Shoppe là một nền tảng thương mại điện tử mới, đã bứt phá khỏi lối mòn cũ của hai ứng dụng đứng đầu là Lazada và Wiki, dần dần có chỗ đứng ổn định ở trên mạng trong nước, lượng người truy cập tiếp tục được tăng lên.
Trong một khu nhà ở thành phố Bạch Hà.
Trần Ninh vừa mới tốt nghiệp đang thất nghiệp cũng là một trong những người dùng mới sử dụng Shoppe, anh đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng trọ nhỏ chật hẹp, đang cố gắng với bao lì xì 300 nghìn cho khách hàng mới. Sau khi mời được 20 mấy người bạn học, rốt cuộc cũng đã kiếm đủ tiền, rút được 300 nghìn vào ví tiền thành công, nhổ được một nắm lông cừu của nhà tư bản.
Tâm trạng của Trần Ninh thoải mái diệu kỳ, bởi vì tiền cơm của ngày mai đã có, tiền tiết kiệm của một cậu thanh niên đang chờ sắp xếp việc làm giống như anh đã tiêu hết rồi, tiêu hết sạch sẽ, bây giờ toàn là mượn, nợ hóa đơn, nhưng mà tiền thuê nhà tháng sau vẫn còn chưa có, sắp ngủ đầu đường rồi.
Nhưng mà làm công thì không thể nào làm công, đời này cũng không thể làm công, chỉ có thể bứt lông cừu trong các ứng dụng lớn mới có thể duy trì được tiền sinh hoạt.
“Đinh! ứng dụng Shoppe phiên bản đặc biệt trợ giá 30 nghìn tỷ, mời quý khách trải nghiệm, có tải xuống không?”
Bỗng nhiên điện thoại của Trần Ninh vang lên một câu nhắc nhở, nhìn ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ lấp lánh giống như là loại quảng cáo không lành mạnh.
“Cái gì mà phiên bản Shoppe đặc biệt chứ, sao mình chưa từng nghe nói tới, không phải là virus điện thoại đó chứ?”
Trần Ninh hơi nghi hoặc một chút, có điều là bây giờ đang nợ rất nhiều người, anh nghèo tới mức trắng tay, cũng không sợ người ta trộm tài khoản, nói không chừng còn có thể đấu trí đấu dũng với kẻ lừa đảo, anh liền nhấn tải.
Download nhanh chóng, chưa đầy một giây là đã có thể tải xuống rồi. Trần Ninh hơi thắc mắc, nhìn wi-fi miễn phí mà mình đang xài chùa của chủ nhà, bình thường ngay cả video HD cũng bị lag, tại sao tải một ứng dụng khác lại nhanh như vậy, không có gì mờ ám đó chứ?
Trần Ninh ôm theo tâm tư hoài nghi ấn mở ứng dụng, ở bên trong có nhắc nhở các bước đăng nhập danh tính bắt buộc, Trần Ninh cũng dựa theo yêu cầu của nó mà nhập dãy số trong chứng minh nhân dân của mình.
“Đăng ký thành công! Hoan nghênh quý khách Trần Ninh sử dụng phiên bản đặc biệt với mức trợ giá lên đến 30 nghìn tỷ, có những sản phẩm trong phiên bản đặc biệt sẽ được trợ giá tùy vào thời điểm, hoang nghênh mua hàng.”
Trần Ninh ấn vào nhắc nhở này, anh muốn xem xem ở bên trong ứng dụng này có thứ gì hay.
Một tòa biệt thự Giang Cảnh của khu Vọng Giang có giá 120 tỷ, giá sau khi trợ giá là 69 tỷ 300 triệu.
Xe Lamborghini Aventador có giá bán là 19 tỷ 470 nghìn, giá sau khi trợ giá là 297 nghìn, mua ngay, chậm tay là hết.
……
“Cái gì? Shoppe mở bán biệt thự và xe sang trọng thì cũng thôi đi, một chiếc xe thể thao Lamborghini hơn 18 tỷ, thế mà sau khi được trợ giá chỉ còn có 297 nghìn, cái này làm tròn lên không phải là tương đương tặng cho luôn à?”
Trần Ninh vô cùng kinh ngạc, dụi dụi con mắt xác nhận, chỉ cần 297 nghìn là đã có thể có một chiếc xe thể thao màu xanh dương mà mình yêu thích.
Trần Ninh đang do dự không biết rốt cuộc đây có phải là âm mưu hay không, nhưng mà tất cả đều chân thật như thế.
“Để mình trả tiền thử một chút.”
Rốt cuộc, Trần Ninh cũng đã quyết định, dù sao thì lúc trả tiền có mục nhận hàng khi thanh toán, nếu như tài khoản chính thức thì không có vấn đề, nếu như là tư nhân thì đó chính là lừa đảo.
Nghĩ đến đây, Trần Ninh bấm vào nút mua, còn nghĩ là sẽ tiến vào giao diện thanh toán, ai ngờ trên màn hình trực tiếp hiển thị nhắc nhở mua thành công và tin nhắn trừ tiền của anh cũng đã được gửi tới. trong tài khoản với số tiền không nhiều, nó đã giảm bớt 297 nghìn.
“Má ơi, đây là một chiếc xe bá vương đó?? Mà mình vẫn còn chưa quyết định xem có trả tiền hay không, đáng tiếc lại là lừa đảo, trả lại tiền cho tao.”
Trần Ninh rất giận, không nhận được sự đồng ý của anh mà đã thanh toán, tiền lì xì 300 nghìn mới nhận được còn chưa nóng thì đã không còn nữa rồi, phải trả lại mới được, anh tìm đường báo cáo khắp nơi. Nhưng mà lúc này anh chợt phát hiện tay của mình nặng trĩu, giống như là bị người khác đột nhiên nhét cái gì đó.
Mở bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay của mình có một chìa khóa xe hình con bò, hơn nữa còn có cảm giác rất kỹ thuật, nặng nề, nhìn không giống như là hàng tầm thường.
“Không thể nào? Chìa khóa này từ đâu ra vậy?”
Trần Ninh rất kinh ngạc, điều này thật sự không khoa học, cái này cũng không phải là ma thuật có thể chuyển đồ vật trong không khí.
Anh bỗng dưng liên tưởng đến cái gì đó, nhanh chóng chạy đến cửa sổ rồi nhìn xuống phía dưới, đột ngột nhìn thấy ở dưới lầu nhà mình thật sự có một chiếc xe Lamborghini màu xanh dương đang được dừng ở đó, giống y hệt như chiếc mà mình nhìn thấy trong điện thoại.
“Chẳng lẽ là thật.”
Trần Ninh thấy chìa khóa xe, theo bản năng đè một cái, xe ở phía dưới chợt lóe lên, cửa xe có trạng thái mở ra, đúng là chiếc xe hơi này.
Trong lòng của Trần Ninh cuồng loạn, niềm vui đến quá bất ngờ, làm sao anh có thể bỏ ra 297 nghìn mà lại mua được chiếc Lamborghini, cho dù có nằm mơ thì cũng không nằm mơ được một chuyện ly kỳ như thế.
Đúng lúc này, cửa phòng của anh bị gõ liên hồi, bà chủ nhà của anh hét lên từ cuốn họng: “Họ Trần kia, mở cửa ra đi, tôi biết là cậu ở bên trong, đừng có giả chết.”
“Có thể nói chuyện lịch sự một chút được không hả.”
Trần Ninh nhướng mày, anh không có ấn tượng tốt gì đối với bà chủ nhà hợm hỉnh này, lần nào đến cũng gây chuyện.
Trần Ninh đi qua mở cửa, ở bên ngoài đúng là bà chủ nhà hơn bốn mươi tuổi đang đến thời kỳ mãn kinh, mái tóc xoăn màu vàng, cái quần màu đen, không biết thì còn tưởng là bà chủ tiệm gội đầu.
“Này, đến lúc phải trả tiền thuê nhà tháng tới rồi đó.”
Bà chủ nhà mũi không ra mũi mắt không ra mắt, bộ dạng rất xem thường Trần Ninh, trực tiếp ngồi lên cái ghế duy nhất ở trong phòng, chân bắt chéo, đưa tay đòi tiền.
“Cách với ngày trả tiền còn tới hai ngày lận mà, yên tâm đi, sẽ không thiếu tiền của bà đâu.”
Đúng là bây giờ Trần Ninh rất thiếu tiền, qua hai ngày nữa, chắc chắn anh có thể kiếm đầy một bát từ số tiền trợ giá 30 nghìn tỷ, đến lúc đó đừng có nói là tiền thuê nhà, cho dù là đổi một căn nhà lớn cũng có thể.
“Tôi thấy cậu không có tiền trả tiền thuê nhà chứ gì.”
Bà chủ nhà cười lạnh, ánh mắt miệt thị đó giống như là địa chủ thời phong kiến nhìn tá điền không trả nổi tiền thuê.