Nhìn thấy Lâm Lạc ở nhà, gương mặt đầy nếp nhăn của thôn trưởng Chu nở ra một nụ cười rất tươi, “Ta biết ngay là vào thời tiết này cháu sẽ ở nhà mà, chúng ta đi vào nói, đi vào nói.”
Vào phòng khách, Lâm Lạc rót nước mời thôn trưởng uống, còn mình thì ngồi xuống phía đối diện với ông ta.
“Hắc hắc, Lạc nha đầu, nhà này xây không tồi nha, tốn không ít tiền đúng không? Cháu không định làm cơm mời khách à?”
Thôn trưởng cũng là lần đầu tiên đi vào trong nhà Lâm Lạc, kỳ thật trong thôn có không ít người đều tò mò về Lâm Lạc cùng với căn nhà mới xây này.
Chỉ là ngày thường tiểu cô nương này cơ bản không xuất hiện ở trong thôn, có ra ngoài cũng đều là lái xe đi, bọn họ không thể không có chuyện gì mà lại đi chặn xe người ta lại hỏi đúng không.
Còn căn nhà mới này, ở trong thôn Chu gia cũng không được coi là đặc biệt, trong thôn còn có những căn nhà còn xa hoa đẹp đẽ hơn nhiều, nhưng chẳng phải là do năm nay chỉ có một chuyện ‘đại sự’ như vậy xảy ra trong thôn hay sao, cho nên mới khiến mọi người cảm thấy tò mò.
Cố tình Lâm Lạc lại xây tường vây rất cao, hại bọn họ đều không có cách nào nhìn xem tình huống ở bên trong .
“Cũng tạm được thôi ạ.”
Lâm Lạc nói mấy câu có lệ, còn làm cơm mời khách ấy hả?
Theo thông lệ, xây nhà xong đúng là cần phải làm cơm tân gia mời khách, để chúc mừng gia chủ dọn vào nhà mới, nhưng một là Lâm Lạc không có thân thích gì ở đây, hai là cô cũng không muốn phải phí thời gian công sức vào chuyện này.
Nhìn thái độ Lâm Lạc có vẻ lãnh đạm, trong lòng thôn trưởng mắng thầm cô không biết cách làm người, không biết lễ phép, nhưng bên ngoài lại rất nhanh chuyển sang chuyện chính sự hôm nay ông ta tới.
“Lạc nha đầu, cháu xem, sắp hết tháng 11 rồi, nghe nói lễ hội cuối năm nay được tổ chức rất to, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt!”
Lễ hội mà thôn trưởng đang nói đến chính là tiết đông tàng ấn theo nông lịch.
Đây cũng là ngày hội đặc sắc của địa phương này, trước kia mỗi lần tổ chức ngày hội này đại biểu cho ý nghĩa là đã sắp hết năm, mọi người đều có thể nghỉ ngơi rồi.
Cơ bản đều sẽ do vài thôn liên hợp lại làm cùng nhau, thuê gánh hát đến biểu diễn, còn có múa sư tử, họp chợ, vân vân.
Lâm Lạc khi còn nhỏ từng tham gia vài lần, khi đó đích xác là rất náo nhiệt.
Có điều mấy năm gần đây, lục tục có rất nhiều người rời thôn ra ngoài mưu sinh , không chỉ có thôn Chu gia, mà những thôn xung quanh đây đều thế, cơ bản chỉ còn người già ở lại trông nhà.
Sau khi ông ngoại và bà ngoại Lâm Lạc qua đời, nhà họ Lâm cũng đã có rất nhiều năm không quay về thôn tham gia ngày hội này.
“Được thế thì tốt quá còn gì, nếu cháu có rảnh nhất định sẽ đi nhìn xem.” Lâm Lạc mỉm cười “Cổ động”, trong lòng đã lờ mờ đoán ra mục đích hôm nay sang đây của vị thôn trưởng này.
“Lạc nha đầu, ha ha ha.”
Thôn trưởng Chu cười to một tiếng, thấy Lâm Lạc thật sự không hiểu ý, chỉ đành phải uyển chuyển nói ra ý định của mình.
Rất đơn giản, hai chữ: Đòi tiền.
Những ngày hội như này đều do các thôn hùn tiền vào làm, còn các thôn lấy tiền từ đâu ra hả?
Tất nhiên là từ những khoản như cho thuê hoặc bán đất chung, có đôi khi là do những thôn dân làm ăn phát đạt trở về ‘quyên tiền’, nhưng thôn Chu gia là thâm sơn cùng cốc, tự nhiên ở phương diện quyên tiền này sẽ kém hơn mấy thôn khác một chút.
Nụ cười của Lâm Lạc không đổi, “Chu gia gia, ông cũng biết là cháu mới vừa xây nhà xong, công tác thì chưa có, về sau cháu còn phải đi học, chuyện này cháu thật sự không giúp được.”
Lời cô nói làm thôn trưởng quýnh lên, buột miệng thốt ra, “Lạc nha đầu, cháu làm như vậy thật sự là không phúc hậu, không phải cháu đã nhận được hơn một trăm vạn tiền bồi thường cho cha mẹ mình hay sao?”
—— Hửm?
Tuy rằng không biết vị thôn trưởng này lấy tin tức từ đâu ra, rốt cuộc ngay cả Lâm gia bên kia còn đều không biết, nhưng Lâm Lạc thật sự rất muốn hỏi một chút vị lão nhân này sao có thể nói ra những lời này.
“Ông nhớ sai rồi.”
Lời Lâm Lạc nói làm thôn trưởng sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia mê mang, “Nhớ nhầm, hả? Là nha! Đúng đúng, là ta nhớ nhầm, nhớ nhầm.”
Nhưng ông ta vẫn không từ bỏ, “Lạc nha đầu, cháu nghĩ lại mà xem, nếu năm đó không phải chúng ta thu lưu ông bà ngoại cháu, vậy thì……”
“Lạc Lạc, mau tới ăn sáng.”
Vân Thư cau mày đi từ trong bếp ra, chen ngang những lời thôn trưởng muốn nói, cả người tản ra hơi thở không dễ chọc.
Mấu chốt là giờ phút này, trên tay gia hỏa này còn cầm một con dao phay, mặt trên vẫn còn lưu lại vệt máu lúc nãy gϊếŧ rắn chưa lau đi, không biết là cố ý hay là vô tình.
Làm thôn trưởng ngay lập tức cảm thấy run rẩy, anh họ Lâm Lạc sao lại có vẻ dữ như vậy.
Đúng lúc này, Vân Thư lại nhìn về phía thôn trưởng, ánh mắt lạnh lùng còn mang theo hung dữ, “Lạc Lạc thân thể không tốt, loại việc nhỏ này không cần phải làm phiền đến con bé, chờ khi nào rảnh tôi sẽ sang tìm ông tâm sự.”
Khi nói bốn chữ cuối cùng, dao phay trong tay Vân Thư còn phối hợp múa may hai nhát.
Nghe cứ như là muốn đi sang nhà thôn trưởng chém người vậy.
Thôn trưởng: “…… A, ha hả, không, không có việc gì, không có việc gì, Lạc nha đầu cháu cứ đi ăn sáng đi, mau đi ăn sáng đi, bà lão nhà ta cũng đang đợi ta về đây.”
Thôn trưởng không dám ngồi lại, vội vàng chạy ra cửa, chỉ là lúc đi ra còn không quên thuận tay lấy một quả táo Lâm Lạc đặt ở trên bàn.
Cửa lớn một lần nữa đóng lại, Lâm Lạc: “……”
Nhưng giây tiếp theo, “Phốc……”
Tâm tình vốn dĩ còn đang khó chịu của cô hiện tại đã hoàn toàn biến mất, hướng về phía Vân Thư dựng thẳng một ngón tay cái.
Vẻ ngang ngược của Vân Thư rất nhanh biến mất, “Lạc Lạc, vừa rồi tôi làm như vậy không sao chứ?” Trong lời nói còn mang thêm một phần thấp thỏm.
Lâm Lạc lắc đầu, “Không có việc gì, loại người này chỉ sợ người như anh vậy.” Có thể nói là Vân Thư đã đi ra rất đúng thời điểm, bằng không giây tiếp theo chính là tự mình Lâm Lạc tiễn người.
Vốn chính là loại người không đáng giá nhắc tới, Lâm Lạc không có để trong lòng, cũng nói Vân Thư không cần lo lắng, tiếp theo đi vào bếp, nhìn thấy sói con đang ăn thịt rắn sống, trường hợp có hơi máu tanh.
Chẳng qua Lâm Lạc lại nghĩ đến bộ dạng Vân Thư cầm dao phay vừa rồi, ý cười nhất thời lại nhịn không được, làm Vân Thư nhìn thấy có hơi mê hoặc, sau đó ánh mắt bất thiện nhìn về phía sói con.
—— cứ như vậy cũng có thể làm Lạc Lạc vui vẻ?
Mà thôn trưởng bên kia trên đường về nhà vận khí lại không được tốt.
Rõ ràng là đường bằng, nhưng không biết là hoa mắt hay là làm sao, trực tiếp ngã sấp mặt xuống đường.
Người thật ra không sao, nhưng bởi vì trời mưa, quần áo đều bị bẩn hết.
Sau khi thôn trưởng về đến nhà càng nghĩ càng tức giận, sợ hãi Vân Thư mang đến dần dần biến mất, ngược lại khơi dậy thô bạo trong lòng ông ta.
“Mẹ nó, đồ kỹ nữ xấu xa, lại giấu dã nam nhân ở trong nhà, anh họ cái con khỉ, rõ ràng là nhân tình!”
Sau đó tiếp tục chửi rủa những lời thô tục, thôn trưởng khó chịu trực tiếp giơ chân đá vào người bà vợ già đang quét rác, “Làm gì mà chậm như rùa thế hả, chưa ăn cơm à!”
Chu a bà yên lặng không nói lời nào, chỉ là cách thôn trưởng xa một chút, thấy ông ta đứng bẩm bẩm một mình, không biết lại đang suy nghĩ cái gì.