Vô Kỵ.
Đỗ Thượng Cảnh lo lắng nhìn những cái tên màu máu treo lơ lửng trong khoảng không, trái tim mọi người thắt lại khi từng cái tên biến mất, cho đến khi đến lượt ... Dụ Hàm Chu.
Tên của cậu đột nhiên tan chảy như ánh mặt trời làm chảy tuyết, tản mát thành sương mù mỏng, dung nhập vào hư không.
Điều này có nghĩa là Dụ Hàm Chu đã chết.
“Hàm Chu đã chết?”
“Làm sao... lẽ nào…”
“Chuyện gì... nhưng... Lý Mộ cũng ở nhóm thứ nhất, còn cả người mới nữa, sao Hàm Chu ... vẫn xảy ra chuyện? Hàm Chu...sao lại thế này!”
Nhân duyên của Dụ Hàm Chu vốn rất tốt, ngay cả ở một nơi như Vô Kỵ cũng có rất nhiều người thương tiếc cho anh, Đỗ Thượng Cảnh cũng như vậy, lại một người nữa ra đi, trong lòng không khỏi thương cảm.
Lúc này, hai tên đột nhiên trở nên dày đặc, trong hư không nổi lên một tầng sương mù màu máu giống như gợn sóng.
Vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc, không thể tin được, đây hẳn là... mới một ngày? Nhóm nào đã trở lại?
Những người trong màn sương nhanh chóng hiện lên.
Hóa ra là Chu Lễ và Úc Văn Hiên!
Đỗ Thượng Cảnh không thể tin được, hắn nhớ rất rõ ràng giới hạn thời gian của cả ba nhóm, trong đó, nhiệm vụ của nhóm thứ hai cũng là một nhiệm vụ sinh tồn, hai người, hạn trong bảy ngày!
Nhưng mà... mới đó thôi mà đã trở lại
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Rất nhiều người cũng có chung suy nghĩ giống như Đỗ Thượng Cảnh, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hai người đi ra, tất cả đều kinh hãi.
Úc Văn Hiên vẫn nheo mắt, mỉm cười chào hỏi mọi người: “Chúng tôi đã trở lại.”
Nhưng tình trạng của Chu Lễ thì không ổn chút nào.
Cánh tay trái của anh đã hoàn toàn biến mất... máu thịt và xương trắng còn lòi ra.
Tuy nhiên, biểu hiện của Chu Lễ không quá đau đớn, không ... nói đúng hơn là anh ta không hề để tâm đến cơn đau này chút nào.
Sau khi đi ra khỏi sương mù, ánh mắt Chu Lễ vẫn dán chặt trên người Úc Văn Hiên, đôi mắt ổn trọng nay lại tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Nghi ngờ, tức giận, bối rối, sợ hãi, đề phòng ...
Thái độ của Chu Lễ với Úc Văn Hiên đương nhiên khiến mọi người nghi ngờ. Đỗ Thượng Cảnh là một trong số những người có thâm niên nhất ở đây, sau một hồi do dự, hắn tiến lên:
“Hoan ngênh hai người trở về, hai người kết thúc nhiệm vụ sinh tồn trước thời hạn?"
Úc Văn Hiên gật đầu cười cười, nhưng không nói thêm gì.
Cánh tay của Chu Lễ được sương mù quấn lấy nhanh chóng khôi phục lại, tứ chi đã mất ở thế giới quá khứ đã trở lại như bình thường, anh há miệng định nói thì đột nhiên phát hiện, Úc Văn Hiên đang nhìn mình.
Mặc dù đau đớn về thể xác cuối cùng cũng biến mất, nhưng vẻ mặt của Chu Lễ không thoải mái chút nào, người đàn ông kiêu hãnh này lần đầu tiên phải e ngại khi phải nhìn thẳng vào mắt của người khác.
Tuy nhiên, Chu Lễ dù sao cũng là Chu Lễ, mặc dù có tâm đề phòng Úc Văn Hiên nhưng không đến mức không dám mở miệng.
Một lúc sau, cánh tay Chu Lễ hoàn toàn khôi phục, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người, nói: "Mọi người còn nhớ rõ... Giải Ngữ của nhóm thứ hai không?”
Đỗ Thượng Cảnh mở miệng: “Xương còn chưa mục ruỗng, khách từ đâu đến rồi?"
Chu Lễ gật đầu.
