Chương 73: Tìm kiếm dấu vết

Lý Mộ đưa ra ý kiến

của mình, sau đó nghỉ ngơi.

Đêm nay, bởi vì cả Hoàng Hữu Vinh và Dụ Hàm Chu đều đã chết nên thời gian canh gác của mỗi người kéo dài một tiếng rưỡi.

Tô Thiến là người đầu tiên, Lý Mộ là người cuối cùng.

Đêm nay trời trở gió.

Gió núi ngoài đình lang thang khắp làng, như đang mò mẫm tìm lối vào.

Thanh âm xẹt qua ngọn cây dưới mái hiên, tựa như là tiếng khóc xen lẫn tiếng rít gào, nghe có chút đáng sợ.

Tô Thiến lặng lẽ ôm đầu gối, ngồi tại chỗ, lắng nghe tiếng gió ngoài nhà, sững sờ nhìn mọi người, cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người Bạch Nghiên Lương.

Bởi vì hôm nay ai cũng rất mệt mỏi, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nông, mặc dù ngủ sau sẽ giúp cho các tế bào vỏ não của con người ở trạng thái nghỉ ngơi, rất có ích trong việc ổn định cảm xúc, cân bằng tâm lý và phục hồi năng lượng, nhưng.. .ở một nơi như này, liệu ai có thể yên tâm ngủ một giấc trọn vẹn chứ.

Đôi mắt của Tô thiến trống rỗng, Dụ Hàm Chu đã chết ...

Cứ chết như vậy.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn còn cảm thấy không chân thực, người còn sống sờ sờ cách đây vài giờ lại biến mất?

Chẳng lẽ... Lý Mộ đã nhầm?

Tô Thiến đang suy nghĩ trong đầu, vào lúc này, người trước mặt cô bất ngờ mở mắt.

"Có chuyện gì vậy?"

Bạch Nghiên Lương không nhịn được mà thức dậy, người phụ nữ này từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào anh.

"A... không, không có." Tô Thiến bị anh làm cho sửng sốt, nhất thời tỉnh táo lại.

"Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi."

Bạch Nghiên Lương lắc đầu, liếc mắt nhìn mọi người đang yên lặng nghỉ ngơi, trầm giọng nói: "Không có gì, bất kể là ai thì tôi cũng giúp thôi."

Tô Thiến sửng sốt khi cô ấy nghe những lời này, Bởi vì... Dụ Hàm Chu cũng từng nói điều tương tự...

"Anh là người tốt..." Tô Thiến cúi đầu nhẹ giọng nói.

Bạch Nghiên Lương mỉm cười, nhìn lên trần nhà, ngơ ngác lẩm bẩm: "Vậy sao..."

Anh có phần mê mang.

Cho dù đó là Dụ Hàm Chu hay Hoàng Hữu Vinh, cái chết của họ không khiến anh có bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào.

Trên thực tế, không chỉ bọn họ, mà ngay cả Bạch Nghiên Nhân, người anh trai duy nhất của anh...

Mỗi khi nhớ lại cái chết của Bạch Nghiên Nhân, mặc dù trong lòng sẽ xuất hiện một số cảm xúc khác lạ, nhưng sau nhiều lần xác nhận, anh biết những cảm xúc đó không hoàn toàn là bi thương hay tức giận. So với hai thứ đó, thứ chiếm ưu thế hơn cả vẫn là... sự tò mò.

Sao mình có thể máu lạnh đến mức này?

Bạch Nghiên Lương thỉnh thoảng tự hỏi mình.

Không ai có thể nói cho anh biết tại sao, biết đâu một ngày nào đó, Bạch Nghiên Lương sẽ tự mình tìm ra đáp án, nhưng lúc đó... không biết anh đã biến thành bộ dạng gì?

...

Một đêm an lành.

Rạng sáng, ngôi làng xảy ra náo động.

Trưởng thôn biến mất là một sự kiện lớn, một chuyện vô cùng hệ trọng.

Người dân trong làng tự tổ chức đi tìm kiếm khắp nơi.

Mà hiện tại, người tạm thời đứng lên nắm quyền, là cháu gái của trưởng thôn - Lục Băng Yến.

Đám người Lý Mộ đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn một đám thôn dân thần sắc kỳ dị trước mặt.

“La lão nhị và Vương Quý đâu?”

“Đúng rồi… sao họ không đến?”

Rất nhanh, đám đông lại bắt đầu ồn ào.

Thêm hai dân làng mất tích.

Sắc mặt mọi người trở nên có chút kỳ quái... Một lát sau, bọn họ bắt đầu hô to:

"Nhất định phải tìm được thôn trưởng! Hôm nay là tế lễ, thôn trưởng tuyệt đối không thể vắng mặt."

Lão trưởng thôn già rất có uy tín rất cao, kiến thức sâu rộng, dường như không ai muốn xảy ra điều gì không ổn với lão.

Nhưng... điều này không bao gồm hai người.

Lý Mộ liếc nhìn Tiểu Bân và Lục Băng Yến đang đứng đó.Tiểu Bân mặt mày vui vẻ, căn bản không có ý định đi tìm thôn trưởng.

