Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Đùa Kinh Dị

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước khi Lý Mộ có thể trả lời, Bạch Nghiên Lương đã kéo Lâm Yến đang bị ngất đi theo Lục Băng Yến.

Ánh mắt Lý Mộ phức tạp nhìn bóng lưng trước mặt.

Sau khi xem thông tin chi tiết về khách sạn Như Ý do Bạch Nghiên Lương tổng hợp từ Đỗ Thượng Cảnh, hắn đã nghĩ Bạch Nghiên Lương và mình là cùng một loại người.

Một người sẵn sàng tin vào luật pháp và công lý, đó là lý do tại sao Bạch Nghiên Lương yêu cầu Lý Duyệt Quân gọi cảnh sát.

Nhưng hiện tại, Lý Mộ ý thức được mình sai rồi.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấu Bạch Nghiên Lương.

Nhưng... Bạch Nghiên Lương là một người đáng tin cậy, ít nhất là điều mà Lý Mộ có thể chắc chắn.

Dù không biết nếu là kẻ thù thì Bạch Nghiên Lương sẽ đối phó với mình như thế nào, nhưng nếu là bạn đồng hành, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Bạch Nghiên Lương cho đến bây giờ chưa từng từ bỏ bất kỳ đồng đội nào trong nhiệm vụ, người đàn ông này tuy ít nói, nhưng đã làm rất nhiều điều trong thầm lặng.

Nghĩ đến đây, Lý Mộ đè nén mâu thuẫn trong lòng, cõng Lâm Yến đuổi theo Bạch Nghiên Lương, muốn nói cho anh tất cả những gì mình biết.

...

Dư Sênh đang chạy trốn.

Vận may của cô rất tệ, đặc biệt là... lần đầu tiên vào Vô Kỵ đã gặp phải nhiệm vụ sinh tồn.

Thậm chí thời điểm cô tiến vào cũng là lúc Vô Kỵ bất thường nhất.

Vô Kỵ, vốn được cho là sẽ bổ sung để đủ bốn mươi chín người, chỉ có thêm một người mới là Dư Sênh.

Bạch Nghiên Lương và Dụ Hàm Chu, những người được cho là không cần phải tham gia nhiệm vụ, lại được chọn.

Lý Mộ, người xếp hạng đầu tiên, trở thành kẻ bám đuôi.

Điều mà đáng ra nên xảy ra với Lý Mộ, bằng một cách khó tin, lại diễn ra với Dư Sênh.

Là một kẻ bám đuôi, hắn đáng ra phải là người bị tấn công nhiều nhất trong số bọn họ?

Nhưng con quỷ đó đã từ bỏ hắn, thay vào đó nó lại đuổi theo Dư Sênh?

Tuy rằng đây là chuyện tốt đối với Lý Mộ, nhưng đối với Dư Sênh, người có vấn đề rất lớn với chân mình, thì không có gì có thể tồi tệ hơn.

Cô hiện đang đẩy chiếc xe lăn mà cô nhận được từ Lục Băng Yến, trốn ở một ngõ hẻm trong làng.

Sàn và tường nứt nẻ, mềm nhũn và rỉ dịch thối.

Khung cảnh địa ngục này không còn có thể miêu tả là kinh dị nữa, hơi thở tuyệt vọng đã bị đè nén khiến Dư Sênh gần như gục ngã.

Ngôi làng này... không còn là thế giới của con người!

Chuyện gì vậy?

Bí mật của ngôi làng này là gì?

Những ngôi nhà và khu đất bị vặn vẹo mục nát, trông giống như những tảng thịt khổng lồ.

Dư Sênh trốn trong khoảng trống giữa các ngôi nhà, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tuy nhiên... những khe hở này đang dần dần thu hẹp lại.

Cô sợ đến mức nhanh chóng di chuyển xe lăn rời đi, nhưng lại không dám đến gần con đường chính trong làng.

Bởi vì con đường đó... đã mất đi hình dáng ban đầu, từ lâu đã biến thành một đầm lầy máu thịt, chậm rãi tràn ra bốn phía, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cả thôn cũng bị nhấn chìm.

Liệu mình... mình có thể sống sót không?

Dư Sênh ngồi trên xe lăn, cố nén sợ hãi đi về phía trước, trong thôn không có người...

Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện, không phải... trong thôn còn có người!

Cô nhìn những chiếc l*иg sắt bên ngoài mỗi nhà, những người phụ nữ vẫn ở đó.

Ngôi làng đã trở thành thế này, họ chắc chắn sẽ bị gϊếŧ nếu còn ở lại đây.

Bây giờ nghĩ lại, tại sao những thôn dân kia không ai nhắc tới việc tìm thôn trưởng trong thôn, mà đều ngầm đi ra khỏi thôn, có lẽ... bọn họ đã sớm biết điều sẽ xảy ra ở đây.

Nghĩ đến đây, Dư Sênh không khỏi xót xa trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bất lực.

