Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Đùa Kinh Dị

Chương 80: Giải phóng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dư Sênh cứng ngắc quay đầu lại, đến khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Những thứ đáng sợ thực sự có thể hù người đến chết mà.

"Anh Tiểu Bân, sao anh lại ở đây?" Dư Sênh nghi ngờ hỏi.

Tuy nhiên, Tiểu Bân không trả lời cô, chỉ có bàn tay đang bắt đầu run lên.

Tiểu Bân khẽ mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, lại không mở miệng được.

Tay hắn run càng lúc càng dữ dội, đến mức ngay cả Dư Sênh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Anh Tiểu Bân … anh không sao chứ?”

Tiểu Bân lúc này trông giống bệnh nhân bị động kinh.

Cổ của hắn đột nhiên run lên, toàn thân kịch liệt co giật, cơ bắp vặn vẹo căng ra, toàn thân đỏ bừng, gân xanh mạch máu đều phồng lên, thoạt nhìn rất đáng sợ.

“Đi… mau… đi!”

“…A!”

Tiểu Bân thốt ra vài âm tiết đứt quãng, sau đó không khống chế được nữa, phát ra một tiếng thét chói tai.

Trên mặt đất mở ra một khe hở nồng nặc hôi thối, một miếng thịt đỏ tươi nhô ra, cuốn lấy lòng bàn chân hắn, nhanh chóng tràn ra khắp cơ thể.

Dư Sênh đã bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt làm cho sững sờ, toàn thân Tiểu Bân bị bao phủ bởi những hạt sạn, sau đó ... bị kéo vào trong khe nứt trên mặt đất.

Dư Sênh đẩy xe lăn vội vàng chạy trốn, trước khi đi, cô chợt nhìn thấy một mảng đen đặc bao phủ nhãn cầu của Tiểu Bân, khiến hốc mắt cậu đen kịt, vô cùng kinh khủng.

May mắn thay, Tiểu Bân dùng chút ý thức cuối cùng để nhắc nhở Dư Sênh vài lời, nếu không ... cô có thể đã bị thứ trong vết nứt nuốt chửng rồi.

Tuy nhiên, một điều còn đáng sợ hơn đã xảy ra.

Dư Sênh cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, sau đó... mặt đất của cả thôn bắt đầu phồng lên...

Cô kinh hãi phát hiện phần nhô lên đầu tiên là... một khuôn mặt của một người khổng lồ!

Không... nói chính xác hơn, ngôi làng này được xây trên một cái xác khổng lồ!

Dư Sênh theo bản năng mở to hai mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đây quả thực... là ác mộng kinh hoàng nhất không thể tưởng tượng được!

Thảo nào...

Mặt đất, nhà cửa mục nát, khắp nơi đều có mùi máu tanh, hóa ra... cái thôn này vốn là một cỗ thi thể.

Cái quái gì vậy...

Dư Sênh rùng mình.

Không... tình hình hiện tại không cho phép cô suy nghĩ nhiều nữa.

Ý chí sinh tồn mạnh mẽ buộc Dư Sênh phải vắt kiệt từng li từng tí thể lực, cô nhanh chóng đẩy xe lăn chạy trốn trên mặt đất đang từ từ nhô lên.

Phía trước... là lối vào làng...

Chỉ cần rời khỏi ngôi làng khủng khϊếp này, sẽ có một tia hy vọng... sống sót.

Tuy nhiên, có lẽ do quá lo lắng hoặc có thể là mặt đất quá gồ ghề, xe lăn đột nhiên va vào một chỗ xóc, theo quán tính lập tức ném văng Dư Sênh ra khỏi xe lăn.

Dư Sênh nặng nề ngã xuống đất, nhưng vì mặt đất đã biến thành máu thịt nên cô không bị thương, cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng khi cô bị ném ra ngoài, một loại cảm xúc gọi là tuyệt vọng nhanh chóng tràn lan.

Dư Sênh cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.

Cô giống như một con bọ xấu xí, từng bước bò về phía trước giữa máu thịt thối rữa.

Chỗ phình ra của mặt đất ngày càng cao, góc nghiêng cũng ngày càng lớn, "xác chết" khổng lồ này sắp đứng lên.

Dư Sênh bị góc nghiêng ném vào một mảnh hỗn độn, cô nghiến răng bò về phía trước, nhưng thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt... nước mắt không tự chủ được tuôn ra. Cô không

muốn khóc cũng không muốn chết, cô còn rất nhiều việc muốn làm mà.

Dư Sênh chưa bao giờ căm hận đôi chân bị liệt của mình đến thế, nhưng bây giờ... có nói gì cũng vô ích ...

Đúng vào lúc này... Cô như đang trong cơn mê man nghe thấy tiếng bước chân vội vã.

Làm sao còn người trong ngôi làng này đươc...?

Ai vậy?

Nhưng mà, còn chưa quay đầu lại nhìn, Dư Sênh phát hiện cơ thể mình được nhấc lên.

Đầu óc Dư Sênh trống rỗng, cô theo bản năng ngẩng đầu, khuôn mặt có chút nặng nề của người đàn ông đập vào mặt cô.

"Anh..."

Bạch Nghiên Lương đang tập trung chạy trốn, sau khi mơ hồ nghe được tiếng gọi nhỏ thì đáp lại:

"Cái gì?"

Dư Sênh thật khó diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, nhưng cô biết rằng ngày hôm nay... cô sẽ khắc ghi cả đời.

Tuy nhiên , suy nghĩ của Bạch Nghiên Lương không hề phức tạp giống như Dư Sênh.

Khi vội vã trở về làng, anh tình cờ nhìn thấy mặt đất trồi lên, cònDư Sênh đang nằm dưới đất lăn lộn.

Anh cũng không ngại chuyện nhấc tay chi lao*, cho nên mới có một màn như hiện tại.

(*Nhấc tay chi lao: thuận tay cứu giúp)

Tốc độ Bạch Nghiên Lương không chậm, mang theo Dư Sênh đi cũng không chậm trễ, nhanh chóng lao ra khỏi cửa thôn, đi ra bên ngoài.

Nhưng... Bạch Nghiên Lương không dừng lại, anh vẫn dốc hết sức chạy về phía trước.

Dư Sênh nhìn phương hướng của anh, đây hình như là đường ra khỏi núi.

Dư Sênh lại nhìn về phía ngôi làng, sợ hãi đến mức không thể thốt nên lời ...

Một lúc lâu sau, cô run rẩy nói: " Bạch Nghiên Lương, nhìn ..."

Bạch Nghiên Lương không chú ý, đến khi nghe Dư Sênh nói thì khẽ liếc nhìn một cái theo góc chạy.

Tuy nhiên, chỉ một cái liếc mắt này đã khiến trái tim của Bạch Nghiên suýt nữa ngừng đập.

Nó... nó là cái quái gì vậy.

Lúc này, ngôi làng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một... người... khổng lồ trương phình, thối rữa.

Lẽ ra phải cực kỳ cao lớn, nhưng thân hình lại như không có xương, thịt nát hết cả, khuôn mặt quái dị như bị chắp ghép lại, rất giống... những người trong thôn này.

Bạch Nghiên Lương chỉ liếc nhìn nó rồi quay đi, trong lòng anh có hai kế hoạch, nhưng nó có thành công hay không chỉ phụ thuộc vào việc ... con quái vật kia có đuổi theo hay không.

Điều Bạch Nghiên Lương lo ngại là nếu anh là người duy nhất làm mồi nhử, nó có thể vẫn chưa nhắm vào anh.

Nhưng ... bây giờ Dư Sênh đang ở bên cạnh.

Có lẽ có điều gì đó đặc biệt ở cô ta khiến nó bị thu hút, khoảnh khắc nó nhìn thấy Dư Sênh, nó đã động lòng.

"Nó đang đến... Bạch Nghiên Lương, nó đang tiến về phía chúng ta..."

Dư Sênh run rẩy nhắc nhở, cô thực sự muốn hỏi Bạch Nghiên Lương tiếp tục chạy về phía trước có ích gì không? Nó sẽ luôn đuổi kịp, một thời điểm nào đó...

Dư Sênh không dám nghĩ về điều đó.

Nhưng vào lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, dưới ánh mắt của Dư Sinh, con quái vật đột nhiên quay đầu lại, sau đó vươn tay.

Lòng bàn tay khổng lồ của nó xuyên qua các bụi cây, những khu vực rộng với cây cao bạt ngàn bị đổ, và khi rụt tay trở lại, có rất nhiều người chen chúc giữa các ngón tay của nó.

Đó là người!

Đúng hơn là người dân thôn Tế Huyết!

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Dư Sênh, nó ngẩng đầu lên, mở cái miệng khổng lồ đỏ tươi, ném những dân làng đang la hét vùng vẫy vào trong đó.

Những âm thanh nhai nuốt khủng khϊếp vang lên không ngừng, nhưng chuyển động của nó vẫn không dừng lại, nó tiếp tục vươn tay về phía khu rừng.

Tiếng la hét, tiếng hú, tiếng chửi rủa, đủ loại giọng nói vang vọng khắp nơi, mặt đất chẳng mấy chốc đã bị nhuốm đỏ.

Cơ thể khổng lồ của nó sừng sững như một ngọn đồi, vô cùng đáng sợ.

Dư Sênh vô thức nắm lấy quần áo của Bạch Nghiên Lương, không dám nhìn lại, những người dân làng đó ... đều bị nó ăn thịt rồi.

Nhưng vào lúc này, Bạch Nghiên Lương đột nhiên dừng lại, thả Dư Sênh xuống đất.

Dư Sênh ngơ ngác nhìn anh, lại thấy Bạch Nghiên Lương đang ngồi dưới đất thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.

Đây là đỉnh núi trước khi bọn họ vào thôn, hắn không chạy tiếp được nữa sao?

Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Dư Sênh, rốt cuộc thì... mình vẫn phải chết sao...

Nhưng ngạc nhiên là, cô phát hiện ra trong mắt Bạch Nghiên Lương không hề có sự tuyệt vọng.

Một lúc sau, dưới ánh mắt kinh hoàng của Dư Sênh, Bạch Nghiên Lương đứng dậy, hét to về phía con quái vật khổng lồ.

"Này! Chúng tao ở đây!"

Anh ấy đang làm gì vậy!

Đôi mắt của Dư Sênh mở to, nhìn Bạch Nghiên Lương với vẻ sợ hãi xen lẫn hoang mang.

Con quỷ khổng lồ và đáng sợ cũng nhìn thấy, tiến lên vài bước rồi vươn tay.

Nó lớn đến mức chỉ mất vài bước để đến chỗ Bạch Nghiên Lương.

"Anh. . . tại sao anh..." Dư Sênh ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mặt, bàn tay to lớn như tòa nhà đã bao phủ bầu trời phía trên.

Lúc này, Bạch Nghiên Lương quay đầu lại, thậm chí còn mỉm cười: "Không sao, đã qua nửa tiếng, nơi này... đã ở ngoài thôn rồi."

Dư Sênh hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

Cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ kia đã tới gần!

Dư Sênh tuyệt vọng nhìn bàn tay khổng lồ che khuất ánh sáng.

Nhưng, một điều kỳ diệu đã xảy ra!

Vừa lên đến đỉnh núi, bàn tay này... lại bắt đầu tan chảy!

Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin được của Dư Sênh, thân thể con quái vật điên cuồng run rẩy, máu thịt nhanh chóng vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt vô số giun đen từ khắp nơi vết thương phun ra! Con quỷ hung dữ khổng lồ như ngọn đồi này đã bị nuốt chửng như thế thế...

Dư Sênh ngơ ngác nhìn Bạch Nghiên Lương, chỉ thấy một làn sương mù màu đỏ như máu nổi lên từ trên đầu anh, sau đó, một làn sương mù màu đỏ khác cũng bốc lên từ đỉnh đầu cô.

Thành công...

Thành công rồi!

Đôi mắt của Bạch Nghiên Lương vẫn đang nhìn về hướng ngôi làng, nhưng ... không còn gì ở đó.

Không... còn gì nữa.

Bạch Nghiên Lương nhìn thấy vào thời điểm con quái vật bị những con giòi đen nuốt chửng, cơ thể của một người đàn ông trẻ tuổi đã biến mất trong nháy mắt.

Bóng tối trong mắt anh nhanh chóng tan biến, như thể... một tia sáng nhẹ đã ghé qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »