Dần dần đối phó với những lời tâng bốc nịnh nọt của người khác, cánh môi từ từ mở ra, khí chất ngời ngời của Diêu Lan Hạ không thể che giấu được, cô là ngọc thô, giỏi ngụy trang, nhưng chỉ cần có người chạm vào vùng cấm của cô, cô sẽ căng ra, xòe móng vuốt và xé nát đối thủ.
Anh và cô, lạ thay lại đồng cảnh, lạ thay thật hợp nhau.
Quý Đông Minh mắt sáng rỡ khi thấy Diêu Lan Hạ tinh xảo phản kích, không khỏi tán thưởng: “Ông chủ, phu nhân vừa nãy quá đẹp rồi.”
Lưu Nguyên Hào nhấp một ngụm rượu vang, tĩnh mịch nâng mắt liếc anh ta một cái: “Chuyện này cũng không phải trình độ chân thực của cô ấy.”
Vừa rồi đối phó với mấy người kia, không cần thể hiện ra toàn bộ sức chiến đấu, nhưng cậu Hào lại thật say mê sự quyết liệt của cô ấy, sự dữ dội của cô ấy.
Không, anh thích sự ôn nhu của cô, quyết liệt bên trong ôn nhu, mà không phải ôn nhu yếu đuối.
“Lưu Nguyên Hào.”
Lần này, người tiến lên bắt chuyện cùng ly rượu chính là Mai Lãng Khôn, trên lông mày ẩn hiện sự già dặn và mưu mô, không hiển sơn không lộ thủy.
“Chú Mai.” Anh đáp lời cực kì đơn giản.
Mai Lãng Khôn thư thái cười cười: “có một số việc, chú cũng nghĩ thời điểm này nên nói rõ cho cháu cũng biết, Khánh Vân là viên ngọc minh châu quý giá trong lòng bàn tay chú, con bé nắm trong tay 20% cổ phần của nhà họ Mai nhưng đồng thời lại là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Mai thị.
Lưu Nguyên Hào nhíu mày, bắt đầu bàn chuyện cưới xin, điều kiện rất mê người: “Chú Mai vì ái nữ mà sốt ruột, quả khiến người khác khâm phục.”
Mai Lãng Khôn vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyên Hào: “Cháu là người thông minh, lựa chọn một con bé đã rơi xuống đáy vực, hay là cổ phiếu, rất rõ ràng rồi.”
rơi xuống đáy vực? A, Mai Lãng Khôn như vậy mà châm chọc vợ của anh, đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?
Lưu Nguyên Hào dư quang liếc nhìn chỗ bị ông ta vỗ vào, nhíu mày, sắc mặt không gợn sóng: “Chú Mai, hôn nhân không phải giao dịch, tiền tài với cháu mà nói bất quá chỉ là số lượng, bảng giá của chú cháu không động lòng.”
Thẳng thắn, gọn gàng dứt khoát.
Mai Lãng Khôn ha ha cười, con mắt có chút đυ.c ngầu phóng tia sắc bén: “đi ngược dòng nước, không tiến tắc lùi. Lưu Nguyên Hào, cháu là người trẻ tuổi, không nên thật sự đem tình cảm xem như sinh mệnh, mệnh, có đôi khi không phải do mình quyết định.”
Lưu Nguyên Hào ánh mắt thâm trầm, tất cả kinh nghiệm cùng nội hàm đều bị phong ấn, đen như mực: “mệnh của cháu do cháu không do trời, câu nói này của chú cũng không mấy xa lạ”, nói xong, anh bồi thêm một câu: “Chú Mai, thay vì tốn sức để thuyết phục cháu, tốt hơn hết hãy dạy dỗ Khánh Vân thật tốt đừng quá thiếu tự trọng.”
Lời này, anh nói ra rất không khách khí, khiến cho Mai Lãng Khôn càng tức giận hơn.
Lưu Đình thấy thế đi tới, nghiêm nghị răn dạy: “Lưu Nguyên Hào, xin lỗi mau!”
Ánh mắt Lưu Nguyên Hào hiện lên tia bất đắc dĩ: “Tuy là nên xin lỗi, nhưng thứ lỗi, con sẽ không xin lỗi.”
Lưu Đình trợn tròn mắt, làm bộ muốn làm trận giáo huấn con trai, Mai Lãng Khôn ngăn lại, cười cười “người trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngày sau tự nhiên sẽ biết rõ, như thế nào là giữ hay bỏ. Làm gì phải nhất thời nóng lòng.”
“Người anh em, nó cao ngạo đã quen, cậu cũng đừng nên trách nó.”
“Nào có nào có, Lưu Nguyên Hào đứa nhỏ này làm người khác ưa thích nhất chính là cá tính của nó, tôi rất tán thưởng nó! Ha ha!”
Cậu Hào khinh thường tham dự đối thoại của bọn họ, nửa chén rượu vang từ từ uống cạn.
Nhà họ Lưu cùng nhà họ Mai, muốn thúc đẩy quan hệ thông gia, trong chuyện này cho tới bây giờ cũng là dốc hết sức lực.
Năm năm trước, Lưu Nguyên Hào đã biết.
Bốn gia tộc lớn ở kinh đô do nhà họ Lưu và nhà họ Mai đứng đầu. Nhà họ Lưu chủ yếu kinh doanh tài chính và bất động sản, còn nhà họ Mai chủ yếu kinh doanh vật liệu xây dựng và khoáng sản. Nhà họ Mai là một ngôi sao đang lên nhanh chóng kiếm được tài sản từ khoáng sản, cần có nhà họ Lưu, hai trụ cột của nhà họ Lưu cũng rất đáng lo ngại, nên chỉ có nhà họ Mai là chỗ dựa tốt nhất.
Ngoài ra, nhà họ Cao chủ yếu thời trang, nhà họ Tôn chủ yếu kinh doanh châu báu.
Chỉ là nhà họ Cao, nhà họ Tôn hai nhà thích vùi đầu kiếm tiền, gần đây nhất bắt đầu mới có tư thế ngẩng đầu.
Thời đại mới đã mở ra, liên minh như thế nào thì ai cũng có âm mưu.
Bên ngoài.
Lục Thu Trà cười bóp vai Diêu Lan Hạ, "Nữ thần, hôm nay cậu thật bá khí! Lại yêu cậu rồi!"
Diêu Lan Hạ nhấp một ngụm rượu đỏ, gió đêm thổi bay một sợi tóc xõa trước thái dương, sợi tóc vểnh lên trên cằm, đường viền cằm thanh tú, làm cho đôi má của cô trở nên càng nhỏ nhắn, tinh tế.
Đưa tay chạm vào khuôn mặt bị đánh của cô ấy sờ sờ, cô đau khổ nói: "Đừng cố cường ngạnh nữa, thật may là hôm nay tớ ở đây, nếu có một ngày tớ không ở bên cậu, cậu sẽ làm gì?"
Diêu Lan Hạ cái mũi đột nhiên chua xót khó chịu, cô sẽ không còn sống lâu trên đời nữa, lại không thể nói với cô ấy.
Lục Thu Trà híp híp mắt: “làm sao có thể! “Nữ thần của tớ mãi mãi cũng sẽ ngay lập tức xuất hiện!”
Diêu Lan Hạ lắc đầu: “Thu Trà, nếu như tớ thật không có ở đây, cậu phải học được cách bảo vệ chính mình.”
Lục Thu Trà bĩu môi: “nói linh tinh gì vậy, hù dọa ai đây?!”
Đang nói chuyện, một bóng dáng cao lớn đi tới, hai người đồng thời ngẩng đầu, ngửa mặt lên thấy một gương mặt đàn ông xa lạ.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám, cà vạt hơi lỏng, cằm ba thước vững chắc, ánh mắt có phần ngang ngược và tà ác, trên dưới ba mươi tuổi, trên người tràn đầy hơi thở của một công tử ăn chơi.
“Mỹ nữ này, có thể cho tôi mời cô nhảy một điệu nhảy không?”
Lúc này mới chú ý tới, xung quanh có người bắt đầu dựa theo điệu nhạc nhảy múa.
Diêu Lan Hạ khoanh chân ngồi trên băng ghế, uể oải cười, "Mời tôi làm bạn nhảy? Vị này thật sự đủ bản lĩnh."
Người đàn ông nghiêng nghiêng khóe miệng cong lên, mắt phượng hẹp dài đầy ý vô lại: “Sao vậy? Không nể mặt chút sao?”
Lục Thu Trà xoa xoa mũi, "Tôi nói này, anh là heo sao? Có biết người trước mắt là ai không? Cô ấy là vợ của Lưu Nguyên Hào, là mợ chut của nhà họ Lưu."
Vốn tưởng rằng thân phận này sẽ khiến anh ta rút lui, người đàn ông vừa nghĩ tới, liền chậm rãi mấp máy một hồi, "Lưu Nguyên Hào, quả nhiên là một nhân vật to lớn, nhưng ai quy định phụ nữ đã có gia đình không được có người đàn ông khác? Cũng phải đề cập đến Lưu Nguyên Hào, thời điểm này, anh ta thực sự không có thời gian để mắt chăm sóc cho cô. "
Hả?
Diêu Lan Hạ tìm kiếm bóng dáng của Lưu Nguyên Hào, nhìn thấy anh ngồi ở trên ghế sa lon tại đại sảnh biệt thự, bên người đang có một cô gái trang điểm đậm, khoảng cách hai người rất gần, có chút mập mờ.
Lục Thu Trà nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, Lưu Nguyên Hào thời điểm mấu chốt lại không có chút năng lực nào như vậy.
Diêu Lan Hạ nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi cũng không chăm sóc được anh.”
Người đàn ông phớt lờ sự phản đối của cô và đưa tay ra nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, trước mặt của Lục Thu Trà kéo người đứng lên!
Người đàn ông sức lực rất lớn, Diêu Lan Hạ ngã vào trong tay của anh ta không để ý, dựa vào!
Người đàn ông có mùi thuốc lá và nước hoa của phụ nữ rất nhẹ, có thể thấy anh ta là một cao thủ trong giới đào hoa, người đàn ông siết chặt lấy ngón tay vào eo của cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội vùng vẫy.
Tuyệt đối bị động, cô rất khó chịu!
Theo bước chân của anh ta, một khúc điệu waltz bắt đầu không đến ba mươi giây, Diêu Lan Hạ nhiều lần có ý đồ giẫm chân của anh ta, thế mà đều bị anh ta tránh được!
Fuck!
Người đàn ông cười xấu xa, lộ ra tám hàm răng đều tăm tắp, sạch sẽ, hiếm có người hút thuốc nào mà hàm răng không ố vàng.
“Anh là ai?” Diêu Lan Hạ cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta.
Thẳng thắn mà nói, anh ta trông khá ổn, đứng trong đám đông thì tuyệt đối là siêu đỉnh, nhưng lại quá thô lỗ và phiền phức.
Người đàn ông cau mày, "Người đẹp, đôi khi biết tên đàn ông không phải chuyện tốt. Nhân dịp này, đây là một đêm lãng mạn. Thức dậy bạn là ai, tôi là tôi, chỉ là vui vẻ một đêm mà thôi."
Ah! Hóa ra là hẹn tình một đêm.
Diêu Lan Hạ ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuyên đáy mắt người đàn ông, nhìn vào trong con ngươi trêu tức của anh ta, cười chững chạc đàng hoàng: “Anh à, tôi có bệnh AIDS.”
Cô nói rất chân thành, ngược lại anh ta lại bị chọc cười.
“Ha ha! Người đẹp, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay nghe được lý do cự tuyệt như vậy, bệnh AIDS, cô dứt khoát nói mình có SARS thì tốt hơn bao nhiêu.”
Người đàn ông cứ vậy mà đột nhiên không quan tâm, Diêu Lan Hạ cứ như một mình ở trên con đường tự chuốc lấy thất bại như thế này? Thật khiến người khác sợ.
Diêu Lan Hạ lại cất tiếng nói: “Lời tôi nói, là thật.”
Thậm chí, cô còn chủ động đυ.ng lên môi mình, làm bộ muốn dán lên môi của anh ta.”
Người đàn ông thực sự giật mình, không phải vì sợ cô bị bệnh, mà nếu thật sự bị đăng lên, anh ta không chết cũng bị lột một tầng da.
Chết tiệt, Lưu Nguyên Hào, Lưu Nguyên Hào, cô gái mà anh thích, vẫn luôn hung dữ như vậy sao?
Lưu Nguyên Hào chán ghét đứng dậy, lấy khăn tay ra lau chỗ bả vai bị cô gái kia chạm qua, hung hăng nhíu mày!
Anh ta bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, đặc biệt là với phụ nữ lạ, đặc biệt là loại phụ nữ vừa cười là rớt một đống phấn! Lúc nãy bắt chuyện, cũng là một trong số họ!
Nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, hai mắt Lưu Nguyên Hào nheo lại, anh nhanh chóng đứng dậy, hai chân dài bước ra khỏi đại sảnh với tốc độ kinh ngạc!
Diêu Lan Hạ bị người đàn ông buông lỏng tay trên eo của cô nên kinh ngạc, vừa định chế nhạo, thế nhưng lại ngã vào trong l*иg ngực mạnh mẽ!
“Vừa mới trở về, cậu lại muốn rời đi sao?” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ trên đỉnh đầu phát ra, ngưng tụ một cỗ sát ý.
Diêu Lan Hạ không cần ngẩng đầu liền biết, hương Tequila quen thuộc, chỉ thuộc về anh.
Nhưng lời mới rồi kia, là có ý gì?
Cố Diên Sâm nhún nhún vai, cười ha ha: “đừng như vậy mà, tôi ngàn dặm xa xôi trở về, đây không phải là hành động tới thăm cậu sao?
what?
Chẳng lẽ hai người này quen biết?
