Chương 78: Giao dịch

"Anh... biết?"

Lục Băng Yến không tin nổi nhìn Bạch Nghiên Lương.

Bạch Nghiên Lương không xác nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Tôi chỉ biết nhiều hơn cô một chút thôi."

Lục Băng Yến nhìn Bạch Nghiên Lương thật sâu: "Tôi không thể đưa cô ta cho anh, nếu anh vẫn muốn sống, đừng cố ngăn cản tôi."

"Sau đó thì sao? Đâm dao vào tim cô ta, hoàn thành hiến tế?"

Sắc mặt Lục Băng Yến đột ngột thay đổi, cô quay đầu, trông thấy một người đàn ông tướng mạo bình thường bước ra.

"Nghiên Lương, Lục Nhân Đông chưa chết, Lục Nhân Đông không phải hung thủ đã gϊếŧ mười mấy mạng người kia." Lý Mộ nói ngắn gọn.

Bạch Nghiên Lương gật đầu: "Tôi biết."

Lý Mộ theo ánh mắt của anh nhìn xuống, nhìn thấy ngôi mộ vừa bị đào lên, trong đó hoàn toàn trống rỗng.

Sắc mặt Lý Mộ trở nên có chút cổ quái, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Hắn lại nhìn Lục Băng Yến.

“Cô cũng biết, mẹ cô, bao gồm cả… tất cả phụ nữ trong thôn này đều bị bắt cóc rồi bán vào trong núi.”

Lục Băng Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, hét lớn: “Thì sao, cũng không phải là tôi làm!"

Cái này thì Bạch Nghiên Lương đúng là không biết, anh nhìn Lý Mộ với ánh mắt nghi ngờ, chờ đợi câu trả lời.

Lý Mộ lấy từ trong túi áo khoác một xấp thư, đưa chúng cho Bạch Nghiên Lương.

Bạch Nghiên Lương nhận bức thư, mở ra và đọc.

Đây... hóa ra là một thỏa thuận về giá cả.

Già làng trả tiền bằng cách cung cấp những món đồ cổ có giá trị, trong khi bên kia trao đổi bằng những phụ nữ trẻ khỏe...

Hóa ra là vậy.

Bạch Nghiên Lương cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ tiền căn hậu quả.

Tiểu Bân không hề nói dối.

Tế Huyết thôn có lễ nhập trạch, hàng năm mở hội nhỏ, mười năm mở hội lớn.

Và vật hy sinh... hình như phải là phụ nữ.

Trong lễ hội thường niên, người phụ nữ sẽ bị mất nhân tính bởi một thứ gì đó rồi bị nhốt trong những cái l*иg kia.

Còn trong lễ hội lớn, họ sẽ bị lấy đi máu đầu tim rồi mất mạng.

Bạch Nghiên Lương nhìn Lý Mộ: "Năm ngoái tổ chức tế lễ mười năm một lần, nhưng Lục Nhân Đông không chết, và vì cuộc hiến tế không thành công, mọi người dần dần bị gϊếŧ chết. Đó không phải vì Lục Nhân Đông trả thù, mà là vì của con quái vật không nhận được đồ tế lễ, nó nổi điên lên, chạy ra gϊếŧ người.”

"Ừm, cho nên hôm nay các người không cần tế lễ nữa, nó đã không còn ở địa điểm tế lễ, nó đã vào làng." Lý Mộ gật đầu với Bạch Nghiên Lương, rồi quay sang phía Lục Băng Yến.

“Không!”

“Không.”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, thanh âm đầu tiên là Lục Băng Yến, thanh âm thứ hai là Bạch Nghiên Lương.

Lục Băng Yến dường như không ngờ rằng Bạch Nghiên Lương sẽ bác bỏ ý kiến

của Lý Mộ, biểu cảm tức giận bỗng đông cứng lại trên mặt.

Lý Mộ kinh ngạc nhìn Bạch Nghiên Lương, chờ nghe xem anh định nói gì.

Hắn tin rằng Bạch Nghiên Lương không phải kẻ máu lạnh.

Bạch Nghiên Lương nhìn Lục Băng Yến:"Cô phải hoàn thành lễ hiến tế."

" Tại sao?" Lý Mộ hỏi Bạch Nghiên Lương.

"Bởi vì Lục Nhân Đông đã thoát chết trong gang tấc vào năm ngoái, rời khỏi Tích Tuyết thôn."

Bạch Nghiên Lương nói.

Lý Mộ khẽ cau mày, không hiểu lắm ý của anh.

"Nếu như ngày thường Lục Băng Yến có thể tự do đi lại, nhất định sẽ tìm cơ hội chạy trốn, nhưng cô ta vẫn bị mắc kẹt ở đây, một nơi thời gian và không gian bị xáo trộn, cũng là nguyên nhân chính khiến cô ta không thể ra ngoài. Họ bị mắc kẹt trong sự trùng lặp điểm thời gian. Nó tương đương với việc dẫm chân tại chỗ. Chỉ có ngày hôm nay, sau khi hiến tế, thời gian và không gian của ngôi làng này sẽ tạm thời trở lại bình thường." Bạch Nghiên Lương giải thích.

"Ý của cậu là... hoàn thành hiến tế, giúp thời gian quanh Huyết Tế thôn trở lại bình thường, sau đó mới có thể chạy trốn?"

"Không sai biệt lắm." Bạch Nghiên Lương không có phủ nhận, nhưng câu trả lời lại có phần ba phải.

