Chương 35: Xử Lý 1

Đã rất nhiều năm rồi thôn Chu gia chưa xảy ra loại chuyện trộm cắp này.

Hơn nửa đêm, cơ hồ là hơn phân nửa thôn dân của thôn đều tụ tập ở trong sân cùng trước cửa nhà Lâm Lạc.

Mà Diêu a bà đang ôm Lâm Lạc, vẻ mặt tức giận mà trừng mắt nhìn bốn tên đang nằm trên đất.

“Làm bậy mà!”

“Không phải là bị đánh chết rồi chứ?”

“Xứng đáng!”

Thanh âm thảo luận không dứt.

Bốn tên lưu manh này vẫn có chút “Danh tiếng” ở làng trên xóm dưới quanh đây, tất cả đều có thanh danh kém, đêm tối mờ mịt lại kết nhóm mò vào nhà con gái người ta, người sáng suốt vừa nhìn là biết bọn chúng có ý đồ gì.

Nhưng mà……

Có mấy người nhìn thoáng qua Vân Thư.

—— ông anh họ này của Lạc nha đầu đúng là rất lợi hại.

Bốn thanh niên trai tráng khỏe mạnh mà không thể đánh lại được cậu ta, mấy tên bị đánh kia hiện tại đều đang ôm chân hoặc là ôm bụng kêu rên, có tên còn bị đánh sưng hết mặt mày, cả mồm đầy máu, hẳn là đã bị đánh đến gẫy cả răng.

“Nhường một chút, nhường một chút!”

Chu thôn trưởng tới muộn một bước, nhưng sau khi lão chen vào đám đông nhìn đến hiện trường, không tự chủ được mà rùng mình.

Lại nhìn Vân Thư mặt đầy sát khí, trong lòng thầm nhủ, quả nhiên đúng là hung thần, ý định đến nhà Lâm Lạc “Trêu chọc” lập tức biến mất.

Nhưng trong lòng lão vẫn còn cảm thấy mình là thôn trưởng, nếu xảy ra chuyện thì cần phải quan tâm, thể hiện uy phong “Thôn trưởng” của mình, đặc biệt lần này còn là chuyện xảy ra ở nhà Lâm Lạc.

Nhìn bốn người đang nằm la liệt dưới đất, trong lòng lão còn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, bị đánh thành như vậy, Lạc nha đầu này kiểu gì cũng bị phiền toái quấn thân rồi.

Không ai có thể hiểu rõ tính tình của mấy tên lưu manh vô lại này hơn lão, nói không chừng còn bị làm phiền cả đời ấy chứ!



Đương nhiên, hiện tại lão không thể biểu hiện tâm tình của mình ra ngoài.

Chỉ thấy thôn trưởng cau mày nhìn về phía Lâm Lạc, ở trong lòng lão, rõ ràng vẫn là Lâm Lạc tương đối dễ “Khi dễ”.

“Khụ khụ, Lạc nha đầu không có việc gì chứ?”

Thôn trưởng cũng không đợi Lâm Lạc trả lời, lại thở dài, “Thanh niên trẻ tuổi mấy đứa đúng là quá xúc động mà, đánh người thành như vậy, sự tình khẳng định không dễ giải quyết.”

Trong đám lưu manh bị đánh có một tên lập tức hùa theo lời thôn trưởng, chẳng sợ gã bị đánh đau đến mức không còn tri giác, vẫn gằn từng chữ nói “Chúng. Mày. Cứ. Chờ. Đấy!”

“Tao nhất định phải báo cảnh sát!”

“Ngồi tù! Nhất định phải ngồi tù! Mày chết chắc rồi! Chết chắc rồi!”

Bị đánh thành như vậy, chẳng sợ vốn là do bọn chúng có suy nghĩ làm bậy, nhưng không phải là còn chưa thực hiện được hay sao?

Hiển nhiên bốn tên này muốn cắn Lâm Lạc một ngụm.

Tiền chữa bệnh, tiền bồi thường thương tổn, một chút đều không thể thiếu! Hơn nữa Vân Thư đả thương người nghiêm trọng như vậy phỏng chừng còn phải ngồi tù.

Diêu a bà rõ ràng cũng biết chuyện này, vẻ mặt bất thiện nhìn thôn trưởng cùng bốn tên kia, “Bọn chúng nửa đêm đột nhập vào nhà người ta trộm đồ, bị đánh là xứng đáng!”

