Hai thanh âm của Lý Mộ từ trên lầu truyền đến.
Dư Sênh ban đầu còn giật mình, sau đó cơ thể dần lạnh lẽo, cô hiểu... Lý Mộ đang gặp quỷ.
Từ những lời hắn hét lên, cô có thể chắc chắn lời thứ hai mới là của Lý Mộ thật, hắn đang nhắc mình chạy đi, hắn nhất định...đã mắc bẫy.
Dư Sênh ngồi trên xe lăn, sợ hãi thoáng chốc lan tràn trong lòng, vô cùng rối rắm.
Cô biết rằng điều đúng đắn nhất có thể làm bây giờ là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, vào lúc này, Dư Sênh đột nhiên cảm thấy ... có gì đó thay đổi xung quanh mình.
Cô cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng cái nhìn này thực sự khiến cô sợ hãi.
Môi trường xung quanh đã lặng lẽ thay đổi.
Mặt đương đang không ngừng nứt ra, trở nên ghập nghềnh không bằng phẳng.
Một số bóng người dần dần xuất hiện trên các bức tường của ngôi nhà, không khí tràn ngập mùi ôi thiu.
“Tí tách…”
Dư Sênh quay người, nhìn vào cầu thang tối tăm dẫn lên tầng hai.
Một mùi máu tanh nồng nặc bốc ra, máu rỉ ra từ sàn nhà và cầu thang...
Bắt đầu rồi...
Con ma đó... đến rồi!
Dư Sênh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt từ dưới đất dần dần hướng lên trên, cầu thang, xà nhà... Khắp nơi đều là máu tươi nhỏ giọt.
Và... mùi tanh, ôi thiu trong nhà cũng càng nồng nặc hơn.
Lúc này, trên lầu đột nhiên vang lên thanh âm.
"Cộp cộp"
Là tiếng bước chân?
Có người đi xuống... chẳng lẽ là Lý Mộ?
Ngay cả Dư Sênh cũng không thể tin được suy đoán này.
Nỗi kinh hoàng dần phủ kín tái tim, từng chút một ăn mòn lý trí của cô.
Nó xuống... nó xuống rồi!
Cánh tay Dư Sênh nổi hết cả da gà.
Tiếng bước chân đi xuống lầu càng lúc càng gần, giống như búa bổ vào đầu cô.
Cuối cùng, Dư Sênh không thể chịu được nữa, cô cắn chặt môi, quay xe lăn và nhanh chóng chạy trốn.
Lý Mộ... Tôi xin lỗi...
...
Còn Lý Mộ, người đang ở trong phòng của trưởng thôn lúc này, không hề bắt gặp những cảnh tượng Dư Sênh nhìn thấy.
Tường không rỉ máu, sàn không nứt, mọi thứ... có vẻ bình thường.
Sau khi dựa vào cửa gỗ và hét lên, hầu hết nỗi sợ trong lòng đều biến mất.
Bây giờ tất cả những gì hắn có thể làm là ngồi yên một chỗ rồi chờ chết.
Hoặc... tìm cách đối phó với con quỷ trước khi nó bước vào.
Lý Mộ không biết nó sẽ xuất hiện khi nào, đột nhiên bên ngoài trở nên rất yên tĩnh, âm thanh của Dư Sênh đã không còn, động tĩnh của con quỷ cũng không luon.
Nhưng mà... hắn cũng không dám thử mở cửa gỗ, ai biết sau khi mở lại bắt gặp con quỷ đang chầu chực ở đó hay không.
Nghĩ về những manh mối đã tìm thấy...
Trong phòng rất tối, nhưng không đến mức không thể đọc rõ chữ, Lý Mộ lại lấy ra một chồng thư rồi đọc kỹ.
Tuy rằng càng nhìn càng tức giận, nhưng lần này, hắn đã phát hiện một manh mối mới.
“… Tôn Lượng vẫn chưa về, nếu có tin tức gì xin báo cho tôi biết…”
Bức thư này vẫn chưa được gửi đi, và xét theo độ mới thì nó hẳn là bức thư mới nhất trong số này.
Lý Mộ trầm ngâm, cái tên này...
Tôn Lượng... Tôn Lượng...chẳng phải là vị khách trung niên ít nói đó cũng tên Tôn Lượng hay sao?
Từ từ!
Lý Mộ đột nhiên nhớ tới... người đầu tiên phát hiện thôn trang này... hình như chính là kẻ đó.
Đúng...chính là hắn !
Tôn Lượng vốn là người làng này!
Hắn ta đã chết ở ngoài thôn, kẻ đó mới chính là con quỷ thực sự trong khu rừng cuối làng!
Cho nên... hắn cố ý hướng mọi người đến Tích Tuyết thôn?
Hóa ra, con quỷ vẫn luôn ở bên cạnh mọi người...
Lý Mục siết chặt lá thư, vẻ mặt điên cuồng biến đổi.
Không... Mình không thể ở lại đây được nữa, cho dù mở cửa sẽ gặp quỷ thì cũng phải đánh cược!
Hắn phải thông báo những điều này cho mọi người, Tôn Lượng, lão trưởng thôn cũ và những người trong làng này ... cùng những tội ác mà chúng đã gây ra!
...
Người dân đã đi ra khỏi thôn, bọn họ không nghĩ lão thôn trưởng còn ở trong làng nên quyết định ra ngoài tìm.
Lâm Yến cũng theo chân bọn họ cùng rời đi.
Chỉ có hai người đi riêng ra, một là Tiểu Bân và hai là Lục Băng Yến.
Tiểu Bân nhìn họ với vẻ kỳ lạ.
Lục Băng Nhân thi đi đến ngọn núi phía sau, nói rằng trưởng thôn có thể đang ở nơi hiến tế.
Còn Tô Thiến, cô đã đến chỗ một cái l*иg sắt.
Chiếc l*иg sắt được phủ bằng vải đen, giống như những chiếc l*иg khác trong làng này.
Nhưng Tô Thiến biết rằng cô gái trước mặt khác biệt, vì Dụ Hàm Chu đã nhận ra...
Tô Thiến cẩn thận vén tấm vải đen lên, để lộ thân hình gầy gò của người phụ nữ.
Cô gái có vẻ giật mình vì ánh sáng chiếu vào đột ngột, nhanh chóng cuộn tròn rồi co rúc vào góc của chiếc l*иg.
Mái tóc dài buông xõa, thân hình gầy gò run rẩy, khuôn mặt lấm lem, quần áo rách rưới bẩn thỉu, nhưng có lẽ vì suy nghĩ đã thay đổi, Tô Thiến mơ hồ cảm thấy ngũ quan của cô gái khá thanh tú.
Nếu được làm sạch, cô ấy sẽ không xấu xí.
Ít nhất, nó khác với hầu hết thôn dân trong làng.
“Xin chào?”
Tô Thiến quỳ xuống, cẩn thận đến gần người phụ nữ.
Người phụ nữ kinh hoàng co rúm người lại, đôi mắt lim dim đầy sợ hãi.
Tô Thiến đột nhiên không biết nên làm thế nào, thậm chí đến giờ, cô còn chẳng nhìn ra sự khác biệt của người trước mặt với những người phụ nữ khác ở đây.
Không phải, nếu quan sát kỹ thì cô gái này hình như không hung dữ cho lắm, và đôi mắt... vẫn còn xúc cảm.
Cô ấy sợ, cô ấy đang hoảng hốt, không hề vô cảm như xác sống.
Nghĩ đến đây, Tô Thiển dứt khoát ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Cô... Cô có muốn rời khỏi nơi này không?"
Đôi mắt của người kia tựa hồ sáng lên, nhưng vẫn co rúm trong góc.
Tô Thiến không nhìn nhiều, chỉ tự nhủ: "Tôi cũng muốn rời khỏi đây ... Nếu may mắn, tôi có thể rời đi hôm nay và không bao giờ trở lại ..."
Tuy Tô Thiến đã nói như vậy, nhưng trong tim cô lại không có mấy hy vọng.
Bởi vì... Dụ Hàm Chu đã chết.
Mà ngay cả khi Dụ Hàm Chu không chết, cô cũng không nghĩ mình có thể sống sót.
Có lẽ... lần này tất cả mọi người cũng sẽ chết hết cũng nên.
Suy nghĩ của Tô Thiến rất tiêu cực, đối với người khác, Lý Mộ là điểm tựa tinh thần, nhưng đối với Tô Thiến, chỉ có Dụ Hàm Chu... Tuy nhiên, vào lúc này, bóng hình của một người khác chợt lóe lên trong tâm trí cô.
Đôi mắt người nọ điềm tĩnh lạnh nhạt, tính cách cũng không hề cao cao tại thượng như cô từng nghĩ.
Người đó tên là Bạch Nghiên Lương, một người... ngay cả Dụ Hàm Chu cũng không thể nhìn thấu được.
Có lẽ, anh ta có thể sống sót ra ngoài?
Khi suy nghĩ của Tô Thiến đang rối bời, cô không chú ý rằng người phụ nữ trong l*иg đang ngây người nhìn cô.
Kể từ khi Dụ Hàm Chu qua đời, cô rất dễ bị phân tâm, lần này cũng vậy.
Cuối cùng khi lấy lại được tinh thần, những gì cô nhìn thấy là một khuôn mặt đầy tuyệt vọng với những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Nước mắt rửa sạch một số vết nhơ trên mặt, để lộ làn da trắng nõn.
Tô Thiến nhìn cô với vẻ hoài nghi.
Lúc này, người phụ nữ trong l*иg lên tiếng.
"Giúp tôi... làm ơn... cứu tôi với..."
Cô gái dường như đã lâu không nói, âm thanh khàn khàn, nhưng sự cầu tuyệt vọng trong đó lại khiến trái tim Tô Thiến đau nhói.
Người phụ nữ này... đã phải trải qua cái gì?