Chương 74: Bản ngã

Phương pháp mở cửa của Lý Mộ giống với Bạch Nghiên Lương một cách đáng ngạc nhiên, chỉ khác là một người dùng chân và một người dùng vai.

Là một hình cảnh, hắn không xa lạ gì với việc phá cửa bằng bạo lực.

“Phanh!”

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng động lớn, cửa mở ra. Bố trí bên trong khá bình thường, không có gì đặc biệt.

Nếu phải nói thì điểm đáng lưu ý nhất vẫn là độ sáng, trong phòng mờ mịt tối tăm, các cửa sổ thì bị bịt kín.

Lý Mộ liếc nhìn chung quanh, không chậm trễ, lập tức cẩn thận tìm kiếm.

Lão thôn trưởng có rất nhiều đồ lặt vặt, phần lớn đều là đồ dùng rất đơn giản, thư pháp và tranh vẽ mà Lý Mộ đã từng thấy qua.

Ông ta đúng là không nói dối ở phương diện này, xem ra tổ tiên lão quả nhiên có lai lịch không tầm thường.

Lý Mộ đem những thứ này đều đem ném qua một bên, cuối cùng tìm được một cái hộp được giấu kín dưới gầm giường.

Cái hộp này làm bằng gỗ, màu vàng sẫm, bên trên có khóa, hình dáng tổng thể không giống phong cách của thời đại này, hẳn là một loại đồ cổ nào đó.

Lý Mộ không chút do dự cầm lấy cái hộp ném vào góc giường.

Một...hai...ba...hai mươi lần, chiếc hộp gỗ bị khóa cuối cùng cũng bị đập mở.

Lý Mộ lấy tay phủi đi mấy vụn gỗ còn đang bám vào, rốt cục nhìn được đồ vật bên trong.

"Đây là gì?"

Lý Mộ lấy ra toàn bộ đồ có trong hộp, thổi mạnh một hơi, bụi bay mù mịt.

Hóa ra là những lá thư.

Thời đại này hầu như không ai trao đổi thư từ nữa nhưng nơi này là vùng núi hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, tín hiệu cũng không có nên trao đổi bằng thư từ cũng không phải điều gì quá bất thường.

Nhưng điều này mâu thuẫn với một suy đoán khác của họ.

Ngôi làng này... không phải không thể ra ngoài sao?

Nhưng sự tồn tại của những bức thư này chứng tỏ nhất định phải có người ra vào núi này để chịu trách nhiệm đưa thư, vậy kẻ đó làm như thế nào?

Còn một điều nữa...

Những lá thư này phủ đầy bụi, hình như đã lâu không động đến.

Điều này có nghĩa là liên lạc với bên ngoài ... đột ngột dừng lại?

Là ông ta chủ động cắt đứt liên lạc hay người gửi thư đã xảy ra chuyện gì?

Lý Mộ vừa mở thư vừa suy nghĩ.

Hắn liếc nhìn nhanh như gió, nhưng mà, nội dung bức thư khiến cho Lý Mộ vốn luôn bình tĩnh lần đầu tiên nổi cơn thịnh nộ.

“Lũ súc sinh!”

Lý Mộ giận dữ mắng một tiếng, lại mở một bức thư khác ra, nội dung bên trên cũng tương tự như cái trước.

Gân trên mu bàn tay Lý Mộ nổi lên, nhàu nát bức thư như muốn nuốt nó luôn vào bụng.

Hắn suýt chút nữa không nén được lửa giận trong lòng, hiện tại hắn rốt cục hiểu được vì sao trong thôn này chỉ có đàn ông, còn phụ nữ thì đều phát điên.

Ngôi làng này... căn bản là một lũ súc vật!

Lý Mộ biết được chuyện này, sắc mặt nhất thời đại biến, nếu đây là chân tướng vậy Lâm Yến đang gặp rắc rối!

Hắn nhanh chóng đứng dậy, đặt tất cả các bức thư vào tay, chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, sau khi quay người, hắn đột nhiên kinh hãi.

Không...vừa rồi, mình có đóng cửa không?

Lý Mộ nhìn cửa gỗ đang đóng chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Không thể nào... mình chưa từng đóng cửa.

Hơn nữa, vừa rồi cánh cửa bị cưỡng ép mở ra, còn bây giờ... nó còn lành lặn.

Nhưng... chỉ có một lối thoát.

Lý Mộ kiên định nhìn chằm chằm nắm cửa, cố hết sức lắc lắc.

Tay cầm đã được kéo, nhưng...cánh cửa vẫn không nhúc nhích!

Lý Mộ thử mấy lần, cửa vẫn không mở! Sắc mặt của hắn nhất thời tái nhợt.

Con quỷ này ở gần đây...

Phòng của trưởng thôn không lớn, cũng không có cửa sổ, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng Lý Mộ vẫn làm ra một quyết định táo bạo.

Cưỡng chế phá cửa lần nữa!

“Bang”

“Bang”

“Bang”

Nhưng lần này, dù có đập mạnh thế nào, cánh cửa gỗ cũng không hề nhúc nhích.