Nói trộm đồ vật vẫn là nói nhẹ, Lâm Lạc là cô nương xinh đẹp như vậy, Diêu a bà không tin mấy tên này không có suy nghĩ xấu xa gì, có điều bà không thể nói ra, bằng không chẳng sợ cái gì cũng chưa phát sinh, đối với thanh danh của Lâm Lạc cũng không tốt!

Thôn trưởng lắc đầu, “Diêu muội tử, không thể nói như vậy được, hiện tại là xã hội pháp trị.”

Thời điểm nói lời này, thôn trưởng thuận tiện nhìn thoáng qua Lâm Lạc, vốn tưởng rằng con bé này khẳng định bị dọa đến ngây người, cho nên mới dựa vào Diêu a bà.

Nhưng dựa vào ánh sáng mờ nhạt nhìn kỹ, trên mặt Lâm Lạc không có nửa điểm sợ hãi, thậm chí bình tĩnh đến quỷ dị.

“A a —— mau, mau đưa tôi đến bệnh viện!”

Một thằng lưu manh lại kêu to, tên đàn ông kia không biết ăn cái gì lớn lên, sức lực lại mạnh như vậy.

Sau khi bị đánh trúng một quyền gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều lệch hết, giây tiếp theo là có thể đau đến chết luôn.

Nhưng bệnh viện gần nhất là ở trấn trên, phải hơn bốn mươi phút lái xe mới tới, mà nhà duy nhất có xe trong thôn ……



Thôn trưởng ho nhẹ hai tiếng, “Lạc nha đầu, cháu mau đưa bọn họ đi bệnh viện đi, sớm chút nào hay chút ấy, đừng để nặng quá không chữa được, đến lúc đó thật sự rất khó để hòa giải.”

“Lạc Lạc!” Vân Thư đi đến gần, thôn trưởng theo bản năng lui về phía sau một bước.

Lâm Lạc rốt cuộc đứng thẳng thân thể, “Anh có bị thương ở đâu không?”

Cô biết rõ thân thủ của Vân Thư, có điều vẫn không yên tâm nên mới hỏi lại một lần.

Quả nhiên Vân Thư lắc đầu.

“Việc này là do mình tôi làm, có việc thì cứ tìm tôi!”

Sắc mặt anh không tốt, cả người đều tản ra sát khí không dễ chọc, tầm mắt nhìn đến thôn dân, một đám đều cúi đầu không dám đối diện cùng anh.

Vốn dĩ hiện trường ầm ĩ hiện tại chỉ còn lại tiếng bốn tên lưu manh kêu rên.

Trong lòng thôn trưởng cũng hoảng sợ, chỉ có thể cố gắng ra vẻ trấn định, “Vậy, vẫn nên đưa đến bệnh viện trước đi.”

Bằng không vạn nhất xảy ra mạng người thì lão không đảm đương nổi, không thấy cái tên bị thương nặng nhất kia đã ngất xỉu rồi à?

“Ai, chàng trai này đúng là quá xúc động, Lạc nha đầu, trước tiên đưa bọn họ tới bệnh viện đã.”

“Loại sự tình này đến cuối cùng khẳng định vẫn là Lạc nha đầu chịu thiệt, anh họ con bé xuống tay quá độc ác!”

Các thôn dân mặc dù vẫn còn sợ hãi Vân Thư, nhưng nghe thấy có người mở miệng vẫn không ngăn cản được bản năng, bắt đầu xoi mói.

Trong đó đều là nói Vân Thư xuống tay quá tàn nhẫn, làm Lâm Lạc bị liên luỵ.

Vân Thư thính lực nhạy bén nghe rõ từng lời, hai tay siết chặt, nhìn biểu tình áp lực cứ như là đang cố nén cái gì.

Anh không sợ mình bị trừng phạt, cũng không hối hận đã đánh bốn tên cặn bã kia, anh chỉ lo lắng mình làm Lâm Lạc bị liên lụy.

Đột nhiên, một đôi tay mềm mại ấm áp phủ lên tay Vân Thư, anh quay đầu, là Lâm Lạc đang nhìn anh mỉm cười.

“Không cần lo lắng, anh làm rất tốt.”