- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao
- Chương 66: Bộ búp bê
Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao
Chương 66: Bộ búp bê
Trên mặt Vương Sâm một trận xanh một trận trắng, anh ta nhanh chóng hít sâu một cái tự đề khí cho mình, cuối cùng cũng hét lớn một tiếng.
Trần Ninh còn tưởng rằng anh ta muốn phóng tuyệt chiêu, vì vậy bắt đầu phòng ngự.
Ai ngờ Vương Sâm khom lưng 90 độ tại chỗ, sau đó hô to: "Đại ca, tôi sai rồi!"
Thật đúng là thức thời, Vương Sâm không lựa chọn đánh nhau, mà là trực tiếp nhận sai.
Trần Ninh cũng bị bộ dạng nhận sai này của Vương Sâm chọc cười, liền hỏi anh ta: "Anh sai chỗ nào?"
"Cái gì cũng sai, không nên trêu chọc đại ca anh." Vương Sâm không đếm xỉa đến da mặt, khó chịu như thế nào cũng trả lời.
"Được, vậy lại cúi đầu hai lần, tạm tha anh." Trần Ninh nói.
Vì vậy Vương Sâm lại cúi đầu sâu thêm hai cái, xem như nhận lỗi.
Mặc dù đám người Vương Sâm đắc tội với mình, nhưng mà Trần Ninh là một công dân tuân thủ pháp luật, không thể thật sự đánh bọn họ tàn phế, nếu đã biết lỗi thì thôi bỏ đi.
Trần Ninh sửa sang lại quần áo một chút, đi đến trước cửa, lại bị cửa cuốn ngăn lại.
Vương Sâm chạy nhanh đến, chủ động mở cửa cuốn ra thay cho Trần Ninh, lúc này Trần Ninh mới rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, Trần Ninh cảnh cáo Vương Sâm: "Đừng trêu chọc tôi nữa, anh đây là tồn tại mà cậu không thể trêu vào."
Sau đó, anh lái xe Hummer phóng khoáng rời đi, chỉ có vẻ mặt của Vương Sâm âm trầm bất định, hôm nay xem như mất mặt lắm, ác bá số một tại thành phố Bạch Hà, vậy mà lại bị một tên nhóc vô danh đánh cho quân lính tan rã, sau này không có cách nào lăn lộn trên xã hội.
Tên đàn em đứng sau lưng anh ta thật vất vả đứng lên, nhếch nhác hỏi Vương Sâm: "Anh Sâm, cứ bỏ đi như vậy sao?"
"Đương nhiên không thể bỏ đi như vậy, nhất định phải tìm đại ca Mục rồi!" Vương Sâm âm trầm nói.
……
Trần Ninh chiến đấu một phen ở thành phố giải trí, mặc dù toàn thắng nhưng trên người cũng có không ít vết bầm tím, cơ thể bởi vì dùng sức quá độ mà có chút đau nhức, anh liền đi đến phòng khám đông y của bác Hồ, để bác sĩ trong phòng khám đông y xoa bóp thuốc cho mình, khơi thông gân cốt.
Sau khi trải qua phương pháp xoa bóp chuyên nghiệp, quả nhiên tốt hơn nhiều, cơ bắp bị kéo tổn thương cũng không quá đau nhức, bác sĩ cũng kê cho anh một chai rượu thuốc, trở về bôi một chút, một hai ngày sẽ không có chuyện gì.
Trần Ninh còn muốn đi tìm bác Hồ hỏi một chút luyện gân đoàn thể đan mới luyện chế làm sao, kết quả bác Hồ không ở đây, đi khám bệnh ở nơi khác, Trần Ninh chỉ có thể hôm khác lại đến tìm ông ta.
Trên đường trở về, Trần Ninh còn đang suy nghĩ, đều là cụ già, vì sao bác Hồ và Trịnh Kiến Quốc lại khác biệt nhiều như vậy? Bác Hồ trị bệnh cứu người, còn giúp anh luyện đan, mà Trịnh Kiến Quốc già mà không tông trọng, ngang ngược, cũng xứng đáng bị anh dạy dỗ một chút.
Buổi chiều Trần Ninh ở nhà nghỉ ngơi điều, bỗng nhiên nhận được điện thoại của người đẹp Châu Mỹ Mỹ.
"Người đẹp Châu, mặc đồ có thoải mái không? Có muốn sản phẩm mới hay không?" Sau khi Trần Ninh ấn nghe điện thoại, liền nói chuyện này.
"Tôi gọi điện thoại đến không phải vì chuyện quần áo," Giọng điệu của Châu Mỹ Mỹ tương đối nghiêm túc: "Có phải anh trêu chọc Trịnh Kiến Quốc và Vương Sâm không?"
"Sao vậy, bọn họ tìm cô gây phiền phức?" Sắc mặt Trần Ninh lạnh lùng, bọn họ tìm mình còn chưa tính, nếu dám đi trêu chọc Châu Mỹ Mỹ, vậy Trần Ninh tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ.
