Lần này Lâm Lạc không có chọn đi chỗ nội thành lần trước, mà lái xe thêm một giờ, đi tới một thành phố càng phồn hoa hơn.
Nói đúng hơn, bọn họ đã đi sang tỉnh khác.
“Lạc Lạc, không sao chứ?”
Vân Thư ngồi bên ghế phụ, anh không có bị tinh thần lực điều chỉnh ký ức như những người dân trong thôn, cho nên vẫn còn nhớ rõ ràng những chuyện đã phát sinh đêm qua.
Tuy rằng anh không biết sau đó Lâm Lạc đã xử lý bốn tên cặn bã kia thế nào, nhưng hôm nay từ lúc bọn họ ra cửa hoàn toàn không thấy có chuyện gì khác trước.
Rõ ràng mọi người trong thôn hoàn toàn không nhớ được chuyện phát sinh đêm qua.
Lực lượng này……
Trong lòng Vân Thư có hơi hối hận, không phải anh hối hận đã đánh bốn tên kia, mà là hối hận bản thân mình làm ra động tĩnh quá lớn.
Đáng ra nên trực tiếp đánh chết lũ khốn đó trước khi chúng kịp phát ra thanh âm gì.
Sau đó xử lý tốt hậu sự, dù sao trên núi nhiều dã thú như vậy, ai mà biết được bọn chúng xảy ra chuyện gì chứ.
Chỉ là lúc ấy anh thật sự quá phẫn nộ, nghe thấy mấy tên khốn đó dùng những từ đáng kinh tởm khi nói về Lâm Lạc, Vân Thư chỉ cảm thấy lửa giận bừng bừng.
Chờ khi anh lấy lại tinh thần, bốn gã đó đã nằm trên đất kêu rên, bên cạnh còn có con sói con đang xem náo nhiệt.
Thanh âm căn bản không nhỏ được, mới dẫn tới nhiều người như vậy.
Lạc Lạc sử dụng năng lực lớn như vậy không biết có bị ảnh hưởng gì hay không, có thể làm tổn thương đến thân thể hay không.
Vân Thư hết sức lo lắng.
“Tôi rất tốt, nhưng nếu anh còn không buông tay thì phỏng chừng cái quần này sẽ rách luôn đấy.”
Ánh mắt Lâm Lạc nhìn thẳng phía trước, nghe giọng đúng là không có chỗ nào không khỏe.
Mà Vân Thư thì buông hai tay đang siết chặt quần mình ra, quả nhiên bởi vì sức lực quá lớn, roẹt một cái, cái quần anh mặc xuất hiện vết rách lớn, gần như là không thể mặc tiếp nữa.
Vân Thư: “…… Lạc Lạc.”
Lâm Lạc khẽ cười ra tiếng, “Cả ngày cũng không biết suy nghĩ cái gì, tôi lại không phải là kiểu người cậy mạnh, nếu thật sự có chuyện nhất định sẽ nói cho anh.”
Bởi vì đi cao tốc, vận tốc lái xe của Lâm Lạc rất nhanh, vừa khít với tốc độ cao nhất được cho phép.
Bởi vậy cảnh sắc chung quanh đều là lóe qua, chỉ có sườn mặt mang theo ý cười của Lâm Lạc là in vào trong đầu Vân Thư.
Anh khẽ nhếch miệng cười, đem lời đang định nói ra nuốt vào, đổi thành câu khác.
“Lạc Lạc có đói bụng không?”
Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, tuy rằng có ăn cơm sáng, nhưng Lâm Lạc lái xe hơn ba giờ, người bình thường khẳng định là sẽ mệt mỏi và đói đi.
Hơn nữa tối hôm qua còn không được ngủ đủ giấc.
“Vẫn tạm, anh có mang theo đồ ăn gì à?” Lâm Lạc cũng không đói bụng lắm, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Vân Thư nên vẫn trả lời theo ý anh.
Chỉ thấy Vân Thư không biết lấy một miếng chocolate từ đâu ra, nhanh chóng xé vỏ đưa tới bên miệng của Lâm Lạc.
Bởi vì đang lái xe, Lâm Lạc trực tiếp nghiêng đầu ngậm lấy miếng chocolate, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, không chú ý tới ánh mắt thỏa mãn của Vân Thư.
Chỉ cần nhìn Lâm Lạc ăn, anh đều có cảm giác thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Cho nên, Vân Thư thích nấu cơm, thích nhìn thấy biểu tình thỏa mãn mỗi lần khi được ăn mỹ thực của Lâm Lạc.
Chờ tới khi đến thành phố Ngũ Liên đã là giữa trưa, Lâm Lạc cùng Vân Thư không kén chọn, trực tiếp chọn một tiệm cơm nhìn có vẻ tương đối sạch sẽ để lấp đầy bụng trước đã.
Có điều khi mới nếm được một miếng khoai tây sợi chua cay, Lâm Lạc khẽ nhíu mày, “Làm không ngon bằng anh.”
Cho hơi nhiều dấm, sợi khoai tây thái cũng không được mảnh như Vân Thư làm, thái còn không đều, sợi dầy sợi mỏng, mấy miếng thái dầy còn hơi sượng.
Trong khoảng thời gian này trù nghệ của Vân Thư quả thực là tăng cao, hơn nữa sau khi anh có thể khống chế tốt lực cánh tay, đồ ăn làm ra càng ngày càng tinh xảo, hoàn toàn không thua kém những món ăn do mấy đầu bếp có tay nghề cao làm ra mà Lâm Lạc đã từng ăn trước đây.
Vân Thư cười thực vui vẻ, “Khi nào về nhà tôi sẽ làm cho Lạc Lạc ăn.”
Chỗ khoai tây Lâm Lạc trồng ngày trước đã đến lúc thu hoạch, hơn nữa sản lượng rất khả quan, mấy hôm trước Vân Thư đã đào không ít khoai tây, làm đủ món từ khoai tây hầm thịt bò, khoai tây sợi, địa tam tiên… làm Lâm Lạc ăn uống rất là thỏa mãn.
Đoạn đối thoại của bọn họ bị người đàn ông ngồi bàn kế bên nghe được, trong lòng người này hừ một tiếng xem thường.
—— thật sự không chịu nổi mấy cặp đôi cả ngày đều đi tú ân ái như này mà!