Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Đùa Tình Yêu

Chương 40: Cô cũng mang thai rồi ư?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tiếng cười dịu dàng của người đàn ông trên đỉnh đầu, ấm áp như nắng xuân.

Diêu Lan Hạ bỗng phản ứng lại, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh, duy trì khoảng cách tối đa với anh, cô nghiêm mặt, khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo.

Đào Khánh Trần cười dịu dàng: “Thật xin lỗi, vì để tránh thêm hiểu lầm, dưới tình huống cấp bách, tôi đành phải đắc tội với cô.”

Trên người anh toát ra khí chất sạch sẽ, làm cô cảm thấy mình tức giận như vậy là quá ích kỷ.

Cập nhật sớm nhất tại.

“Anh tới đây tìm tôi đúng không? Đúng lúc, tôi cũng đang định đi tìm anh.”

Cô không muốn lãng phí thời gian, nên đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi tìm cô? Tôi không hề biết cô đang ở bệnh viện, tối qua cô trực ca đêm, đáng lý hôm nay phải ở nhà nghỉ ngơi mới đúng.”

Cô cũng quên chuyện này mất.

“Anh biết...” Cô hơi ngập ngừng, dù gì cũng là chuyện bê bối, sao có thể nói ra thẳng thừng chứ?

“Cô đang nói tin tức trên diễn đàn à, tôi cũng nhìn thấy rồi, tôi đang định đi tới phòng giám sát ở tầng một, để kiểm tra camera đây.”

Không ngờ anh cũng nghĩ tới vấn đề này?

Diêu Lan Hạ gật đầu đầy cảm kích, nhưng vẻ mặt vẫn không cảm xúc: “Tôi cũng muốn đi tới đó, tôi nhất định phải tìm cho ra kẻ đầu sỏ, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này.”

Không biết tại sao, khi thấy Diêu Lan Hạ xù lông nhím, Đào Khánh Trần lại cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô lại đáng yêu hơn bình thường rất nhiều, khi cô nổi giận, hai đôi lông mày nhíu lại, mi tâm hiện lên ba đường thẳng nhàn nhạt, đôi môi vốn đỏ mỏng cũng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm lại, thật sự rất động lòng người.

“Tôi sẽ giúp cô.” Anh khẳng định.

Diêu Lan Hạ nhìn anh: “Tất nhiên là anh phải giúp tôi rồi, chuyện này liên lụy đến hai người chúng ta, nhưng giờ chỉ có mình tôi là bị người đời chỉ trích.”

Anh khẽ cười nho nhã: “Cô yên tâm, tôi không chạy trốn đâu, mà sẽ ở lại gánh chịu cùng cô, lúc nào cần, tôi có thể cho cô mượn danh phận bạn trai.”

Bạn trai?

“Không cần đâu, ý tốt của phó viện trưởng Đào tôi xin nhận...”

“Bác sĩ Diêu, cô đang tránh né chuyện gì thế?”

“Tôi... tôi không có!”

Cửa thang máy mở ra, hai người nhấc chân đi vào phòng giám sát.

Nhưng video trong phòng giám sát đã bị người khác cắt bỏ từ trước rồi, nên hai người không thể tìm thấy một chút dấu vết.

Chết tiệt!

Giờ cô phải làm sao đây? Nếu không tìm ra kẻ đầu sỏ, sao cô có thể làm sáng tỏ hiểu lầm được? Những lời đồn đại bên ngoài như cái động không đáy, ngày càng lún sâu vào. Rồi cuối cùng có lẽ cô sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người!

Đào Khánh Trần bỗng nắm lấy cổ tay Diêu Lan Hạ: “Cô đi theo tôi.”

“Phó viện trưởng, anh làm gì thế?”

Đào Khánh Trần vội vàng kéo Diêu Lan Hạ ra khỏi phòng giám sát, lúc hai người đi ra từ cửa kính trục xoay, thì một người đàn ông bế một người phụ nữ đi vào trong, Diêu Lan Hạ căng thẳng, sao bóng người lúc nãy nhìn quen thế nhỉ?

Mà Lưu Nguyên Hào đi lướt qua bọn họ bỗng quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Diêu Lan Hạ bị một người đàn ông mặc áo blouse nắm tay, kéo ra ngoài, bốn người đi ra đi vào với tốc độ rất nhanh, giống như bị ai đó đùa bỡn.

“Phó viện trưởng Đường, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?”

Hai người đi ra bên ngoài, Diêu Lan Hạ hất tay anh ra, thở phì phò chất vấn.

Đào Khánh Trần nhìn quanh khu vườn rộng lớn trong bệnh viện, hoa da^ʍ bụt và hoa hồng nở rộ đầy bồn hoa, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

“Tôi sợ không cho cô ra ngoài hóng mát, cô sẽ ở trong đó ngột ngạt mà ngã bệnh, giờ tình trạng của cô không thích hợp để quay lại, nên cô cứ đi dạo vòng quanh đây đi, hoặc tìm một nơi nào đó ăn một bữa thật no, nếu không thì cô về nhà ngủ một giấc đi.”

Diêu Lan Hạ nghe Đào Khánh Trần nói thế thì bật cười: “Quả nhiên chuyện không liên quan đến mình thì chẳng hề để tâm đến, bức ảnh đó đâu chụp chính diện anh, nên anh hoàn toàn không lo lắng gì cả.”

“Vậy xin hỏi Bác sĩ Diêu, nếu tôi lo lắng thì có tác dụng gì không?”

“Tôi nhất định phải làm gì đó.”

Cô bướng bỉnh ngẩng đầu lên nhìn anh, sự bướng bỉnh, không chịu khuất phục của người phụ nữ mạnh mẽ đồng thời bộc lộ rất rõ trên người cô, hình tượng của cô trong tim Đào Khánh Trần càng đa dạng hơn.

Một làn gió thổi tới, cộng thêm điện thoại để trong túi bỗng rung lên, đã cắt ngang ánh mắt của cô, cũng làm gián đoạn suy nghĩ trong đầu cô.

“Cô mau tới khoa phụ sản gặp tôi ngay!”

Giọng điệu ra lệnh tự nhiên, lại lạnh đến thấu xương đó, thì chỉ có mình Lưu Nguyên Hào thôi.

Cô cất điện thoại vào túi rồi nói: “Tôi vào trước đây.”

“Bác sĩ Diêu, có phải cô bị tra tấn thể xác đúng không?”

Cô cười đáp: “Cứ cho là thế đi.”

Cô đi trước, còn anh thì đuổi theo sau, hai người đều đi rất nhanh, nhưng lúc đi qua cửa kích trục xoay anh đã bị tụt lại phía sau, nên bị lỡ thang máy.

Rồi bóng dáng cô biến mất.

Trong khoa sản, bên ngoài phòng làm việc bác sĩ điều trị chính của Mai Khánh Vân, một người đàn ông cao lớn đang đút một tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng không cho ai tới gần.

Diêu Lan Hạ hít sâu, rồi đi tới: “Cô ấy sao rồi?”

Lưu Nguyên Hào không hề quay đầu lại, anh chỉ mới đứng đây đợi có mấy phút ngắn ngủi, đã nghe thấy đủ mọi phiên bản về lời biện hộ của Diêu Lan Hạ, cũng như những lời mỉa mai bằng nhiều từ ngữ khác biệt và mới mẻ.

Rốt cuộc Diêu Lan Hạ đang làm trong bệnh viện, thật sự bị tai tiếng, hay là bị người khác ghi hận, rồi khiến dư luận phẫn nộ?

“Bác sĩ đang kiểm tra, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì...”

“Anh đã nói chuyện này rồi, nếu cô ấy xảy ra chuyện, anh sẽ không tha cho tôi, anh chỉ mới nói cách đây mấy tiếng thôi, nên tôi vẫn nhớ rất rõ.”

Lúc nãy trong lòng Lưu Nguyên Hào hơi thương xót, nhưng giờ đã bị sự hung hăng của cô bóp nát rồi.

Nếu cô lợi hại, mạnh mẽ như thế, xem ra cô cũng có thể tự ứng phó chuyện hôm nay rồi!

Tin tức Mai Khánh Vân được Lưu Nguyên Hào bế vào bệnh viện khám bệnh đã lan truyền nhanh chóng, trong mấy phút ngắn ngủi, phóng viên đã ùn ùn kéo tới bệnh viện.

Thậm chí bọn họ còn thành công vượt qua bảo vệ, rồi chạy tới khoa sản!

Hôm nay bệnh viện trung tâm rất náo nhiệt, Mai Khánh Vân tới khám bệnh, tổng giám đốc Lưu Nguyên Hào của Quốc tế MBK thì đợi ở bên ngoài, còn nữ chính của chủ đề đang hot nhất cũng đang đứng trước khoa sản.

Các phóng viên đều sáng mắt nắm bắt cơ hội, lần này, lại có tin hay để xem rồi!

“Cô Diêu Lan Hạ, có người tung tin rằng trong lúc cô trực ca đêm, đã làm chuyện mờ ám thái quá với một người đàn ông xa lạ trong phòng làm việc, xin hỏi chuyện này có đúng không ạ?”

“Bác sĩ Diêu, trước đây không lâu cô đã thành công hóa giải việc gây rối ở bệnh viện, cũng nhận được lời xin lỗi tập thể từ người nhà bệnh nhân, mở ra một đường lối mới giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân, có phải cô đã âm thầm giở trò với họ đúng không?”

“Bác sĩ Diêu, rốt cuộc người đàn ông tối qua là ai? Hai người có quan hệ gì? Là người yêu? Hay đúng như người tung tin nói, anh ta chỉ là một người xa lạ?”

Người yêu?

Nghe thấy từ này, Lưu Nguyên Hào đang quay lưng về phía phóng viên bỗng nhíu mày, anh rất bình tĩnh, đợi câu trả lời của cô.

Khóe mắt Diêu Lan Hạ nhanh chóng liếc nhìn phản ứng của Lưu Nguyên Hào.

Quả nhiên anh không có phản ứng gì.

Cô không phải Mai Khánh Vân, vì chưa được đào tạo quan hệ công chúng chuyên nghiệp, nên không nói được những lời hoa mỹ, mà cô dựa vào sơ tâm của mình, quyết định giữ im lặng, không hề nhún nhường sợ hãi.

Lưu Nguyên Hào luôn im lặng, như thể mình không hề quen người phụ nữ trước mặt, đúng lúc này, cửa phòng làm việc của bác sĩ chính mở ra, vóc dáng cao lớn của Lưu Nguyên Hào đi vào trong, với tư cách là người nhà đi cùng.

Trên hành lang, phóng viên vẫn điên cuồng đặt ra câu hỏi, bên cạnh cô đã hoàn toàn mất đi sự ngăn cách, cô không dám hy vọng anh sẽ giúp mình, nhưng cô không thể chấp nhận việc Lưu Nguyên Hào vứt bỏ mình rời đi.

Thậm chí là một chút thương hại anh cũng không muốn bố thí cho cô.

“Bác sĩ Diêu, cô là bác sĩ khoa Nội tim mạch, sao lại xuất hiện ở đây thế?”

“Diêu Lan Hạ, xin hỏi có phải cô cũng tới đây khám thai đúng không? Nếu thế thì đứa bé trong bụng cô là của ai?”

Trời ơi!

Khám thai? Mang thai?

Khả năng suy diễn của mấy phóng viên này thật lợi hại.

Diêu Lan Hạ bị hỏi đến phát bực, tình thế này rất bất lợi với cô, nên cô phải mau chóng rời khỏi đây!

Lúc cô định rời đi, thì cửa phòng làm việc bỗng bị ai đó mở ra, Lưu Nguyên Hào bế Mai Khánh Vân đi ra ngoài, cô ta yếu ớt tựa vào ngực anh như cành liễu, sự ân ái thân mật đó khiến người khác phải đố kỵ.

“Bọn họ ra rồi! Mai Khánh Vân ra rồi!”

Vừa dứt lời, cô đã bị phóng viên chen lấn đến mức cả vai và chân đều bị va mạnh mấy lần, cô kiềm nén cơn đau, bên tai còn vang lên tiếng cười và tiếng hét khiến người khác buồn nôn.

Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, dù có bê bối thế nào cũng không thể áp đảo sự xuất hiện tùy ý của Mai Khánh Vân, cô nhấc chân lên, định rời khỏi khoa sản.

Bỏ lại tiếng ầm ĩ và kích động ở phía sau.

Cô tưởng mình có thể rời đi như người ngoài cuộc, ai ngờ, chỉ một câu nói của người phụ nữ kiêu ngạo kia, đã đẩy cô xuống địa ngục.

“Bác sĩ Diêu, cô đi đâu thế?”

Chỉ một câu nói hờ hững, nhưng qua micro lại phóng to gấp trăm lần, vang vọng khắp hành lang.

Phóng viên phấn khởi, kích động, cả người sôi sục!

Không ngờ một ngôi sao lớn Mai Khánh Vân lại dính dáng đến một bác sĩ nhỏ bé?

Diêu Lan Hạ ngừng bước, cũng không nhúc nhích nữa.

Mai Khánh Vân yếu đuối kéo cổ áo Lưu Nguyên Hào, vẻ mặt oan ức như muốn khóc, từng câu từng chữ cô ta nói đều ẩn chứa sự nhẫn nại và đau buồn: “Bác sĩ Diêu, tôi từng nhờ cô giúp tôi bào chế thuốc bổ thai, không ngờ cô lại bỏ thứ gì đó vào thuốc, muốn hại chết con tôi.”

Cái gì?!

Bác sĩ khoa Nội tim mạch điều chế thuốc cho Mai Khánh Vân, còn muốn gϊếŧ con cô ấy nữa! Chuyện quái gì thế này?

“Cô Mai, cô Mai, cô có quan hệ gì với Diêu Lan Hạ?”

“Giữa hai người có ân oán cá nhân nào không?”

Tim phóng viên đã nhảy lên đến cuống họng rồi, tin tức này quá nóng hổi! Còn hot hơn cả tin làm loạn trong phòng làm việc kia.

Mai Khánh Vân nhìn Lưu Nguyên Hào, vẻ mặt anh vô cảm, lúc nãy nghe thấy những lời bác sĩ nói, cộng thêm tiếng khóc ai oán của Mai Khánh Vân, trong lòng anh đã sớm nghiêng qua bên này rồi.

“Bác sĩ Diêu, tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen biết nhau, còn là bạn bè với nhau nữa, sao cô có thể vì lòng đố kỵ khi thấy tôi nổi tiếng, còn tìm được một bạn trai tốt, mà đối xử với tôi như vậy?”

Hả!

Mọi người đều rớt cằm xuống đất! Không ngờ Diêu Lan Hạ lại... lại là bạn Mai Khánh Vân, hơn nữa còn vì lòng đố kỵ mà âm mưu hại chết con cô ấy!

Chiêu này của Mai Khánh Vân thật độc ác! Mạnh mẽ! Ăn nói vớ vẩn!

Diêu Lan Hạ sắp bị đẩy lên đầu đài vì những lời nói nhảm nhí của cô ta, cô trợn tròn mắt, không dám tin: “Cô nói cái gì?! Mai Khánh Vân!”

Mai Khánh Vân cười dịu dàng: “Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm với cô, mà tôi chỉ đau lòng, thương tiếc cho tình cảm của chúng ta lúc trước.”

Phóng viên phát điên rồi! Hàng loạt micro nhắm thẳng về phía Diêu Lan Hạ, giống như những quả lựu đan, có thể nổ tung cô bất cứ lúc nào!

“Bác sĩ Diêu, chuyện cô lợi dụng thân phận bác sĩ để hãm hại cô Mai là thật ư?”

“Bác sĩ Diêu, đây là hành động phạm pháp, cô sẽ bị tịch thu chứng chỉ hành nghề bác sĩ của mình!”

“Bác sĩ Diêu, cô làm vậy là mượn cơ gϊếŧ người, cô không sợ mình sẽ gặp quả báo ư?”

Câu hỏi ngày càng quá đáng, ngày càng ức hϊếp một cách trắng trợn, như cơn sóng thần lũ quét nhấn chìm cô.

Cô nhìn xuyên qua đám phóng viên như cá mập đang khát máu, nhắm thẳng về phía Lưu Nguyên Hào và Mai Khánh Vân, rồi gượng cười, cổ họng cô khô khốc, không nói ra được một chữ.

Khuôn mặt điển trai của Lưu Nguyên Hào không hề nhiễm bụi trần, gần như đạt đến độ hoàn mỹ, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng, nhướng đôi mày kiếm, nhưng đôi môi mỏng lại không nói gì.

Trong lòng anh đủ mọi cảm xúc, nhưng lại không có thương tiếc.

Tim anh bị bóp chặt đến vỡ vụn.

“Mấy người đang làm gì đấy?”

Một giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ xuyên qua hành lang, cắt ngang sự ầm ĩ thô lỗ của đám phóng viên.

Rồi một bóng người màu trắng đi tới, dưới ánh nắng, cả người anh càng phát ra ánh sáng chói lóa.

Phía sau Đào Khánh Trần còn có mấy lãnh đạo bệnh viện, khí thế của các bác sĩ nhất thời áp đảo đám phóng viên, giống như lốc xoáy đang đi tới.

Diêu Lan Hạ ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn, rồi bắt gặp ánh mắt của Đào Khánh Trần.
« Chương TrướcChương Tiếp »