Chết tiệt!

Chẳng lẽ... Anh thật sự sẽ chết ở chỗ này?

Lúc này, Lý Mộ đột nhiên nghe được dưới lầu có động tĩnh.

"Anh Lý? Anh sao vậy?"

Dư Sênh, là Dư Sênh !

Cô ấy đang ở nhà của Lục Băng Nhân ngay sát bên cạnh!

Chắc hẳn cô ấy đã nghe thấy tiếng đóng sầm cửa rất lớn của mình nên sang đây kiểm tra!

Lý Mộ thở phào nhẹ nhõm, hắn không mở được được từ bên trong, như từ bên ngoài thì sao?

Tuy nhiên... Trước khi hắn mở miệng, hắn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở dưới nhà.

“Không sao, đợi anh với.”

Là giọng của hắn!

Đó chính là giọng của hắn!

Con quỷ này đứng cách hắn chỉ đúng một cánh cửa!

Nó giữ cánh cửa gỗ, ngăn không cho anh mở ra!

Toàn thân Lý Mộ ớn lạnh, nỗi sợ hãi mãnh liệt dâng lên.

Kẻ bám đuôi... hẳn là do danh tính của kẻ bám đuôi của mình.

Nó hẳn đã theo dõi hắn từ lúc bắt đầu...

Lúc này, nó đang bắt chước giọng của hắn để trả lời Dư Sênh!

Nó muốn đuổi Dư Sênh đi!

“Em không mở đươc cửa nhà chị Băng Nhân, anh giúp em được không?”

Giọng nói của Dư Sênh vang lên lần nữa.

Lúc này, Lý Mộ không khỏi mở to hai mắt.

Không, chạy nhanh đi!

Đó là một con quỷ... không phải hắn!

Lý Mộ đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực. Nhưng hắn không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Con quỷ này đóng cửa lại, bước tiếp theo là gϊếŧ chết hắn, ồn ào chỉ khiến hắn chết nhanh hơn!

Nhưng ... Nếu không làm bất cứ điều gì, Dư Sênh có thể sẽ bị nó đánh lừa. Nếu Dư Sênh cùng nó đi mở cửa nhà Lục Băng Nhân...

Lý Mộ rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Hắn buộc phải đưa ra lựa chọn.

Nếu hắn lớn tiếng nhắc nhở Dư Sênh, khả năng cao là con quỷ này sẽ gϊếŧ hắn ngay lập tức.

Nhưng nếu không cảnh báo, hắn cũng sẽ chết... Hơn nữa, Dư Sênh còn bị liên lụy...

Hắn bị gài bẫy rồi, mắc kẹt trong căn phòng tối tăm này.

Con quỷ này canh giữ cửa để hắn không thể ra ngoài, nhưng nó cũng không vào được.

Những cảm xúc cực kỳ phức tạp không ngừng xẹt qua trên khuôn mặt điềm tĩnh, Lý Mộ nắm chặt hai tay, bởi vì đang vô cùng mâu thuẫn nên khuôn mặt trông khá đáng sợ.

Trí nhớ của Lý Mộ bắt đầu mơ hồ...

Nhớ lại lúc mới vào Vô Kỵ, đã là hơn hai năm trước.

Không ai biết Lý Mộ đã chật vật sinh tồn trong Vô Kỵ gần ba năm...

Hắn nhìn từng đợt người đến, nhìn những cái tên lần lượt ra đi.

Tên của hắn, từ vị trí cuối cùng, dần dần trở thành đầu tiên.

Và sau đó... vị trí đó luôn vững vàng không suy chuyển.

Nếu như những người trong Vô Kỵ còn có niềm tin để sinh tồn, thì Lý Mộ... chính là niềm tin này.

Điều này không ám chỉ bọn họ tin tưởng hắn, mà điều mọi người tin tưởng ... là cái tên sẽ không bao giờ phai mờ kia!

Sự tồn tại của nó giúp những người đang trên bờ vực tuyệt vọng nhìn thấy những tia sáng le lói, như thể... chỉ cần nó không biến mất, sẽ có một ngày họ còn sống sót thoát ra.

Nhưng có một điều không ai nghĩ tới.

Lý Mộ cũng là con người, chỉ là một cảnh sát hình sự trẻ tuổi, hắn cũng biết sợ, cảm thấy mệt mỏi và... có thể chết.

Lý Mộ cúi đầu nhìn lòng bàn tay, bên tai vang vọng thanh âm.

“...Tôi tình nguyện làm cảnh sát... trung với tổ quốc... trung với nhân dân... kỷ luật nghiêm minh... giữ bí mật... thực thi pháp luật vô tư... tận tụy với nhiệm vụ... không sợ hãi hy sinh..."

Lý Mộ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra thần sắc kiên định.

Hắn đứng thẳng dậy, liều mạng gõ cửa hét lên:

"Dư Sênh, chạy nhanh đi! Người vừa rồi trả lời em là quỷ!"