Minh An phải cư xử một cách bình thường nhất có thể, Nhiên Viễn đến để đưa Minh An đi giải tỏa căng thẳng. Anh ta đợi cô ở phòng khách, cùng ngồi trò chuyện với Mẹ của Minh An trong lúc cô lên phòng chuẩn bị. Không chỉ Mẹ của Minh An mà bất kể ai đối diện với Nhiên Viễn chắc chắn sẽ đều ưng ý với anh ta, vì một vẻ bề ngoài được đầu tư rất hoàn hảo.
"Thời gian Minh An ở nơi đó cũng khá lâu nên sẽ khó thích ứng lại cuộc sống ở thành phố. Dù sao cũng nhờ con chăm sóc con bé giúp bác."
Minh An khoác lên người bộ trang phục đơn giản, đủ giữ ấm cho mùa đông. Cô cũng chỉ makeup nhẹ nhàng không cầu kỳ như lúc trước, có thể vì đây là điểm mà Tinh Nhật thích ở cô. Minh An vui vẻ nắm lấy tay Nhiên Viễn rồi cả hai cùng ra xe, trên xe anh ta có quay sang hỏi cô muốn đi đến nơi nào trước tiên.
"Có phải em rất nhớ nơi này đúng không? Em muốn đến nơi nào trước?"
Không cần suy nghĩ lâu, Minh An lập tức đáp lời anh ta. Câu trả lời của cô khiến cho Nhiên Viễn có chút ngạc nhiên nhưng anh ta cũng không hỏi thêm lý do và lái xe đưa Minh An đến nơi mà cô muốn đến. Vẻ năng động của trước kia cũng không còn xuất hiện ở Minh An, nếu là trước đây cô sẽ nói cho Nhiên Viễn rất nhiều chuyện bằng lời lẽ tự cao và đầy kiêu ngạo.
"Em muốn ăn mì, đưa em đến quán mì được không?"
Nhiên Viễn đưa Minh An đến một nhà hàng mì nổi tiếng của người Hoa, không gian rộng rãi và đông khách đang ngồi ăn, cảm giác có chút nhớ đến quán mì của gia đình Tinh Nhật. Cả hai cùng ngồi vào bàn, Nhiên Viễn xem menu một chút, còn Minh An lại đang tập trung đến đầu bếp đang biểu diễn chế biến mì.
"Em chọn món đi Minh An, sao cứ ngồi ngây ra đó vậy?"
Minh An nhận lấy menu rồi xem qua từng món như đang tìm kiếm món mì quen thuộc, nhưng quả là không có món mì nào giống như vậy. Cô đành gọi ra một bác mì tương tự, rồi đưa menu lại cho Nhiên Viễn. Một lúc sau, phục vụ đã đưa món lên. Minh An từ từ cảm nhận hương vị, nó không giống thật sự không giống.
"Món ăn không hợp khẩu vị của em sao? Hay để anh gọi cho em món khác?"
Minh An là đang không muốn quan tâm đến anh ta, cô đưa ánh mắt nhìn về hướng đầu bếp đang biểu diễn cách chế biến món mì của nhà hàng. Nhưng không hiểu sao, hình ảnh của Tinh Nhật lại hiện ra trước mắt của cô. Cảm giác nhớ nhung này thật khiến người khác khó chịu, nó như thôi thúc cô đến gặp Tinh Nhật ngay lập tức.
"Món ăn rất ngon, chỉ là do em không còn cảm nhận được vị ngon của nó."
Bên cạnh Tinh Nhật lúc này vẫn là cô bạn gái cũ, nhìn thấy anh có chút phiền muộn nên đã đến cùng anh tâm sự. Họ nói chuyện cùng nhau như những người bạn thân thiết, nhưng dần lại nảy sinh ra một cảm giác khác lạ từ phía cô bạn gái cũ. Tinh Nhật lại không thể bày tỏ việc này với cô ấy, chỉ có thể nói cho qua chuyện.
"Cậu làm sao vậy? Hôm nay, trông cậu không chút tập trung vào công việc."
Tinh Nhật ngồi sang một bên để chừa chổ ngồi cho cô ấy, cả hai ngồi cạnh nhau nhưng người anh cần bên cạnh lúc này lại là một người khác. Tinh Nhật đưa ánh mắt nhìn về phía đồi xa, những ngày qua chưa ngày nào anh ngừng suy nghĩ đến Minh An, nhưng bản thân lại không dám gọi điện thoại cho cô.
"Không sao, chỉ có chút việc phải suy nghĩ nhiều thôi."
Cô bạn gái cũ đưa mắt nhìn Tinh Nhật một lúc, chưa kịp mở lời thì bạn trai đã gọi cô ấy ra bên ngoài. Đành để Tinh Nhật lại một mình, cô ấy di chuyển ra phía của bạn trai mình. Anh ta đang tỏ ra khó chịu vì nhìn thấy cả hai đang ngồi bên cạnh nhau, nhưng Tinh Nhật không còn tâm trí để bận tâm đến.
"Có nên gọi cho cô ấy không? Nhưng gọi thì phải nói gì?"
Dùng xong bữa, Minh An muốn đến những quán ăn bình dân, thậm chí là lề đường để ăn. Vừa nhìn thấy, Nhiên Viễn đã tỏ ra kỳ thị, anh ta phải dùng khăn lau sạch ghế rồi mới ngồi xuống. Anh ta bắt đầu khó hiểu vì sao Minh An lại muốn đến những nơi như vậy? Rõ là cô mới chính là người ghét những nơi bình thường này.
"Ở những nơi này không có chút sạch sẽ, sao có thể ngồi lại ăn được?"
Mặc cho Nhiên Viễn đang khó chịu, lau kỹ từng chiếc đũa cho Minh An, cô vẫn vui vẻ nhìn xung quanh quán. Món ăn được mang ra, anh ta còn không động đũa ăn, nhưng Minh An vẫn đang đều tay gấp từng đũa thức ăn cho vào miệng. Cô đã đưa Nhiên Viễn đến vài quán như vậy để anh ta cảm thấy khó chịu ngồi nhìn cô ăn, bản thân lại không thể làm gì.
"Vậy sao anh chắc chắn những món ăn ở nhà hàng là sạch sẽ? Họ chế biến bên trong thế nào sao chúng ta nhìn thấy được?"
Đi ăn với anh ta đúng là rất chán, không giống như khi ở cùng Tinh Nhật. Minh An cảm thấy không thoải mái, liền bảo Nhiên Viễn đưa cô đến quán bar. Ngồi tại quầy, Minh An gọi loại rượu mà cô yêu thích, cũng không quan tâm đến tên bạn trai đang ngồi bên cạnh. Những người đàn ông xung quanh đang tập trung vào nhìn Minh An không rời mắt.
"Nói thật đi Minh An, em là đang suy nghĩ điều gì? Em không giống Minh An của anh trước kia."
Cô lập tức quay sang ôm lấy cánh tay của Nhiên Viễn, nét tính cách của Minh An trước kia liền quay trở lại. Không thể để lộ tẩy ngay lúc này, may mắn một lúc diễn kịch thì anh ta cũng không còn vẻ nghi ngờ cô. Cả hai quấn lấy nhau không rời, khiến cho những ánh mắt xung quanh cũng di chuyển sang hướng khác.
"Nhiên Viễn anh về nhà trước đi, em muốn gặp bạn bè một chút."
Anh ta đã bị chói tai bởi tiếng nhạc ở đây, nhưng không thể để Minh An một mình ở lại. Nhất quyết phải đưa cô về nhà an toàn, anh ta không thể để con mồi bị những tên khác tóm lấy trước. Nhưng Minh An đã giả vờ gọi điện thoại cho bạn của cô và bảo muốn ở riêng cùng bạn bè, rồi bảo anh ta quay về trước.
"Đã lâu như vậy em không được gặp bạn bè, cho em chút thời gian được không? Yêu em thì phải chiều em mới đúng."
Minh An ở lại uống hết ly rượu này đến ly rượu khác sau khi Nhiên Viễn rời khỏi. Một lúc sau, Minh An cầm điện thoại rồi bấm đến dãy số gọi cho Tinh Nhật. Anh đang bận tay trong bếp, lập tức chạy đến cầm điện thoại, đúng là Minh An đã gọi cho anh. Tinh Nhật vui mừng nhanh chóng bắt máy nhưng lại nghe thấy giọng nói say xỉn của Minh An.
"Anh nhẫn tâm vậy sao Tinh Nhật? Tại sao anh cứ xuất hiện trước mắt tôi như vậy?"
Minh An chỉ hỏi anh hai câu rồi không còn nói gì nữa, Tinh Nhật cảm thấy lo lắng nên liên tục hỏi cô. Nhưng đáp lại vẫn là im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nhạc lớn đang vang bên tai, anh có thể đón ra được nơi này là đâu. Tinh Nhật đứng ngồi không yên khi biết Minh An lại đang ở quán bar, anh liên tục hỏi lớn.
"Minh An có nghe tôi nói không? Cô có ổn không Minh An?"
Tinh Nhật liền nhẹ nhõm khi Minh An đã cất lời, thật ra cô không phải đang say, chỉ là đang muốn thử anh một chút. Trong khoảng lặng vừa rồi, Minh An bận phải giải quyết một tên không biết lượng sức đã đến trêu ghẹo cô. Tên đó đang được an ninh mang ra bên ngoài, Minh An giả vờ lại giọng điệu say rượu nói chuyện với Tinh Nhật.
"Có phải anh chán ghét tôi rồi, nên mới không muốn gọi điện cho tôi đúng không?"
Vừa nói xong, Minh An lập tức tắt máy khiến Tinh Nhật sốt sắng cả lên. Tâm thế của anh như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Còn Minh An lại đang hài lòng vì điều này, chỉ có làm như vậy thì anh mới chịu cởi mở hơn với cô. Tinh Nhật đã gọi lại cho cô rất nhiều cuộc gọi tiếp theo, nhưng Minh An chỉ nhìn mà không bắt máy.
"Cô ấy sao lại không nghe máy? Cô muốn tôi điên lên đúng không Minh An, có xảy ra chuyện gì không?"