Lưu Nguyên Hào nhìn Cố Diên Sâm bằng ánh mắt sắc bén, không có chút khách sáo, sờ soạng trên người vợ mình, chuyện này anh chịu không nổi. "Nếu cậu không muốn cút, thì cứ thành thật mà ở đây nhìn."
Cố Diên Sâm chán nản, "Đừng như thế mà, vừa rồi vợ anh nói cô ấy bị AIDS, cô ấy làm tôi sợ quá, phải đền bù cho tôi?"
Cái gì?
Lưu Nguyên Hào dừng mắt, nhìn vào cái đầu của người trong ngực, cô gái này nói hươu nói vượn cái gì!
Diêu Lan Hạ cúi đầu, trên mặt biểu cảm âm trầm.
“Thật sự muốn khiêu vũ sao?” Lời này, anh hỏi cô.
Diêu Lan Hạ quả quyết cự tuyệt: “không muốn.”
Thật không?
“Thế nhưng là anh muốn.”
Sàn nhảy ngoài trời, suối phun cùng âm nhạc phối hợp, tỏa ra ánh sáng lung linh, váy áo bay lên. Nhất là những tia sáng rơi vào trên mặt cô, gương mặt trắng nõn càng thêm trắng trẻo, khiến cho người ta muốn cắn một miếng.
Vòng tay quanh vòng eo của cô, dựa theo vũ điệu chậm rãi lắc lư, đơn giản là nhảy chậm, bởi vì chủ nhân là Lưu Nguyên Hào cùng Diêu Lan Hạ nên có một loại lực hấp dẫn đặc biệt, các tân khách ở đây cũng không khỏi đưa mắt thưởng thức.
Bọn họ lại không coi ai ra gì, nhảy anh anh em em.
“Vừa rồi chuyện nói dối kia, xem như vì cự tuyệt người đàn ông bắt chuyện, cũng không cần nói lại.” Anh cúi đầu, ghé vào bên tai cô, không khí ấm áp thổi vào lỗ tai của cô, tê tê dại dại ngứa ngáy.
Diêu Lan Hạ quay đầu: “nếu như đây không phải là trò đùa, là thật thì sao?”
Con ngươi Lưu Nguyên Hào tối sầm, không ngờ tới cô sẽ nói như vậy: “nếu như là thật, như vậy anh cũng giống như em, căn cứ con đường truyền bệnh AIDS anh em đã sớm cùng chịu bệnh này.”
Phía sau lưng cô bỗng nhiên căng thẳng! Kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Con đường truyền bệnh, cô thế mà ngốc nghếch không tính đến chuyện này...... Nhưng anh đã sớm cùng cô hôn nhau, phải chăng...... Không!
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, trái tim co rút sắc mặt trắng bệch đau đớn, không!
“Em sao vậy?” Anh thấp giọng hỏi, tay anh siết chặt eo cô, tiếp tục hỏi cô với vẻ dịu dàng.
Diêu Lan Hạ dùng hết sức bình sinh để không cho bản thân ngã xuống, cô tự lẩm bẩm một mình, "Nguyên Hào....”
“Ừm?” Một từ đơn giản cực kì gợi cảm.
“Chúng ta, chúng ta rất có thể đều đã......”
Cô nói không nên lời, vạn chữ ngàn lời như nghẹn ở cổ họng, nhưng câu chữ trượt đến bên môi chỉ có thể ẩn nhịn cắn nát!
“Làm sao vậy?”
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, môi mỏng lúng túng, cuối cùng là không đành lòng: “vừa rồi người bạn kia của anh nói muốn nhìn thấy động tác gì đó, là có ý gì?”
Lưu Nguyên Hào nhướng mày, khóa chặt ánh nhìn trong đôi mắt trong veo, ánh sáng ngoài trời có chút mờ mịt, nhưng ánh mắt như rơi vào tinh tú, làm sáng ngời thần trí của anh.
“Rất nhanh em sẽ biết.”
Vũ điệu kết thúc, một nhà ba người Mai Lãng Khôn đứng ở trên bậc thang đá cẩm thạch, chuẩn bị đọc lời chúc mừng.
Lưu Nguyên Hào vuốt cằm nhìn Quý Đông Minh, anh ta đã hiểu ý và bước ra khỏi đám đông.
Mai Lãng Khôn chắp tay tỏ lòng biết ơn, cười nói: "Cảm ơn tất cả các bạn đã tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, hôm nay là..."
Khách mời đều chăm chú nhìn ông ta, đám phóng viên dựng máy chụp ảnh, gió đêm thổi qua vô cùng hòa hợp mĩ mãn.
Ông ta đang sôi nổi nói chuyện thì một luồng sáng chói mắt đột nhiên từ phía trước khu biệt thự chiếu thẳng vào!