Lý Mộ điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị phá cửa.
Ngồi yên chờ chết không phải tính cách của hắn, hơn nữa hắn còn có việc phải làm.
Trên thực tế, Lý Mộ đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao con quỷ này chưa râty?
Chính xác thì nó đang chờ điều gì?
Ánh mắt Lý Mộ theo bản năng quét qua cửa gỗ, hơi hơi giật mình, sau đó hai mắt sáng lên!
Không... Không phải không muốn gϊếŧ, mà là... không thể?
Hay đúng hơn là... không làm được!
Lý Mộ đưa tay sờ sờ khung cửa nhẵn mịn.
Hắn nhớ rõ, cửa là do chính hắn phá!
Khung cửa đã bị hư hại khá nhiều, nhưng bây giờ ... nó vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc này, một thanh âm xuất hiện trong đầu Lý Mộ: "... thời gian và không gian ở đây hỗn loạn, chồng chất..."
Đúng như lời Bạch Nghiên Lương nói!
Đây không phải thời gian thực của nơi này, đáng lẽ hắn phải đang ở thời điểm cửa gỗ bị phá hủy mới đúng! Nhưng bây giờ... cánh cửa gỗ này vẫn còn nguyên vẹn!
Thời điểm khác nhau...hỗn loạn, chồng chất!
Con quỷ đó không gϊếŧ được hắn vì nó không vào được!
Nó không có "khe hở" như cửa sổ để cho nó xuyên qua, nó chỉ có thể đợi ngoài cửa đợi khoảng thời gian hỗn loạn trở lại bình thường, sau đó gϊếŧ chết hắn!
Chuyện là như vậy...
Vậy nên bây giờ là cơ hội tốt nhất để rời đi!
Lý Mộ là người quyết đoán, sau khi quyết định, hắn lui về phía sau mấy bước, dùng sức xô lấy cửa gỗ!
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ bị phá tung ra!
Lý Mộ nhìn chằm chằm ngoài cửa, lúc này chính thời khắc sinh tử.
Không... nó đã biến mất, nó đã ở một thời điểm khác!
Lý Mộ lao ra khỏi phòng, nhưng vừa mới bước ra hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi!
Mặt đất nhuốm máu, những con đường nứt nẻ, mùi máu tanh và những chiếc thang gỗ nhợt nhạt như tay xác chết.
Trên mặt đất và trên tường đều mơ hồ có bóng người.
Có một mùi ôi thiu tanh tưởi lan ra khắp mọi nơi.
Khu vực xung quanh nhà của trưởng làng ... giống như lò luyện ngục vậy!
Hơn nữa, sự thay đổi kỳ lạ và đáng sợ này vẫn đang có xu hướng lan rộng ra.
Phải hành động...càng sớm càng tốt!
Lý Mục biết đây là dấu hiệu nhiệm vụ sinh tồn đến gần thời khắc cuối cùng, những con quỷ đang ẩn trong những mốc thời gian khác sắp bắt đầu ra tay...
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Không... Cho dù là thời điểm khác nhau thì cũng phải giống như những gì Dư Sênh trải qua mới đúng, vẫn phải giáp mặt với nó, nhưng tại sao... không thấy bóng dáng nó đâu?
Sắc mặt Lý Mộ thay đổi.
Chẳng lẽ... Nó đi theo Dư Sênh rồi?
Nguy rồi...
Chân của Dư Sênh bất tiện, căn bản không chạy nhanh được, không biết có thoát được khỏi nó hay không?
Lý Mộ khá lo cho Dư Sênh, dù sao lần này cô gặp quỷ này cũng vì bị hắn liên lụy.
Nhưng hiện tại Lý Mộ cũng thúc thủ vô sách*.
(Thúc thủ vô sách: bó tay không biện pháp)Hắn không thể chủ động đi tìm con quỷ kia, biện pháp duy nhất có thể làm chính là tiếp tục tìm kiếm, tìm ra mấu chốt phá vỡ cục diện...
Đúng vậy!
Lý Mộ đột nhiên quay đầu nhìn về phía căn nhà của Lục Băng Nhân.
Hắn nghĩ đến một chuyện, hình như Dư Sênh đã nói... cô định kiểm tra ngăn kéo của Lục Băng Nhân, hình như có thứ gì đó được giấu trong đó.
Nghĩ đến đây, Lý Mộ không chậm trễ, nhanh chóng chạy đến nhà Lục Băng Nhân ngay bên cạnh, đạp cửa xông vào.
Nhà Lục Băng Nhân không lớn, Lý Mộ đi vào phòng nhìn chung quanh, trong nháy mắt đã tìm được cái ngăn kéo.
Lục Băng Nhân dường như không hề có ý định giấu nó, vì vậy ngăn kéo không khóa.
Lý Mộ vội vàng chạy lại, kéo nó ra.
Tuy nhiên, mấy món đồ trong này lại nằm dự liệu của Lý Mộ.
Lại là thư?
Không... Bên dưới còn có một cuốn nhật ký.
Lý Mộ khẽ trầm ngâm, cầm cuốn nhật ký mở ra...
"Ngày mồng một tháng mười, trời mưa
Mẹ đi rồi, bị bọn chúng trói vào tế đàn
Mẹ giãy giụa van xin, nhưng bọn chúng thờ ơ
Theo lời ông nội nói, đây là một truyền thống lâu đời, được chọn là một vinh dự, không cần sợ hãi.
Tôi không biết cái gì gọi là hy sinh, từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành ... Tôi chưa bao giờ thấy nó thể hiện ra chút thần tích, tôi chỉ biết...Mẹ là mẹ ruột tôi, mẹ sinh ra tôi, dạy tôi viết, dạy tôi hát.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, bởi vì mẹ đang nhìn tôi, mẹ khóc. . . . . .
Tôi cũng khóc, nhưng tôi không dám cứu mẹ, tôi biết... tôi cũng là đồng lõa.
Cái nơi nghèo nàn, lạc hậu, cổ hủ, dốt nát, chết tiệt này!
Nó không cho phép mọi người ra ngoài, đó là thần tích duy nhất của nó. Không ai có thể rời khỏi đây, bất kể đi về hướng nào, cuối cùng họ vẫn sẽ bị lạc, sau đó quay trở lại thôn... Giống như ... quỷ đánh tường vậy.
Miệng mẹ đã bị bịt kín.
Ông nội cầm con dao găm lên bằng cả hai tay, đi về phía mẹ.
Chúng đè tay chân mẹ không cho cử động. Ông nội bình tĩnh đâm con dao găm vào ngực trái mẹ, xuyên qua trái tim, máu trào ra lênh láng...
Ông nội rút dao ra, nhưng hình như máu chảy ra hơi ít nên ông không hài lòng, phàn nàn mẹ tôi vô dụng như thế nào.
Mặt mẹ dần trở nên tái nhợt, bắt đầu ngừng cử động.
Mọi người cổ vũ, ca hát và nhảy múa.
Có vẻ như ... đây không phải là một lễ tế, mà là một lễ mừng.
Tôi ngẩng đầu lên, bỗng cánh đồng hiến lễ bỗng trở gió.
Gió núi như tiếng ma khóc, làm lòng tôi lạnh buốt, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống như những mũi tên nhọn, đập vào thi thể mẹ tôi.
Tóc mẹ tung bay theo mưa gió, như thể mẹ đã sống lại.
Giữa đất trời, bức màn nước dày đặc được dựng lên, giống như hàng vạn thác nước, làm mờ tầm mắt của mọi người.
Mọi người núp dưới tán cây tránh mưa, cành lá trong rừng bị gió bẻ gãy, bay múa khắp trời.
Buổi lễ kết thúc vội vàng, thi thể mẹ bị mưa lớn cuốn trôi, không ai quan tâm cả.
Sau khi tạnh mưa, hai cha con nhà họ Tôn tiến tới bế mẹ đi, Tôn Văn Bân có vẻ rất buồn, còn buồn hơn cả tôi.
Nó đang giả vờ là gì? Nó cũng là kẻ gϊếŧ người!
Nhưng... tôi cũng chẳng khác gì nó.
Mọi người trong ngôi làng này đều là kẻ sát nhân..."
Cuốn nhật ký đột ngột kết thúc ở đây.
Lý Mộ há hốc mồm.
Tôn Văn Bân?
Tiểu Bân?
Vậy... Tôn Lượng là cha của Tiểu Bân?
Quan hệ của mấy người này đúng là phức tạp...
Lý Mộ đóng cuốn nhật ký, sau đó mở vài lá thư ra.
Lần này đọc xong, hắn thực sự kinh ngạc!
"...Tiểu Yến, để mẹ nói cho con biết một bí mật... tim của mẹ mọc ở phía bên phải, mẹ chưa chết..." "
Tiểu Yến, mẹ sẽ đón con, chờ mẹ."
" ... Lễ tế năm nay là một cơ hội, chỉ có ngày hiến tế mới có thể rời đi..." "
...Tiểu Yến, con có thể tin tưởng Tôn Lượng, anh ấy...là một người đàn ông tốt."
Lý Mộ run rẩy đặt bức thư xuống, sắc mặt hoang mang.
Lục Nhân Đông vẫn còn sống!
Trái tim của cô ấy nằm ở phía bên phải, cô ấy chưa chết!
Nhưng nếu như vậy, con quỷ đã gϊếŧ hơn chục người trong thôn này là ai?