Còn Lục Băng Yến... vẻ mặt của cô quá bình tĩnh, bình tĩnh như người mất tích hoàn toàn không phải ông nội mình.

Một đám người nhanh chóng giải tán, Lý Mộ quay đầu nhắc nhở: "Cẩn thận."

Mọi người gật đầu, đây là ngày thứ ba của nhiệm vụ sinh tồn, cũng là ngày cuối cùng, hiện tại hai đồng đội của họ cũng đã chết...

Đến cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra?Không ai trong số họ có thể đoán được.

Sau khi chia sẻ thông tin vào đêm qua, mọi người đều có suy đoán của riêng mình, nếu họ có thể tìm ra quy tắc, quy tắc mà ngay cả quỷ cũng phải tuân theo thì thật quá tốt...

Bạch Nghiên Lương rời đi trước.

Anh có một vấn đề cần xác nhận, tối hôm qua nghe mọi người trao đổi tin tức, anh càng cảm thấy chuyện này có điểm cổ quái.

Cổ quái đến mức anh không ngại phải mạo hiểm.

Và nếu suy đoán này là đúng, có lẽ... tất cả bọn họ đều đã sai...

Sau khi Bạch Nghiên Lương rời đi, bốn người còn lại cũng nhanh chóng tách ra.

Lý Mộ xoay người đi vào trưởng thôn, Dư Sênh xoay xe lăn đi tới nhà Lục Băng Yến.

Tô Thiến lấy lại tinh thần, đi về phía ngôi nhà phía xa, hôm nay ... cô phải tìm hiểu xem người phụ nữ đó thực sự điên hay không.

Chỉ có Lâm Yến dường như không có gì để làm.

Như trước đây cô ấy đã nói với Bạch Nghiên Lương và những người khác, cô vẫn luôn không đồng ý với cách tiếp cận của Lý Mộ.

Theo ý

của cô, không nên khám phá quá nhiều trong nhiệm vụ sinh tồn, chỉ cần hiểu được điều cấm kỵ nguy hiểm nhất, sau đó sẽ dùng hết sức né tránh, cố giữ lấy mạng là được.

Và cô cũng đang đúng y như thế, thậm chí tính cách của cô vốn cũng không có máu tò mò, vậy nên ... Lâm Yến luôn đóng vai một người không biết gì cả.

Vô tri không có nghĩa là ngu xuẩn.

Điều này đặc biệt nghĩa lý ở Vô Kỵ.

Bạn càng biết nhiều, càng thành thạo, càng thông minh, lại càng chưa chắc đã có thể sống lâu.

Sự tò mò quá mức rất dễ khiến họ lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu không đi đến cùng, sẽ bị Vô Kỵ đánh giá là hành vi tiêu cực.

Nhưng những người như Lâm Yến, ngược lại rất hiếm khi gặp rắc rối như vậy.

Tất cả những gì cô cần làm là thực hiện điều tra cơ bản nhất, gặp phải tình huống bất thường cũng sẽ không tò mò táy máy.

Lâm Yến đứng tại chỗ, sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy mình vẫn cần phải làm gì đó, vì vậy đuổi theo Lục Băng Yến và dân làng, định hành động với đám người này.

Đây là một lựa chọn an toàn.

Lâm Yến âm thầm gật đầu, đồng thời cô cũng lo lắng về việc mấy người Lý Mộ không chịu nghe theo lời khuyên, đây đã là ngày cuối cùng của nhiệm vụ sinh tồn rồi.

Nguy hiểm khi điều tra một mình là vô cùng cao, thật sự hy vọng bọn họ ... có thể thành công.

...

Lý Mộ tiến vào nhà trưởng thôn.

Ông già này chỉ có một người thân duy nhất là cháu gái Lục Băng Yến.

Gian nhà này không gian không nhỏ, bọn họ mặc dù ở nhở ở đây hai đêm, nhưng chỉ được ở lầu một, hơn nữa trong thôn thì gian nhà này là tòa nhà hai tầng duy nhất, căn phòng trên này chắc chắn chưa có người kiểm tra.

Mục tiêu lần này của hắn chỉ có vậy.

Lý Mộ tin tưởng chắc chắn, trưởng thôn nhất định là người có nhiều bí mật nhất, hiện tại ông ta mất tích, không hẳn là chuyện xấu.

Ít nhất... Bây giờ hắn có thể tự do tìm kiếm ở phòng của ông ta mà không bị nghi ngờ.

Lý Mộ ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.

Nối giữa tầng 1 và tầng 2 là chiếc cầu thang gỗ khá cũ kỹ.

Lý Mộ hít sâu một hơi, đi lên lầu.

Nó có vẻ đã được xây từ khá lâu, mỗi lần bước đi là ván gỗ cũ kỹ lại kêu lên từng tiếng cót két chói tai, tay vịn thì bám đầy bụi.

May mắn thay, không có gì kỳ lạ xảy ra.

Lý Mộ nhanh chóng đi lên lầu, đứng trước một cánh cửa gỗ.