"Bọn họ không có tìm tôi gây phiền phức, cũng không dám, chẳng qua anh đắc tội bọn họ là rất không sáng suốt." Châu Mỹ Mỹ đang lo lắng cho Trần Ninh.
Trần Ninh nói: "Đầu tiên thanh minh, không phải tôi đắc tội bọn họ mà là bọn họ tới đắc tội với tôi, không thể bọn họ muốn tới tát tôi một bạt tai, tôi còn phải chủ động duỗi mặt qua chứ?"
"Đắc tội hai người bọn họ vốn dĩ không có việc gì, nhưng mà chuyện này lại chọc đến chỗ Mục Đại Vị, ông ta chỉ đích danh muốn gặp anh." Châu Mỹ Mỹ nói tới đây, giọng điệu có chút lo lắng.
"Sao lại giống như chọc tổ ong vò vẽ vậy, đánh người nhỏ đến người già." Trần Ninh có chút khó hiểu.
Việc này vốn là từ Trịnh Đông hống hách không coi ai ra gì gây nên, sau khi dạy dỗ anh ta, dây dưa ra ba của anh ta Trịnh Kiến Quốc, Trần Ninh cho Trịnh Kiến Quốc một cái hạ uy phong, lại toát ra Vương Sâm ông chủ sau lưng Trịnh Kiến Quốc, anh dạy dỗ Vương Sâm một chút, kết quả bây giờ lại có thêm một Mục Đại Vị, bọn họ dường như nắm vững kỹ xảo của bộ búp bê nga, con cháu vô tận.
"Có phải anh còn không biết Mục Đại Vị không?"
"Đúng vậy." Trần Ninh đương nhiên nói, với anh mà nói đều là làm giàu bất nhân, nếu không cũng sẽ không một lòng một dạ đến ăn hϊếp gây khó khăn cho anh.
Châu Mỹ Mỹ thở dài: "Hazz, Mục Đại Vị cũng không phải là người dễ chọc, ngay cả ba tôi cũng phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với ông ta, bối cảnh của ông ta vô cùng lớn mạnh, có rất nhiều người trong quan trường ủng hộ ông ta, dưới trướng cũng có rất nhiều công ty, là một người ăn thông hai giới trắng đen, trong thành phố không ai dám trêu chọc."
Trần Ninh nói: "Vì sao lại bi quan như vậy, Mục Đại Vị ông ta cũng chỉ là một người có một cái đầu hai cái chân mà thôi, vì sao phải sợ ông ta? Bây giờ là xã hội pháp trị, ông ta còn có thể vô duyên vô cớ làm gì tôi?"
"Nói cũng không phải nói như vậy, đắc tội ông ta, ông ta cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần một câu nói sẽ có rất nhiều người từ nhiều chức nghiệp ra mặt thay cho ông ta. Lần này ông ta muốn gặp anh là thông qua tôi để thông báo, bởi vì tôi có chút liên quan đến vụ của Trịnh Đông, buổi tối anh đi cùng tôi đến khách sạn Bạch Hà tham gia tiệc rượu, vừa lúc mượn cơ hội cởi bỏ hiểu lầm, hy vọng mặt mũi tôi có thể dùng." Châu Mỹ Mỹ lo lắng lo lắng nói.
Cô hoàn toàn đang lo lắng cho Trần Ninh, bất tri bất giác, người đẹp bậc nhất thành phố Bạch Hà này, đối với Trần Ninh người đàn ông vừa mới quen biết được vài ngày, có loại tình cảm đặc biệt quan tâm.
Trần Ninh cơ bản không quan tâm đến việc cởi bỏ hiểu lầm, anh cũng không quan tâm Mục Đại Vị cái gì, chẳng qua cùng Châu Mỹ Mỹ tham gia tiệc rượu là một đề nghị không tồi, vừa lúc buổi tối không có việc gì, hẹn hò cùng với người đẹp một chút cũng là chuyện vui trong đời người.
"Được, buổi tối tôi chắc chắn đến, muốn tôi đi đón cô không?" Trần Ninh hỏi.
"Không cần, anh đến đúng bảy giờ tối là được." Châu Mỹ Mỹ nói xong liền cúp điện thoại.
"Ai, một cô gái thật tốt, lại lo lắng cho tôi khắp nơi, bộ dạng xinh đẹp còn có thể kinh doanh, thỏa đáng là một người vợ hiền."
Trần Ninh cảm thán một phen, lại lấy bộ sưu tập của người đẹp Châu ra thưởng thức, càng ngày càng cảm thấy giá trị nhan sắc của Châu Mỹ Mỹ cao, chân dài eo thon, sự nghiệp thành công, thật sự là một người phụ nữ hoàn mỹ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao
- Chương 66: Bộ búp bê