Chương 2: Tránh ra

WC trường học đang tạm thời tu sửa, dùng không ít xi măng, xi măng dư tạm thời chất đống ở cửa sổ phía dưới, bên cạnh thả mấy cái xẻng, bề ngoài nhỏ hơn nữa còn nhẹ, thoạt nhìn chính là rất dơ.

Liêm Tấn Hoa đau đến mặt đều nghẹn đỏ, hắn trợn tròn đôi mắt nhỏ, ánh mắt không thể tưởng tượng dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Kiều Gia Nặc một lát, rồi men theo theo khuôn mặt đi xuống, ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay đang cầm cái xẻng dơ bẩn dính xi măng màu xám trắng kia .

“Mày đánh tao?” Tuy rằng Liêm Tấn Hoa ở trước mặt Cận Trữ luôn kiêu ngạo, nhưng hiện tại lọt vào tầm mắt hắn chính là bị bạn bè phản bội, lập tức ủy khuất đến sắp khóc: “Kiều Gia Nặc, tao coi mày là bạn của tao, vậy mà mày lại vì đứa con hoang kia mà đánh tao!”

Cát Hàng bên cạnh cũng bị hành động của Kiều Gia Nặc dọa sợ, vừa kinh ngạc vừa sợ người bên cạnh nhích lại gần, sợ Kiều Gia Nặc trên tay cầm xẻng múa may vào người hắn.

Kiều Gia Nặc như cũ rũ đầu, dường như chìm sâu vào thế giới chỉ có cậu và Cận Trữ, mặt không đổi sắc ném xẻng xuống, phủi bụi trên tay: “Tao chỉ muốn cho mày dừng lại.”

Liêm Tấn Hoa hồng hốc mắt, dùng ngón tay bụ bẫm chỉ vào chính mình, kích động đến nước miếng bay tứ tung: “Mày rõ ràng lấy xẻng đánh tao, mày còn không thừa nhận, mày chính là vì cái tên con hoang kia mà đánh tao!”

Kiều Gia Nặc bình tĩnh nhìn Liêm Tấn Hoa.

Gần 20 năm không gặp, trước khi chết cậu đã quên Liêm Tấn Hoa cuối cùng lớn lên trông như thế nào, hiện tại trọng sinh trở về, hình dáng của hắn trong trí nhớ dần một rõ ràng .

Vì thế cậu có chút hoang mang.

Khi còn nhỏ cậu rốt cuộc bằng cách nào cùng Liêm Tấn Hoa trở thành bạn bè?

Liêm Tấn Hoa là đại ca của những đứa trẻ ở đại tạp viện, trong mắt có ba là cảnh sát chống lưng do vậy mà trở lên ngông cuồng ngạo mạn, Kiều Gia Nặc nghĩ, Liêm Tấn Hoa từ đầu đã không đơn giản chỉ là đại ca của những đứa trẻ này, hắn tùy ý muốn phá là phá, xúi giục mọi người cô lập khi dễ Cận Trữ, cùng với hắn không ngừng dùng từ ngữ xúc phạm với Cận Trữ……

Kiều Gia Nặc vẫn luôn rất chán ghét loại người này.

Chính vì khi còn nhỏ, cậu không chỉ cùng Liêm Tấn Hoa duy trì quan hệ tốt đẹp, còn thường xuyên giống Ngô Dực hiện tại, thờ ơ lạnh nhạt khi thấy Liêm Tấn Hoa cùng đồng bọn khi dễ Cận Trữ.

Trước kia cậu không chán ghét Cận Trữ, cũng không thể nói là thích, có thể nói là không quan tâm mà thôi.

Số lần bọn họ nói chuyện đếm trên đầu ngón tay, có lẽ Liêm Tấn Hoa có đôi khi khi dễ đến lợi hại, hắn xem chuyện làm bạn với Cận Trữ này như không thể, liền ra mặt ngăn trở một chút.

Kiều Gia Nặc cho rằng cậu cùng Cận Trữ như hai đường thẳng song song vĩnh viễn sẽ không có bất luận lí do gì đυ.ng nhau, lại không ngờ, lúc cậu sắp chết, người bên cậu cuối cùng là Cận Trữ.

Cậu nhớ lúc Cận Trữ cầm theo thương lao vào địa lao, thân ảnh hắn gϊếŧ người rất dứt khoát ……

Cậu nhớ lúc Cận Trữ nổ súng bắn chết Đàm Phỉ Nhiên, đôi mắt hắn đỏ đến đáng sợ……

Cậu nhớ trước khi chết, bộ dáng Cận Trữ ôm cậu khóc đến thở hổn hển ……

Đúng là châm chọc, đời trước cậu có cuộc sống thanh cao, cũng hơn hai mươi năm đạo đức mẫu mực, cuối cùng lại là bị người mà cậu coi là bạn, người mà cậu tín nhiệm nhất - Đàm Phỉ Nhiên đẩy vào vực sâu, rồi cuối cùng đứng ở bên cậu lại là người người e ngại - Ma Vương Cận Trữ.

Có lẽ trời cao cho cậu thêm một cơ hội, chính là vì muốn cậu chuộc tội.

Đời trước cậu đối với Cận Trữ tất cả làm như không thấy, đời này dù nói cái gì cậu cũng muốn đem Cận Trữ chặt chẽ giữ trong lòng bàn tay.

Ngực Kiều Gia Nặc có chút đau, cậu nhắm mắt lại, thở sâu, lại mở mắt ra, mớ hỗn độn trong đầu cuối cùng cũng trở lên yên tĩnh đi một ít.

Cậu nhìn về phía góc Cận Trữ, phát hiện Cận Trữ đang ngẩng đầu đánh giá mình.

Cận Trữ mặt không cảm xúc, gần như chết lặng, làn da trắng sạch sẽ trong bóng tối làm hắn gần như trong suốt.

Lông mi hắn rất dài, rũ xuống tự nhiên, che đậy một nửa đôi mắt, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng cặp con ngươi đen nhánh kia, ánh mắt bất động quan sát Kiều Gia Nặc, bên trong lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Kiều Gia Nặc nhìn thoáng qua, ánh mắt rời đi như không có việc gì, cậu một lần nữa nhìn về phía Liêm Tấn Hoa, phát hiện sự ủy khuất trên mặt Liêm Tấn Hoa vẫn không tan đi, hai mắt hắn đỏ bừng ngây ngẩn nhìn chằm chằm cậu.

“Kiều Gia Nặc, hôm nay mày phải cho tao một lời giải thích.” Đối mặt với người bạn tốt ngày xưa, Liêm Tấn Hoa chỉ còn lại một mảng ủy khuất cùng oán hận, hắn đỏ mặt tía tai nói, “Mày có phải không muốn cùng tao làm bạn? Hay mày có phải là muốn cùng đứa con hoang kia làm bạn?”

Kiều Gia Nặc nhíu mày: “Tao không muốn cùng một tên không có giáo dưỡng như mày làm bạn.”

Liêm Tấn Hoa sửng sốt, sau mới phản ứng lại với lời nói của Kiều Gia Nặc thiếu chút nữa tức đến nhả khói: “Mày nói ai không có giáo dưỡng?!”

Kiều Gia Nặc nói: “Ai cả ngày đem ba chữ kia treo bên miệng, liền không có giáo dưỡng.”

Liêm Tấn Hoa nghe không hiểu: “Ba chữ nào?”

Lúc này, Ngô Dực - người vẫn luôn không nói chuyện lặng lẽ thò đầu qua, cẩn thận mở miệng: "Chính là ’đứa con hoang’ ba chữ”

Giọng nói Ngô Dực rơi xuống, không chỉ có Liêm Tấn Hoa, Cát Hàng bên cạnh cũng thẹn quá hóa giận.

Nhưng Cát Hàng không dám nhìn Kiều Gia Nặc chính diện, vì thế tức muốn hộc máu xúi giục Liêm Tấn Hoa: “Mày có nghe thấy không? Nó nói chúng ta không có giáo dưỡng! Nó thật quá đáng, nó khẳng định đã cùng đứa con hoang là một đám, chúng ta phải cho nó một trận giáo huấn……”

Cát Hàng còn chưa nói xong, đã bị Kiều Gia Nặc dùng một chân đá đầu gối, tức khắc giọng nói hùng hổ biến thành tiếng kêu gϊếŧ heo, âm thanh tên nhóc này bảy phần chói tai, Kiều Gia Nặc nghe đến lông mày nhíu lại.

Kiều Gia Nặc ỷ vào bản thân chín tuổi, một chân đá ra có thể nói là dùng mười phần sức lực, đầu gối Cát Hàng cũng bị đá ra tiếng, cậu trầm giọng nhìn chằm chằm Cát Hàng: “Mày nói lại ba chữ kia thử xem?”

Cát Hàng đi theo Liêm Tấn Hoa kiêu ngạo lâu như vậy, nói trắng ra là cáo mượn oai hùm, lúc này không còn lá gan nói cái gì nữa, hắn ngồi xổm xuống, ôm đầu gối oa một tiếng rồi khóc lớn, mặt hắn đầy nước mắt điên cuồng mà lắc lắc đầu, có thể nói giống như chó.

Liêm Tấn Hoa thấy một màn như vậy, sợ hãi rồi, ánh mắt nhìn về phía Kiều Gia Nặc có vài phần xa lạ, cũng có vài phần sợ hãi, hắn nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Mày cùng đứa…… Cùng nó thành là một đám?”

Kiều Gia Nặc cười lạnh, trả lời như một tên tra nam: “Nếu mày muốn như vậy, tao cũng không có cách nào.”

Liêm Tấn Hoa thật lâu cũng không nói ra lời.

Hắn có chút không hiểu được, ngày hôm qua bọn họ thảo luận đem Cận Trữ ném trong WC, Kiều Gia Nặc không có một chút phản ứng, như thế nào hôm nay lại đứng ra che chở Cận Trữ? Thậm chí đem đầu gối Cát Hàng đá một tiếng.

Hắn cảm thấy dường như Kiều Gia Nặc đã thay đổi.

Sự việc xảy ra trước mắt Liêm Tấn Hoa kí©h thí©ɧ hắn không dừng lại được, hắn xem xét đầu gối Cát Hàng, đột nhiên sợ hãi, hắn trước kia khi dễ người khác cũng không dám đem người ta biến thành như vậy.

Vừa rồi Kiều Gia Nặc quả thực là điên rồi.

Cho tới bây giờ, hắn bị xẻng đánh vào mông vẫn còn rất đau.

Liêm Tấn Hoa vừa tức vừa hận, dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Gia Nặc, tao đã cho mày cơ hội, nếu mày đã lựa chọn cùng nó trở thành một đám, về sau cũng đừng trách tao không coi mày là bạn, chúng ta chờ xem!”

Cát Hàng cũng nói: “Chờ xem!”

Sau đó hai người đồng thời như gặp phải quỷ xách mông chạy ra ngoài.

Ngô Dực đứng tại chỗ, rơi vào thế khó xử, muốn đi theo Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng, lại không nỡ để Kiều Gia Nặc ở lại một mình trong WC.

Đến lúc Kiều Gia Nặc chủ động mở miệng nói hắn đi, hắn do dự một lát, vẫn là chạy đuổi theo.

Trong lúc nhất thời, trong WC chỉ còn lại Kiều Gia Nặc cùng Cận Trữ.

-

Cận Trữ mười tuổi, nhìn quá gầy yếu đi, giống như chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay hắn, cho dù là Kiều Gia Nặc trọng sinh, cũng khó có thể tưởng tượng đứa bé gầy ốm trước mắt mười mấy năm sau sẽ trở thành một nam nhân trưởng thành lạnh lùng cao 1m9 .

Mười mấy năm sau Cận Trữ nhận tổ quy tông, trở về Đế Đô thành thiếu gia của Cận gia, cũng sẽ bước lêи đỉиɦ Kim Tự Tháp trong giới xã hội thượng lưu.

Hắn lạnh nhạt, tuyệt tình, trước tiên khống chế Cận gia sau lại đem Cận phụ cùng Cận lão phu nhân cầm tù, hắn bên trong loại bỏ những thứ không cần thiết, bên ngoài dọn dẹp những chướng ngại, bất kể ai phản đối hắn đều trong thời gian ngắn sẽ gặp tai nạn, rất nhiều người nói Cận Trữ ở sau lưng sử dụng nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, đáng tiếc không có chứng cứ, càng không dám lên án hắn cái gì.

Tất cả đều sợ Cận Trữ, tất cả đều tránh Cận Trữ, tất cả cũng không dám đắc tội Cận Trữ.

Nhưng hiếm có người biết, khi còn nhỏ Cận Trữ là bị bạn cùng lứa tuổi khi dễ nhưng không dám phản kháng trở thành đứa trẻ đáng thương.

Kiều Gia Nặc thu hồi suy nghĩ, bước chậm rãi đi đến trước mặt Cận Trữ, lúc tới gần, mới chú ý chân Cận Trữ không mang giày, mắt cá chân cùng gót chân đều quấn vải dày.

Cận Trữ nghĩ tới.

Trước lúc khai giảng mẹ nuôi của hắn - Đằng Tĩnh ở trong nhà làm loạn một lần, sống chết không cho Cận Trữ đến trường vì sợ mất mặt xấu hổ, bà ngoại Cận Trữ - Bạch Trí Tuệ không chịu nổi vẫn kiên trì cho cháu ngoại đọc sách, như vậy hai mẹ con cãi nhau một trận, Đằng Tĩnh trong lòng có lửa giận một tay đem Cận Trữ từ trên cầu thang đẩy xuống.

Cận Trữ người không có việc gì, chân đi tập tễnh, sưng đến lợi hại, không thể đi giày, đi học cùng tan học đều do Bạch Trí Tuệ đưa đón.

Chuyện này bị Cận Trữ giấu rất tốt, thẳng đến khi học sơ trung*, Kiều Gia Nặc mới nghe Bạch Trí Tuệ trong lúc vô tình nhắc tới, còn nói bởi vì lúc ấy trong nhà kinh tế khó khăn, Đằng Tĩnh cũng không chịu đi ra ngoài làm việc, nên chân của Cận Trữ không được xem qua thậm chí tiền mua thuốc đều không có, Cận Trữ chịu đựng hơn nửa năm, mới đem chân đi chữa, sau cũng để lại di chứng.

*Sơ trung = Thcs ở VN (từ lớp 7-9)

Có lẽ là ánh mắt Kiều Gia Nặc coi quá trắng trợn, xem đến Cận Trữ rất không được tự nhiên, theo bản năng đem băng vải quấn ở chân đưa về phía sau giấu đi.

Kiều Gia Nặc chú ý tới động tác nhỏ của Cận Trữ, liếʍ liếʍ môi có chút khô khốc, một bên cười một bên đem tầm mắt quay lại trên mặt Cận Trữ: “Cậu không sao chứ?”

Cận Trữ không nói chuyện, đồng tử đen nháy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều Gia Nặc, bên trong tràn ngập cảnh giác cùng phòng bị không che dấu, còn có một tầng hơi nước ở đáy mắt khó có thể phát hiện .

Hai người cứ như vậy đối diện một lúc lâu.

Không biết sao, Kiều Gia Nặc thế nhưng bị Cận Trữ dùng ánh mắt xem xét xem đến trong lòng có chút e ngại, cậu nhớ tới mười mấy năm sau Cận Trữ cao cao tại thượng, bị mọi người hoảng sợ gọi là Ma Vương Cận Trữ, bỗng nhiên có chút túng.

“Cậu đừng vội.” Kiều Gia Nặc theo bản năng lui về phía sau một bước, nhỏ giọng giải thích: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu có cần giúp hay không.”

Cận Trữ rũ mắt, ánh mắt lạnh băng dừng lại ở hai chân lùi về sau của Kiều Gia Nặc .

Không biết Cận Trữ nhớ tới cái gì, bỗng nhấc khóe miệng, như châm chọc mà tươi cười, sau đó đột nhiên há miệng thở dốc, âm thanh khổ sở đến chói tai: “Tránh ra.”