Lâm Yến di chuyển theo đám đông, nhưng khi được nửa đường, cô phát hiện những người trước mặt đi ngày càng chậm.
Cho đến khi, dừng lại hoàn toàn.
"Sao...sao mọi người dừng lại?"
Không ai trả lời câu hỏi của Lâm Yến, ngược lại quay sang quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Trực giác của một người phụ nữ khiến cô nhận ra ý định thâm độc của những người dân này, lập tức quay người bỏ chạy.
Tuy nhiên... phía sau cũng đã bị chặn.
"Các ngươi định làm cái gì!"
Lâm Yến mở to mắt nhìn chằm chằm vào họ.Vẫn không ai trả lời.
Thay vào đó, mắt cô tối sầm lại, sau gáy khẽ nhói lên, sau đó lịm đi không biết trăng sao gì nữa.
Một lúc sau, một người không nên có mặt ở đây là Lục Băng Yến xuất hiện.
“Đưa cô ấy cho tôi.”
Lục Băng Yến mặt không đổi sắc.
Có hai người lập tức tiến lên đỡ Lâm Yến đang bất tỉnh trên mặt đất, đi về phía Lục Băng Yến.
Tuy nhiên, Lục Băng Yến giơ tay ngăn họ lại.
“Giao cho tôi là được, ngươi tiếp tục đi tìm thôn trưởng.” Ngữ khí lẫn vẻ mặt Lục Băng Yên đều rất lạnh lùng.
Dân làng xung quanh ngơ ngác nhìn nhau.
Thấy vậy, Lục Băng Yến cười khẩy: "Được thôi, việc này tôi mặc kệ, các người thích tìm ai chủ trì tế lễ thì tìm."
"Đừng. . . . . . Tiểu Yến à, cháu đừng như vậy, cháu cũng biết trong thôn này cũng chỉ có cháu và Tôn Văn Bân biết làm việc này, nhưng thằng sói mắt trắng kia vẫn ghi hận chúng ta, chắc chắc sẽ không nguyện ý."
"Đúng, đúng thế. . . . . chuyện hiến tế này không thể để lỡ thời gian được, trễ giờ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện . . . . . ."
Nghe những người này ồn ào, trong lòng Lục Băng Yến thoáng hiện một tia ghê tởm.
"Được rồi, đem cô ta giao cho tôi, tôi đến địa điểm tế lễ trước, mấy ngươi đừng đi theo."
"Nhưng..."
Lục Băng Yến nhướng mày: "Mấy người không tin tôi?"
“ Không...không phải”
Lục Băng Yến đảo mắt qua những người này, không chút che dấu thái độ bất mãn. Mà hiện tại cô cũng chẳng cần cố kỵ bất kỳ ai, lão thôn trưởng mất tích , Tôn Văn Bân cùng bọn họ bất hòa, người duy nhất có thể chủ trì buổi hiến tế chỉ có một mình cô.
Cô không nói gì nữa, chỉ yêu cầu hai người đặt Lâm Yến lên lưng, quay đầu bỏ đi: "Đừng đi theo, nếu tôi phát hiện ra có người bám theo mình, mấy người đi mà tìm Tôn Văn Bân.”
Đám thôn dân liên tục xua tay, ý nói sẽ không làm vậy.
Lục Băng Yến lại liếc bọn họ một cái, xoay người đi về phía sau núi, bỏ lỡ sự hung ác lóe lên trong mắt những người kia.
Nhưng cho dù Lục Băng Yến có biết, cô ấy cũng không quan tâm, bởi vì...hôm nay cô sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này cùng mẹ mình.
Người phụ nữ trong núi thường xuyên làm việc nặng nên sức khỏe cũng không hề yếu, Lục Băng Yến cõng Lâm Yến trên lưng không là vấn đề.
Cô bước nhanh vào rừng cây cuối thôn, mắt không chớp, chỉ cần xuyên qua rừng cây này thì sẽ đến được nơi tế lễ.
Mặt đất dưới chân dần mục nát. Biến đổi đã xảy ra nhưng Lục Băng Yến vẫn nhắm mắt làm ngơ, không chút để tâm đến những điều này.
Khác với người ngoài dễ dàng bị lạc trong khu rừng giống như mê cung này, cô dễ dàng tìm ra con đường chính xác, sắp đi ra khỏi rừng.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lục Băng Yến nghe thấy tiếng động “cộp, cộp..” từ đâu đó.
Tiếng đào... có phải Tôn Văn Bân không?
Lục Băng Yến dừng lại lắng nghe, cẩn thận xác định nguồn gốc âm thanh.
Sau khi nghe xong, cô phát hiện âm thanh đó không phải ở trong rừng mà là ở ngoài rừng. Chẳng lẽ... Tần Văn Bân lại gϊếŧ người, đang chôn xác che giấu thi thể?
Lục Băng Yến nhíu mày, nhẹ nhàng đi khỏi rừng cây.
Cô từng tình cờ bắt gặp Tôn Văn Bân chôn xác trong rừng một lần, kẻ xấu số đó xương lòi ra trắng bệch, da thịt cũng không còn.
Nhưng cô không sợ, cô biết Tần Văn Bân đang làm vậy để trả thù, mặc dù theo suy nghĩ của cô, những gì Tần Văn Bân làm là hoàn toàn vô nghĩa, bởi vì mẹ cô không hề chết.
Tuy nhiên, khoảnh khắc bước ra khỏi rừng, Lục Băng Yến đã phải kinh ngạc.
Trước mộ mẹ cô, một người đàn ông đang lặng lẽ đứng đó.
Hắn tựa hồ nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn sang.
Khi nhìn thấy đó là Lục Băng Yến, anh không ngạc nhiên chút nào, mà chỉ ngó chừng nhìn Lâm Yến, người được Lục Băng Yến cõng trên vai.
Anh đặt cái cuốc đầy đất xuống và mỉm cười: "Xin chào, cô Lục."
"Anh... anh là... Bạch Nghiên Lương?" Lục Băng Yến nhìn khuôn mặt xa lạ rồi hỏi: "Làm sao anh lại ở đây?Anh đến đây bằng cách nào?"
“Giống cô, đi bộ.” Bạch Nghiên Lương thản nhiên mỉm cười: “Còn chuyện gì nữa không?”
Rõ ràng đang đào trộm mộ nhà người ta, còn thản nhiên hỏi‘còn chuyện gì nữa không’, đúng là chỉ có Bạch Nghiên Lương mới làm được.
Lục Băng Yến cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô thực sự bị hành vi kỳ lạ của Bạch Nghiên Lương dọa sợ.
"Anh đang làm gì vậy? Tại sao anh đào mộ mẹ tôi!"
Lục Băng Yến tức giận gầm lên, kỳ thực đây chỉ là ra vẻ mà thôi.
"Thật không? Cô có chắc đây là mộ mẹ cô không? Cô Lục." Bạch Nghiên Lương nhìn cô hỏi ngược lại.
“Đương, đương nhiên rồi.” Không biết vì sao, mặc dù Bạch Nghiên Lương đang cười, nhưng Lục Băng Yến lại cảm thấy có chút sởn gai ốc, bởi vì... cô phát hiện mình không nhìn thấy chút ý cười nào trong mắt Bạch Nghiên Lương.
Người đàn ông này giống như một con búp bê to xác hình người, nhìn thì vô hại nhưng luôn khiến người ta sởn gai ốc.
Sau khi Bạch Nghiên Lương nghe được những lời này, anh im lặng không nói gì mà chỉ giơ cuốc lên, khiến Lục Băng Yến sợ hãi lùi lại vài bước.
Chiếc cuốc xẹt qua người cô, đập xuống lớp đất bên dưới.
Một chiếc quan tài được lộ ra.
"Này! Anh đang làm gì vậy!" Con ngươi của Lục Băng Yến co lại, không quan tâm đến sự kỳ lạ của Bạch Nghiên Lương, vội vàng tiến lên để ngăn cản.
Tuy nhiên, Bạch Nghiên Lương vẫn nhanh hơn cô ấy.
"Kacha"
Cái cuốc đập vào quan tài, gỗ nứt ra.
Bạch Nghiên Lương ngồi xổm xuống, bắt đầu gắng sức cậy lớp gỗ.
Nắp quan tài được anh nhấc lên.
Lục Băng Yến dừng bước, đứng bên cạnh với vẻ mặt khó coi.
Bạch Nghiên Lương nhìn cô và hỏi: "Đây có phải là mẹ của cô không? Cô Lục."
Nhìn vào chiếc quan tài trống rỗng, Lục Băng Yến không nói nên lời.
“Anh!” Lục Băng Yến nghiến răng nhìn hắn, hỏi: “Anh là ai?”
“Một vị lữ khách xui xẻo.”
Bạch Nghiên Lương phát hiện những người gặp mình đều rất thích hỏi câu này.
“Bạch Nghiên Lương, tốt nhất đừng quấy rầy việc của tôi, không tốt cho anh chút nào đâu.”
Lục Băng Yến hít một hơi thật sâu, mặc dù người đàn ông này phát hiện ra mẹ cô chưa chết, nhưng chỉ bằng hắn thì cũng không làm được gì.
Bạch Nghiên Lương gật đầu hợp tác, sau đó chỉ tay vào Lâm Yến đang hôn mê bất tỉnh.
"Tất nhiên, miễn là... đưa cô ấy cho tôi."
“Không được.”
Lục Băng Yến đột nhiên biến sắc, cô nhìn chằm chằm Bạch Nghiên Lương một cách hung dữ, hoàn toàn không có ý thương lượng.
Nhìn dáng vẻ của cô, Bạch Nghiên Lương càng khẳng định suy nghĩ của mình.
"Cô cũng là phụ nữ, nơi này hại đời nhiều phụ nữ như vậy, còn chưa đủ sao?"
Bạch Nghiên Lương nhìn cô, bình tĩnh nói.