Lúc đầu nghe những gì anh nói, Lý Mộ cảm thấy có lý, nhưng vẫn có cảm giác Bạch Nghiên Lương còn có điều giấu mình.

Tuy nhiên hắn không tìm thấy bất kỳ sai sót nào trong suy luận của Bạch Nghiên Lương.

Lý Mộ sẵn sàng tin vào trực giác này, phương pháp Bạch Nghiên Lương cũng đáng để thử.

Nhưng... Hiến tế đòi hỏi máu đầu tim của phụ nữ, chẳng lẽ phải hại Lâm Yến hay sao?

Lý Mộ nhíu mày thật sâu, cái này hắn không làm được.

"Cũng đáng thử một chút, chỉ là..." Lý Mộ còn chưa nói xong đã bị Bạch Nghiên Lương ngắt lời.

“Tôi đề nghị đổi người này lấy Lâm yến.” Vừa nói, Bạch Nghiên Lương vừa lôi một người đàn ông ngất xỉu từ trong bụi cỏ ra. Người này có nước da ngăm đen và ngoại hình kỳ lạ, trông giống người dân làng Tế Huyết.

"Ngưu Bình? Hắn ta... anh?" Lục Băng Yến ngờ vực đảo mắt nhìn qua lại giữa Bạch Nghiên Lương và Ngưu Bình.

"Hóa ra hắn tên Ngưu Bình? Tôi chỉ nhờ hắn dẫn đường đến sau núi thôi, ai ngờ nghe đến đó hắn lại trở mặt."

"Anh bắt cóc hắn? Không có khả năng! Sức của hắn..." Lục Băng Yến vẫn không tin được Bạch Nghiên Lương, người trông có vẻ yếu gầy, lại làm được chuyện như vậy.

Bạch Nghiên Lương cũng không giải thích gì nhiều, anh chỉ chỉ vào lưng mình và nói: "Tôi vô tình nhặt được con dao làm bếp ở nhà ông nội cô."

Cái đó mà cũng nhặt được sao...

Mí mắt Lý Mộ thoáng run rẩy.

Lục Băng Yến cũng không nói nên lời, nhưng vẫn lắc đầu: "Không được ... anh ta là đàn ông, máu của đàn ông vô dụng." "

“Ai nói vậy?” Bạch Nghiên Lương đột nhiên hỏi.

Lục Băng Yến ngẩng đầu nhìn anh, thấy Bạch Nghiên Lương cũng đang nhìn lại cô.

"Vật hiến tế không thể là đàn ông, là ai nói với cô?"

Ánh mắt của hắn nghiêm túc đến mức Lục Băng Yến vô thức trả lời: "Là... ông nội."

Bạch Nghiên Lương gật đầu, nhìn người đàn ông dưới chân mình, nói: "Nếu tôi nói, điều này ngay từ đầu đã là một âm mưu, có tin được không?"

"Không thể nào!" Lục Băng Yến vô thức vặn lại.

"Tại sao không thể?"

Bạch Nghiên Lương cũng hỏi ngược lại.

"Bởi vì... bởi vì..." Lục Băng Yến đi lòng vòng, phát hiện mình không tìm được lý do phản bác.

"Bởi vì đàn ông trong thôn này sợ chết, đồng thời cũng sợ một ngày chính bản thân sẽ là dê nằm trên thớt, mặc người ta moi tim, nên đã bịa ra một lời nói dối ngay từ đầu, rồi truyền từ đời này sang đời khác. Cho đến khi ... phụ nữ đều chết hết. Vì nhu cầu sinh dục, để nối dõi tông đường, và cũng để sống sót, bọn họ đánh chủ ý trao đổi phụ nữ với người bên ngoài. Tình cờ, vào ngày hiến tế, một người đàn ông từ bên ngoài núi đã phát hiện ra ngôi làng này và bước vào. Họ đã thỏa thuận với anh ta, vì vậy ... thôn này lại có phụ nữ." Bạch Nghiên Lương bình tĩnh nói từng câu, bất kể đó là Lục Băng Yến hay Lý Mộ, tâm trạng đều thay đổi ít nhiều.

Một người tái nhợt, tràn đầy thù hận và sợ hãi, còn người kia thì tức giận đến nghiến răng.

"Bây giờ, cô có muốn thử không? Sử dụng kẻ này." Bạch Nghiên Lương đá người đang bất tỉnh dưới chân, hỏi lại.

Lục Băng Yến cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ấy, nhưng Lâm Yến trên lưng đã đươc đặt xuống.

Một lúc sau, Lục Băng Yến ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bạch Nghiên Lương rồi nói:

"Được, tôi đồng ý."

Bạch Nghiên Lương gật đầu hài lòng, Lý Mộ đến đỡ Lâm Yến, vẻ mặt có chút phức tạp.

Mặc dù những người trong làng này là kẻ súc vật vạn lần đáng chết, nhưng hắn tin vẫn mong muốn… thứ duy nhất có thể trừng phạt họ là luật pháp.

Cách làm của Bạch Nghiên Lương không phù hợp với triết lý của hắn.

"Lý tiên sinh."

Lúc này, Bạch Nghiên Lương đột nhiên gọi một tiếng.

Lý Mộ ngẩng đầu lên, thấy Bạch Nghiên Lương đang xa xăm nhìn ra phía ngoài.

"Anh có tin... Trên đời này không có ngóc ngách nào mà công lý không chạm tới được không?"