Đầu tiên, cô không thể tự bảo vệ mình.

Thứ hai, cô không biết cách để mở l*иg.

Hơn nữa, thể lực của cô đang nhanh chóng tiêu hao, thể lực vốn đã kém, chạy một quãng đường dài như vậy, Dư Sênh càng thêm hụt hơi.

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Con ngươi Dư Sênh run lên, sợ hãi không ngừng tuôn ra, cô cẩn thận lùi xe lăn về phía sau, trốn vào kẽ hở, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.

Nó... tìm thấy cô rồi?

Điều mà Dư Sênh không biết là vào lúc này, một cánh tay từ sau lưng vươn ra, vỗ vỗ bả vai của cô...

Tim Dư Sênh như ngừng đập, thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu.

...

Sau núi.

Bạch Nghiên Lương nghe cẩn thận lời kể của Lý Mộ.

"Tôn Văn Bân là con trai của Tôn Lượng, Tôn Lương là người cuối cùng đưa thư ra khỏi làng, nhưng hắn đã chết ở bên ngoài." Lý Mộ nghiêm túc nhìn Bạch Nghiên Lương: "Cậu từng nói rằng Lý lão tứ bị gϊếŧ hai lần, một là người, một là quỷ, tôi nghi ngờ rằng chính Tôn Văn Bân đã làm điều đó, hắn có tình cảm đặc biệt với Lục Nhân Đông, chứng kiến

cô ấy chết thảm nên muốn báo thù." Lục Băng Yến đi phía trước cũng nghe được những lời của Lý Mộ, quay lại nói: "Đoán đúng rồi, chính hắn làm đó."

Lý Mộ nhìn Lý Mộ hỏi: "Cô sớm đã biết là hắn ta?"

"Tôi từng bắt gặp cảnh hắn chôn thi thể, giờ chắc mấy cái xác đó chỉ còn lại bộ xương thôi, không tin mấy người vào rừng đào mà xem, chỗ nào cũng có." Có lẽ bởi vì sắp được rời khỏi Tích Tuyết Thôn, tâm trạng của Lục Băng Yến đang rất tốt.

Tuy nhiên, Bạch Nghiên Lương, người vốn đang yên lặng lắng nghe lại đột nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy?"

Lý Mộ hơi biến sắc.

"Hóa ra là hắn. . . "

Bạch Nghiên Lương thì thầm, cuối cùng anh cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

" Lý Mộ, ở chỗ này trông cậy vào anh, tế đàn này nhất định phải hoàn thành, tôi biết... quy tắc để tiêu diệt “nó”." Bạch Nghiên Lương nhìn Lý Mộ, nghiêm túc nói.

“Thật sao?!” Lý Mộ vui mừng khôn xiết, còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, Bạch Nghiên Lương đã vứt kẻ đang ngất xỉu xuống, xoay người rời đi.

“Cho tôi thời gian chính xác.” Bạch Nghiên Lương nhìn Lục Băng Yến.

“Cái gì?” Lục Băng Yến mờ mịt.

"Thời gian kết thúc tế lễ, càng chính xác càng tốt."

Lục Băng Nhan cúi đầu suy nghĩ, nói: "Trong nửa giờ nữa."

Nửa giờ...

Bạch Nghiên Lương suy nghĩ một chút, nói với họ:"Thế là đủ rồi."

“Tôi đi đây."

Bạch Nghiên Lương gật đầu với Lý Mộ, quay người rời đi mà không giải thích bất cứ điều gì.

Tốc độ của anh cực nhanh, chỉ trong chốc lát liền biến mất trong rừng cây.

Lý Mộ ngơ ngác nhìn bóng dáng biến mất của anh, lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình không theo kịp người khác.

Hắn không biết Bạch Nghiên Lương đã phát hiện ra điều gì, càng miễn bàn tới phương pháp anh vừa nói, hình như. . . . . . anh đã phát quy tắc để tiêu diệt con quỷ kia .

Có lẽ, cậu có thể dẫn dắt mọi người hoàn toàn rời đi Vô Kỵ?

Lý Mộ thoáng nghĩ, nhưng sau một lúc, hắn liền gạt bỏ ý nghĩ này.

Làm sao có thể...

Trừ khi...

Vô Kỵ cũng giống những con quỷ kia, có một quy tắc mà nó phải tuân theo.

Nhưng Vô Kỵ không phải vật sống cũng không phải vật chết, không ai biết nó là vật gì.

"Này, nếu anh không đi theo, tôi sẽ không thể hoàn thành việc hiến tế trong nửa giờ nữa đâu."

Giọng nói của Lục Băng Yến cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Mộ, cô khoanh tay, không có ý định nhấc người đàn ông đang ngất xỉu kia lên.

Lý Mộ nhìn xuống, trong khi hắn đang do dự, Lâm Yến trên lưng khẽ động.

Cô tỉnh dậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »