Chương 93

Hai người đính hôn rồi, ông cụ Lục đề nghị An Na về nhà ở, nói Lục Trung Quân phần lớn không ở nhà, như vậy không có gì là không tiện. Nhưng suy nghĩ đến cảm thụ của bố mẹ, An Na uyển chuyển từ chối. Giờ cô ở căn chung cư mà lúc trước Tống nữ sĩ cho cô mượn.

Lục Trung Quân lái xe tới, nói là mượn chủ nhiệm Điền. Ra khỏi nhà hàng Maxim, anh đưa cô về chung cư.

Nhà hàng Maxim cách chung cư không quá xa, chỉ năm phút sau là đến nơi.

Trong năm phút này, toàn bộ đều là An Na nói, anh chỉ chuyên tâm lái xe, mỉm cười, thỉnh thoảng thêm vào đôi câu.

Điều này khác với anh thường ngày.

Nghi hoặc trong lòng An Na càng lúc càng nặng. Khi sắp đến dưới lầu chung cư, nhìn anh hỏi:

– Lục Trung Quân, bên chỗ anh có phải có chuyện gì đúng không?

Lục Trung Quân nhìn cô cười, nói:

– An Na, đêm nay em thật xinh đẹp. Khi vừa thấy, suýt nữa thì anh không kiềm chế được đấy.

An Na nhăn mày:

– Em xinh hay không em tự biết, không cần anh khen. Em hỏi anh, bên chỗ anh có phải có chuyện hay không?

Lục Trung Quân im lặng, lái xe đến dưới lầu chung cư, đỗ lại, tay vẫn để trên bánh lái, trầm ngâm một lúc, chợt xuống xe đi vòng qua kéo An Na xuống.

– Đi lên rồi nói.

Anh nói.



– Giờ anh có thể nói được rồi đó, rốt cuộc là chuyện gì?

Vừa đi vào, An Na còn không kịp cởϊ áσ ngoài đã hỏi luôn.

Lục Trung Quân nhìn cô chăm chú, cuối cùng nói:

– Là có chút viện. Sáng nay nhận được mệnh lệnh, anh được khôi phục chức vụ ban đầu, muốn đi tiền tuyến đưa tin.

An Na ngây hết cả người.



Biên giới Tây Nam trước giờ chiến sự vẫn chưa yên, có một khoảng thời gian ngưng lại, gần đây chiến hỏa lại được dấy lên, điểm này An Na cũng biết.

Sống trong hòa bình, nào có cảm nhận được bóng ma chiến tranh chứ.

Cô vốn không cảm thấy điều đó cách cuộc sống của mình rất xa vời.

Nhưng không ngờ đến là, giờ thì, hôn phu của mình lại lần nữa bị cuốn vào nơi tiền tuyến.

– Lục Trung Quân, em không muốn anh đi.

An Na nhào vào lòng anh, ôm chặt anh như đứa trẻ không chịu buông tay.

Lục Trung Quân đờ người, tay cùng ôm lấy cô, cúi xuống hôn lên trán cô, thì thầm:

– Anh xin lỗi, anh xin lỗi An Na, anh không thể ở lại…

– Vì sao cứ phải là anh đi?

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt đẹp bắt đầu mờ đi.

– Không phải tại sao là anh đi, mà là anh đã được điều về, toàn bộ đại đội lần này đều nhận mệnh hết, anh cũng không ngoại lệ.

Anh cúi xuống kiên nhẫn giải thích với cô.

– Em mặc kệ.

An Na càng ôm chặt lấy cổ anh, giọng nghèn nghẹn.

Lục Trung Quân nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, vỗ về cô như đứa trẻ, không ngớt nói xin lỗi với cô.

– Bố anh biết chưa?

An Na chợt nghĩ tới, hỏi.

– Ông biết rồi.

– Thế bố nói gì?

Tuy rằng đã đoán được kết quả, nhưng cô vẫn ôm tia hy vọng mong manh, hai mắt đăm đăm nhìn anh, chờ đợi.

Lục Trung Quân cũng nhìn lại cô, không nói gì.

An Na cụp mắt xuống, chậm rãi buông hai tay ra khỏi cổ anh, xoay người ngồi xuống giường, buồn bã.

Lục Trung Quân cũng không biết nói gì, đứng đó nhìn cô mãi.

– Em xin lỗi Lục Trung Quân…Vừa rồi có phải em quá ích kỷ không…Vừa rồi khi đột ngột biết tin tức này, em khó tiếp nhận được, nên…

Một lát sau, An Na đè nén nỗi buồn sắp phải chia ly xuống, quay qua nhìn tấm rèm, cố gắng ép nước mắt không rơi xuống.

– Anh cứ yên tâm mà đi, em sẽ chờ anh về.

Cuối cùng cô hít hít mũi, quay lại, mỉm cười đầy đáng thương với anh.

Lục Trung Quân vẫn luôn yên lặng nhìn cô, trong mắt mang theo nỗi niềm yêu thương vô bờ.

– Anh chừng nào đi?

Cuối cùng cô hỏi.

Lục Trung Quân trù trừ không đáp, như là chỉ cần mình nói ra đáp án sẽ mang ảnh hưởng tới cho cô.

– Ngày mai.

Cuối cùng anh nói.

An Na đờ đẫn nhìn anh, bỗng đứng lên, nhào tới anh, đôi tay lại lần nữa quấn lên cổ anh, ra sức ép sát mình vào anh, nhón chân lên, hôn mạnh lên môi anh. Lục Trung Quân ôm chặt lấy cô.

Hai người hôn nhau không ngừng, môi lưỡi tiếp xúc, nước bọt giao nhau, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lên cao, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn. Không biết từ lúc nào, áo khoác của An Na cũng đã rơi xuống đất, lộ ra chiếc váy dạ hội bên trong.

Gương mặt cô ửng đỏ, hô hấp dồn dập, đứt quãng, cách một lớp vải mỏng, cô như sợi tơ mềm yếu, bám chặt vào thân thể cường tráng nóng như lửa đốt của anh. Lục Trung Quân chợt buông cô ra, đôi mắt không dám nhìn vào cô lúc này, thở hổn hển nói:

– Đừng…An Na…Trước khi anh đi…

An Na bám víu lấy cổ anh, kéo anh đến bên giường.

Anh dựa lưng vào giường, tầm mắt rơi vào trước ngực cô, yết hầu lên xuống một cái, thần sắc căng thẳng vô cùng:

– An Na…Anh…

An Na đẩy anh ra, Lục Trung Quân lập tức ngã ra giường.

Cô đá giày cao gót đi, trèo lên ngồi ngang hông anh, tuột chiếc váy dài vướng víu vén áo anh lên, hai bên sườn anh lộ ra hai đoạn đùi trắng như tuyết trơn bóng.

Cô cúi người xuống, muốn cởϊ qυầи áo anh ra.

Lục Trung Quân nằm trên giường, tay như bị đơ đặt ở hai bên sườn, không cử động được, gương mặt đỏ sậm, ánh mắt âm trầm vô cùng. Ngón tay trắng nõn của Anna cởi cúc áo đầu tiên của anh, lại cởi chiếc cúc thứ hai, cái thứ ba, sau đó cô thò tay vào trong cổ áo đã được mở rộng, vuốt ve ngực anh, anh khẽ rêи ɾỉ thành tiếng, bất chợt giữ tay cô lại.

– Đừng…Đừng như vậy, Anna, anh xin em…Em còn như vậy, anh sẽ không nhẫn nhịn được…

Ánh mắt anh nhìn cô mang theo sự cầu khẩn, giọng run rẩy.

– Vậy thì đừng nhẫn nhịn…Lục Trung Quân, anh không muốn em à?

Anna rút tay ra, tiếp tục khóa người trên bụng anh, thẳng lưng lên, bắt đầu tháo tóc mình xuống, gỡ ghim cài, mái tóc dài bung xõa ra, buông xuống bờ vai cô, như thác nước màu đen tuyền.

Lục Trung Quân nhìn chằm chằm cô đang áp lên người mình, nuốt nước miếng, lộ vẻ do dự.

– Là bởi vì lời hứa của anh với chú em phải không?

Anna lại lần nữa cúi người xuống, cả người như nằm lên người anh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc cằm thô ráp của anh. Lục Trung Quân cười khổ.

– …Em muốn khảo nghiệm sức chịu đựng của anh phải không? Em ở đây, sức chịu đựng của anh chính là…

Anna chăm chú nhìn anh, bỗng ngồi dậy, nhảy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo thật nhanh.

Lục Trung Quân chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt và sự bất mãn nhìn theo cô.

– Em muốn làm gì thế?

Anh hoang mang hổi.

Anna cũng không quay đầu lại, nói.

– Giờ em đi gọi điện thoại về nhà.

Lục Trung Quân giật mình, nhảy xuống giường.

– Anna, em nói gì.

– Mai chúng mình đi đăng ký kết hôn đi.

Anna đã mặc xong áo khoác, xoay người lại.

Lục Trung Quân rốt cuộc bừng tỉnh, tới gần cô tay giữ vai cô, ánh mắt khóa lấy cô.

– Anna, em thật sự muốn kết hôn với anh ngay lúc này.

Vẻ mặt của anh có chút mù mờ khó tin nổi.

– Phải. – Cô gật đầu, – Báo cáo kết hôn của anh không phải được phê chuẩn rồi à?

– Anna…Lục Trung Quân kêu lên, vẫn do dự, – Tuy anh luôn khát khao đến ngày hôm nay, nhưng giờ…Em khẳng định giờ là thích hợp không?

– Em đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn kết hôn với anh ngay bây giờ à?

Anh dừng lại một chút, cuối cùng lại hỏi cô, âm giọng cao hơn.

– Đúng vậy. Em biết em đang làm gì.

Anna ngước lên, nói rõ ràng.

– Lục Trung Quân, em yêu anh, giờ em muốn kết hôn với anh, để anh hoàn toàn trở thành người đàn ông của em.

Lục Trung Quân lặng lẽ nhìn cô, bỗng kéo mạnh cô vào ngực mình, hôn cô nồng nàn.

Anna giãy thoát khỏi lòng anh.

– Không có thời gian đâu, giờ chúng ta đi gọi điện thoại.



Lúc này đã hơn 10 tối rồi, vợ chồng ông An đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nghe hàng xóm có điện thoại gọi ngoài cửa, nói Anna gọi điện thoại về.

Đã muộn thế này, cũng không biết là có chuyện gì. Ông An và bà Tiêu nhìn nhau, vội mặc quần áo đi ra ngoài.

Tiêu Du ngồi chờ, lát sau, thấy chồng về, thần sắc nghiêm trang, trong lòng chợt căng thẳng, vội hỏi có chuyện gì.

– Anna nói Lục Trung Quân nhận được nhiệm vụ đi tiền tuyến.

– Hả?

Bà Tiêu la lên.

– Nó còn nói, giờ muốn đi đăng ký kết hôn với Lục Trung Quân.

– Hở…

Bà Tiêu kinh ngạc.

Căn phòng rơi vào yên lặng.

– Thế anh nói gì?

Một lát sau, bà hỏi chồng.

– Anh nói gì còn tác dụng không?

Ông An lắc đầu.

– Con gái chúng ta ấy, lòng đã hoàn toàn đặt ở chỗ cậu ta rồi. Con nó nói ngày mai chúng ta đi máy bay qua đó, mang sổ hộ khẩu cho con nó