Chương 11: Hạ màn
Khi tôi mở mắt ra thì phát hiện đã là sáng sớm hôm sau. Tôi nằm trong phòng thực nghiệm tâm lý học, đầu óc nặng trĩu.
Còn Lâm U, đã chẳng còn thấy tung tích đâu cả, chỉ có một tấm chứngminh thư của cô ta rớt lại trong phòng. Tôi không biết cô ta cố ý vứtlại hay là trong lúc cuống quýt đã để rơi mất.
Thật đáng tiếc, đã mấy tháng qua đi, cho tới giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Lâm U, chứng minh thư của cô ấy vẫn đang kẹp trong cặp tôi.
Lâm U đã tan chảy vào sắc đêm của Thượng Hải, biến thành một giọt nước trong đại dương mênh mông.
Vào một hôm nào đó trong tương lai, ở một quán bar hoặc một quán cà phê nào đó ở Thượng Hải, bạn sẽ gặp một cô gái phục vụ có đôi mắt u buồn,có lẽ cô gái đó chính là Lâm U, đến lúc đó thì đừng nhẹ dạ mà bắt chuyện với cô ấy.
Suýt chút nữa thì quên nói: Xuân Vũ đã tìm được việc làm, còn hai tháng nữa là tốt nghiệp rồi. Còn Tô Thiên Bình thì tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng, câu chuyện "Trở lại Hoang thôn" này vẫn chưa kết thúc. Nếu nhưbạn đủ tinh tế thì sẽ phát hiện ra, trong truyện vẫn còn một số tìnhtiết vẫn chưa được phơi bày rõ ràng, ví dụ - Hứa Tử Tâm rút cuộc đã chết hay chưa? Ba năm trước ông đã để lại di thư rồi mất tích, nhưng từ đótới nay vẫn không tìm thấy xác, ông giờ đây rút cuộc là ở nhân gian haylà địa ngục hay là thiên đường? Có thể sẽ được sáng tỏ trong một cuốntruyện khác chăng?
Bạn nhất định sẽ hỏi tôi: "Seri Hoang thôn" có còn cuốn tiếp theo không?
Lúc này tôi thực sự không biết, bởi vì sau khi câu chuyện "Bí mật củaMargaret" xảy ra, tôi lại gặp phải một chuyện không thể tưởng tượng nổi, đây chính là bộ tiểu thuyết tiếp theo của tôi, còn về tên truyện thì –tạm thời bí mật.
Khi tôi đang ngồi trước máy tính gõ tới đây, chuyển bị đánh ra chữ "THE END" cuối cùng trong truyện thì điện thoại đột ngột đổ chuông.
Hóa ra là điện thoại của Tôn Tử Sở gọi tới, anh ấy là bạn thân của tôi, là giảng viên lịch sử của đại học S, anh bảo tôi gấp rút tới việnnghiên cứu pháp y.
Chẳng còn cách nào cả, ai bảo chúng tôi là bạn chứ! Tạm thời để trốnglại một dòng trong sách vậy, đợi quay về sẽ bổ sung thêm chữ "THE END"này.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi cửa, chặn một chiếc tắc xi lao tới viện nghiên cứu pháp y.
Nửa tiếng sau tới nơi, Tôn Tử Sở đã đợi tôi trước cổng viện nghiên cứu, tôi nghi ngờ hỏi: "Có việc gì mà gấp thế? Tiểu thuyết của tôi hoàn tấtbản thảo rồi đấy".
"ỐI giời, cậu đóng bản thảo rồi sao?"
"Còn một dòng cuối cùng thôi".
Tôn Tử Sở gật gật đầu: "Được, vậy thì cậu phải chỉnh sửa lại kết thúc của cậu rồi".
"Anh rút cuộc có ý gì đây?"
Anh ấy không trả lời câu hỏi đó mà đưa thẳng tôi vào viện nghiên cứupháp y. Đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ này, may mà không nồng nặc mùiphóc-môn như tôi tưởng tượng, chắc là những anh chàng lợi hại thực sựđều trốn hết trong tủ đá rồi.
Nhưng Tôn Tử Sở cũng không đưa tôi tới phòng giải phẫu hay nhà xác, màdẫn tôi tới một phòng máy tính. Ở đây bày biện rất sạch sẽ, không hềkhiến người ta liên tưởng tới công việc pháp y.
Tiếp đón chúng tôi là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, ông làgiáo sư nổi tiếng nhất của viện nghiên cứu pháp y này. Ông bắt tay tôinói: "Chào anh, tôi cũng đã từng đọc tiểu thuyết của anh".
Yê! Điều này khiến sự đắc ý bỗng trào dâng tự đáy lòng tôi, nhưng sựvui vẻ đó chỉ kéo dài trong vài giây thì đã bị phá vỡ bởi chiếc chụpthủy tinh mà giáo sư lấy ra.
Trong chiếc chụp thủy tinh là một cái xương sọ.
Căn phòng lại trở nên tĩnh lặng. Tôi sững sờ nhìn chiếc xương sọ này giống như đang đối diện với một người sống vậy.
Đây là đầu lâu của ai? Hai hố mắt sâu hoắm giống như hai hố đen "Hoàn" vậy.
"Nữ vương Lương Chử".
Tôn Tử Sở trả lời hộ giáo sư.
Bốn chữ này giống như đạn bắn trúng tôi, khiến tôi run rẩy quay đầu lại nói: "Anh nói nữ vương nào?"
"Lần trước trong quán bar không phải tôi đã nói với cậu rồi đấy sao?Nhiều năm trước cạnh Thái Hồ đã có phát hiện ra di chỉ văn minh LươngChử, trong cổ mộ còn phát hiện ra hài cốt của nữ vương Lương Chử. Mấytháng trước cơ quan bảo tồn hài cốt của nữ vương đã gửi xương sọ tớiviện nghiên cứu pháp y để khôi phục lại hình dạng phần đầu của nữvương".
"Kết quả khôi phục lại đã có chưa?"
Giáo sư bật máy tính lên: "Kết quả đã có rồi".
Trên màn hình máy tính hiện lên một hình 3D, trước tiên là ảnh chụpnhiều góc độ xương sọ nữ vương, sau đó là toàn bộ quá trình khôi phụclại hình dạng đầu. Tôi và Tôn Tử Sở đều nín thở, căng thẳng nhìn sự biến hóa kỳ diệu trên màn hình máy tính. Xương sọ đáng sợ của nữ vương dầndần mọc thêm thịt và tóc, sau đó lại mọc thêm năm giác quan mắt, mũi,tai, miệng. Sau đó hình đầu được gọt giũa lại vài lần, cuối cùng thì một cái đầu 3D rõ nét đã hiện lên.
Trời ơi, tôi đã nhìn thấy ai đây?
Lâm U!
Hay là A Hoàn?!
Điều không thể tưởng tượng được nhất đã xuất hiện rồi, trên màn hình máy tính hóa ra lại là khuôn mặt của Lâm U (A Hoàn).
Tuyệt đối không thể nhìn lầm, khuôn mặt này đối với tôi vô cùng ấntượng, kể cả cô ấy có lẫn lộn trong hàng vạn người, tôi cũng vẫn có thểnhận ngay ra cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Càng đáng sợ hơn, hình ảnh 3D trước mắt sinh động giống hệt như thật,chính diện, mặt nghiêng và mặt sau của Lâm U (A Hoàn) đều có thể nhìnthấy, giống như cô ấy đang đứng trước mặt chúng tôi vậy, mặc cho tôiquan sát cô ấy từ góc độ nào.
Vị giáo sư già nói: "Xem, đây là căn cứ vào xương sọ của nữ vương Lương Chử, hình ảnh phần đầu được phục hồi lại nguyên dạng. Cô ấy chết khoảng năm 20 tuổi, bởi vậy hình ảnh phục hồi lại cũng khoảng 20 tuổi".
Tôi run lẩy bẩy không thốt nên lời, quay đầu lại nhìn Tôn Tử Sở thì anh ấy kéo tôi sang một bên nói nhỏ: "Bây giờ cậu nhìn thấy chưa? Đây chính là nguyên nhân mà tôi tức tốc gọi cậu tới đây, có còn nhớ cô gái lầntrước gặp trong quán bar không?"
Tôn Tử Sở vốn không biết quan hệ giữa tôi và Lâm U (A Hoàn), tôi chỉbiết thẫn thờ gật gật đầu, phải chăng chẳng ai có thể giải thích được rõ ràng.
Tôi cúi đầu trầm tư hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Xương sọ của nữ vương Lương Chử khai quật được vào tháng năm nào?"
Tôn Tử Sở vòng ra sau chiếc chụp thủy tinh, nhìn nhìn miếng đánh dấuvăn kiện nói: "Thời gian khai quật là ngày 19 tháng X năm 198X".
"Ngày 19?"
Là một ngày đặc biệt.
Đột nhiên, tôi lấy chứng minh thư mà của Lâm U đã bỏ rơi lại từ trongcặp ra, trên tấm chứng minh thư này có ngày tháng năm sinh của cô ấy.
Ngày 19 tháng X năm 198X.
Trùng với ngày xương sọ của nữ vương Lương Chử được khai quật.
Tim tôi bỗng chốc giật thót, bên tai hình như lại văng vẳng giọng nói của Lâm U.
Anh cho rằng anh đều đã biết hết rồi sao?
Có lẽ cô ấy nói không sai, vẫn còn rất nhiều, rất nhiều chuyện tôi không biết.
Vậy là, tôi ngước lên nhìn chiếc chụp thủy tinh, đôi mắt đang ẩn giấu trong bóng tối sâu thẳm của xương sọ đang nhìn tôi.
Đúng rồi, giờ thì rút cuộc đã có thể hạ màn rồi.
HẾT