Một thành phố thịnh vượng, đâu đâu cũng là những tòa nhà cao tầng, nhịp sống nhộn nhịp, tấp nập người di chuyển trên con đường tráng lệ. Tại trung tâm thành phố, một người con trai mang vẻ ngoài đỉnh đạc, đang lái chiếc xe sang trọng, ra khỏi căn nhà cao cấp hạng thương gia.
"Em đang làm gì vậy Minh An? Anh thật sự rất nhớ em."
Anh ta là Tần Nhiên Viễn, người bạn trai mà Minh An yêu đến mờ mắt, tuyệt đối tin tưởng. Anh ta đang di chuyển đến Công ty của Ba mình. Những gì anh có được, hơn cả những gì đáng có, đều do Minh An ban cho anh ta. Nhiên Viễn vốn là người rất cạnh tranh, anh ta không cho phép bản thân thua bất kì ai. Trời lại ưu ái cho anh ta một đầu óc nhạy bén, nên trên thương trường, anh chưa từng nếm cảm giác thua cuộc.
"Em cũng rất nhớ anh, nhưng em chưa thể quay về để gặp anh ngay."
Hai chiếc xe phía trước đang có va chạm, khiến xe Nhiên Viễn không thể di chuyển. Thái độ liền tỏ ra bực tức, đóng kính xe lại vì cảm thấy bên ngoài rất dơ bẩn. Giọng nói của anh ta vẫn rất dịu dàng, trái ngược với biểu cảm trên gương mặt.
"Nhớ anh, tại sao lại không gọi điện cho anh? Mỗi lần gọi đến, cũng chỉ nói vài câu, em liền tắt máy."
Minh An đang ngồi cho Trứng gà ăn, gương mặt chán ghét khi phải nói chuyện với Nhiên Viễn, ánh mắt của cô đang tập trung về phía Tinh Nhật đang rửa xe cùng Tiểu Tinh. Nhưng giọng điệu phải luôn bình thường trước Nhiên Viễn.
"Em đã nói rất nhiều lần rồi không phải sao? Ở đây, sóng rất yếu, rất khó có thể nói chuyện lâu với nhau."
Nhiên Viễn lái xe rời đi với thái độ chán chê những người đang cải nhau bên lề đường. Anh ta cho rằng, những người này không cùng đẳng cấp và rất tầm thường trong mắt anh ta. Nở một nụ cười trở lại và tiếp tục nói chuyện cùng Minh An.
"Vậy, em có ăn uống đầy đủ không? Nếu không quen với thức ăn ở đó, anh sẽ bảo người mang đến cho em."
Lúc chưa trùng sinh, Minh An lập tức đồng ý để Nhiên Viễn mang đến cho cô. Vì cơ bản, cô không ăn được những món ăn ở đây. Không cao cấp và được chế biến cầu kì như đầu bếp ở nhà đã làm. Nhưng hiện tại, cô còn muốn nấu được những món này, không còn khen chê hay đòi hỏi.
"Không cần đâu, thức ăn vẫn có thể nuốt được, anh đừng lo lắng."
Nhiên Viễn liền thay đổi biểu cảm, anh ta vốn không thích tính cách tiểu thư này của Minh An. Lúc nào cũng phải chiều chuộng, làm theo ý của cô, không tự làm được việc gì. Đối với anh, Minh An là một người vô dụng, không có gì ngoài khối tài sản sắp được thừa kế.
[Đúng là tiểu thư. Không vì khối tài sản kia, tôi cũng không phải nói những chuyện vô bổ này.]
Khác với suy nghĩ của anh ta, sự giả tạo trong lời nói của Nhiên Viễn đã thành công thao túng được Minh An. Nhưng đối với cô lúc này, nó thật kinh tởm. Bản thân vẫn phải giả tạo, mà đối đãi lại anh.
"Được rồi, bảo bối của anh. Nếu cần gì, nhớ nói với anh. Anh phải đến công ty, gọi cho em sau."
Cảm thấy vô cùng ghét bỏ những lời nói này của Nhiên Viễn, Minh An không ngờ bản thân, đã u mê anh ta bởi những lời đường mật này. Tỏ ra biểu cảm chán ghét, cô vội tắt máy, không muốn nghe những lời nói, gây ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng.
"Sao anh không mang xe ra tiệm? Cần gì phải cực nhọc như vậy?"
Trứng gà đang đùa nghịch với Tiểu Tinh, cả hai đang lăn trên nền cỏ mà cười giỡn. Vết thương của Tiểu Tinh vẫn chưa khỏi, nhưng tinh thần của thằng bé khá tốt. Minh An tiến lại gần nơi, Tinh Nhật đang đều tay lau bánh xe. Tấm lưng trần rám nắng, rắn rỏi, thể hiện được một sự che chở đáng tin cậy.
"Có thể tự làm được, nên đâu cần phải mang ra tiệm. Một mình tôi, có thể rửa cả một nhà xe."
Điều đó rất khó tin, một chiếc xe, mà anh đã rửa gần hết buổi sáng. Nếu rửa cả một nhà xe, thì không thể xong trong một ngày. Minh An ngồi vào chiếc xích đu bên cạnh, đung đưa đôi chân trong không trung. Nhìn theo từng hành động của Tinh Nhật, anh làm rất chuyên nghiệp.
"Đừng nói với tôi, anh cũng đã từng làm qua công việc này?"
Tinh Nhật quay sang nhìn cô, nhưng không đáp lời. Trứng gà nghịch ngợm, mở được vòi nước, khiến Minh An hứng trọn nước vào mặt mình, nhắm chặt mắt mà đón nhận. Tiểu Tinh nhìn thấy, ôm lấy Trứng gà, cười phá lên. Tinh Nhật bên cạnh, cũng bất giác mỉm cười.
"Bé hư lắm đấy Trứng gà, để xem chị xử lý bé thế nào."
Minh An liền cầm lấy ống nước, hướng về phía của Trứng gà và Tiểu Tinh. Họ như thế, mà đùa nghịch cùng ống nước. Không chịu buông tha, Minh An liền đưa ống nước hướng về phía Tinh Nhật, anh vội xoay mặt, đưa tay tránh né. Rồi cố gắng giữ được ống nước trên tay cô, nhưng Minh An vẫn không chịu buông tay. Cả hai tranh giành nhau, khiến anh cũng bị ướt hết cả người.
"Đừng nghịch ngợm. Nước lạnh như vậy, sẽ rất dễ bị cảm."
Minh An hoàn toàn không nghe lời anh, cô đang chơi đùa rất vui. Minh An ướt hết cả người, nhưng vẫn cười híp cả mắt nhìn anh. Tinh Nhật trong giây phút, rất muốn ôm Minh An lại mà trừng phạt. Gương mặt xinh đẹp này, chính là một tội ác.
"Không có bị cảm đâu, đang chơi rất vui mà."
Tinh Nhật cũng hòa vào cùng chơi đùa. Minh An liền đứng phía sau Tinh Nhật, khi Tiểu Tinh đáng hướng ống nước về phía hai người. Anh chỉ biết đưa tay che chắn, Trứng gà thì đang nhảy nhót xung quanh. Tinh Nhật đột ngột, xoay mặt về phía Minh An, cô đang lọt thỏm trong vòng tay của anh. Nhắm một bên mắt, ngước lên nhìn Tinh Nhật. Từng giọt nước, đang rơi trên gương mặt anh. Cô chỉ cười nhẹ, rồi đẩy anh về phía Tiểu Tinh.
"Đừng hướng về phía của chị, hãy hướng về anh trai của em đấy Tiểu Tinh."
Chạy xung quanh chiếc xe, Minh An liền bị anh bắt lại được, Tiểu Tinh đang hướng ống nước về phía cô. Chỉ biết xoay người, ôm chặt lấy Tinh Nhật, để tránh nước rơi vào mắt. Theo phản xạ, Tinh Nhật xoay lưng của mình về hướng nước, gọn gàng bắt được ống nước trên tay của Tiểu Tinh. Cuộc chơi lúc này, mới được kết thúc.
"Còn đang chơi vui mà, sao anh lại tắt nước? Thật mất hứng mà."
Trời đang nắng lại đùa dưới nước lạnh, chắc chắn sẽ bị cảm. Tinh Nhật vội tắt vòi nước, Minh An nhanh chóng vào bên trong thay lại quần áo khác. Anh tiếp tục quay lại công việc rửa xe, trong khi cơ thể vẫn còn đang ướt. Tiểu Tinh mang Trứng gà vào bên trong, lau lại bộ lông đang ướt cho Trứng gà.
"Nghịch như vậy, ai có thể chiều nổi cô đây?"
Một lúc sau, Tinh Nhật làm xong công việc. Bước vào bên trong, Minh An đang mang sẵn khăn lau, đứng đợi anh. Nhẹ nhàng giúp anh lau khô tóc, Tinh Nhật cũng hợp tác, ngồi xuống thấp, để cô làm dễ dàng hơn.
"Bản thân anh, cũng có thể bị cảm. Đừng chỉ quan tâm cho người khác."
Cảm giác này có chút thích thú, vì được người khác quan tâm. Chưa từng có một cô gái nào, lại khiến anh không đề phòng như vậy. Anh lại cảm thấy, người con trai đang quen với cô, thật may mắn. Anh biết được điều này, là vì anh đã nghe được, lúc cô nói chuyện cùng Nhiên Viễn.
"Tinh Nhật, anh dạy tôi cách nấu cơm đi."
Cái Minh An muốn học, là nấu cơm bằng bếp lửa. Nấu bằng cách này, cảm giác hạt cơm sẽ ngon hơn và có cả nước dùng được. Tinh Nhật vào trong, thay lại quần áo, rồi ra phía sau chỉ cho Minh An cách nấu. Minh An ngoan ngoãn đi theo phía sau anh như một cái đuôi nhỏ.
"Phải châm lửa bằng cách nào? Khi nào, biết được cơm sẽ chín?"
Anh chỉ cho Minh An làm từng bước, không dễ dàng. Một chút, lửa lại tắt, phải làm lại rất nhiều lần. Gương mặt Minh An cũng đã dính đầy lọ đen. Cuối cùng, lửa đã phừng cháy, không còn tắt nữa. Minh An vui sướиɠ một cách quá khích, nắm lấy cánh tay Tinh Nhật mà vui vẻ.
"Đã cháy rồi, tôi làm được rồi, anh mau xem đi."
Chỉ gật đầu đáp lại, Tinh Nhật nhìn thấy gương mặt của cô đã dính lọ đen, anh chỉ tay, nhắc cô. Nhưng Minh An càng lau, lại càng thêm lem. Anh nhìn vào bàn tay mình, trước khi đặt lên má của Minh An, cô cũng ngoan ngoãn đặt tay trên gối, ngồi xoay về hướng của Tinh Nhật, để anh giúp cô.
"Nhìn cô không khác gì một cục than đen."
Minh An liền liếc mắt nhìn anh, hai má phụng phịu. Lúc nào anh cũng thích trêu chọc Minh An, cô cũng đã quen với điều này. Tinh Nhật nhẹ nhàng lau đi vết lọ đen cho cô. Tuy là bàn tay lao động, nhưng không có vết chai sần trên tay anh. Rất dễ chịu, nên Minh An chỉ nhắm mắt mà cảm nhận.