Nhưng trong thoáng chốc, vẻ mặt của anh đã thay đổi, nhìn sang Úc Văn Hiên một cách khó tả: “Chúng tôi trở về ngày 21 tháng 11 năm 2009, tại Phong Thành, thị trấn Vận Lai, sống trong một gia đình có mười ba người. Theo như tôi được biết, trong gia đình đó có người vừa qua đời, ngày chúng tôi đến đúng vào ngày đầu thất*.”
Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, kết hợp với Giải Ngữ, chắc là trong ngày đầu thất đó, có một vị khách không mời mà đến...
"Nhưng ... tôi không ngờ đươc người này!" Chu Lễ đột nhiên chỉ vào Úc Văn Hiên, vẻ mặt khó thể tin nổi.
"Hắn trong một đêm gϊếŧ sạch mười ba người nhà họ Lưu! Sau đó châm lửa thiêu rụi toàn bộ Lưu gia!
"Cái gì? !"
Xung quanh liên tục vang lên tiếng ồn ào, sắc mặt mấy người thoáng tái đi.
Trong lòng Đỗ Thượng Cảnh như phát lạnh, quay đầu nhìn về phía Úc Văn Hiên đứng bên kia, vẻ mặt của hắn cũng chẳng hề thay đổi, cứ nhu kẻ Chu Lễ vừa chất vấn không phải là hắn.
"Giải thích đi, tại sao anh làm vậy!" Khuôn mặt Chu Lễ đỏ bừng, hiện tại mà anh sống vốn là một xã hội pháp trị, tuy rằng với Vô Kỵ, không tồn tại cái gọi là pháp luật hay đạo đức, nhưng đại bộ phận người ở đây ít nhất đều tự đặt ra một giới hạn cho riêng mình, coi như điểm mấu chốt để tồn tại, Chu Lễ cũng như vậy.”
Đối mặt với câu hỏi của anh, thần sắc Úc Văn Hiên vẫn không chút biến hóa, thân thiện trả lời:"Giải Ngữ nói, khách đến từ đâu? Từ ‘khách’ hoặc ám chỉ anh hoặc tôi, hoặc ám chỉ về con quỷ đó. Mà bởi vì là khách, nó phải cần một chỗ nghỉ chân, vậy chỉ cần chỗ nghỉ chân của nó bị hủy, tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện rồi." Úc Văn Hiên giải thích vô cùng đơn giản, từng câu từng chữ lọt vào tai mỗi người.
Như vậy...cũng được sao.
Mục đích của con quỷ đó là nhà họ Lưu? Nó tới làm khách không phải sao?
Vậy chỉ cần đích đến của nó không còn, nó cũng chẳng có lý do để đến, và nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành?
Nhưng để đạt được mục đích này, Úc Văn Hiên đã dùng thủ đoạn gϊếŧ cả mười ba thành viên của gia tộc Luu, sau đó đốt nhà ...
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi cảm thấy ớn lạnh rùng mình.
Một lối suy nghĩ quỷ dị, một phương pháp hoàn thành ám ảnh, một con người... đáng sợ.
"Đủ rồi! Họ là con người! Người sống! Anh là kẻ gϊếŧ người! Mọi thứ anh làm đều trái pháp luật!" Chu Lễ chỉ vào mũi Úc Văn Hiên rồi hét lên.
Cảm xúc của anh rất mãnh liệt, rất khác anh của thường ngày, đủ để thấy rằng Úc Văn Hiên đã tác động lớn thế nào với anh.
Nhưng đối mặt với lời mắng mỏ của Chu Lễ, Úc Văn Hiên dường như không quan tâm lắm, mái tóc rũ xuống che đi một mắt, cười hỏi: "Bọn họ có thực sự là con người không?"
Câu hỏi đột ngột của khiến mọi người giật mình.
Sau đó, hắn tiếp tục nói: "Tôi tin rằng tôi không phải là người duy nhất hoài nghi những gì đã xảy ra trong Vô Kỵ. Nếu những thứ này thực sự tồn tại, tại sao chúng ta không thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào trong thực tế? Cùng một thành phố, cùng một thời gian, không có gì cả. Người, quỷ, vật trong Vô Kỵ đều không chút tăm hơi, như chẳng hề tồn tại?
Nơi chúng ta thông qua Vô Kỵ để đi đến, có thực sự là quá khứ của thế giới thực không?"
Giọng của Úc Văn Hiên vang vọng trong màn sương mù đen tối.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt suy tư.
"Không phải... bọn họ căn bản không phải là người, bọn họ chỉ là giống như một mảnh ghép hay một dạng hình chiếu mà Vô Kỵ tạo ra từ một thời không gian nhất định mà thôi. Đây chỉ là một trò chơi, một trò chơi giữa người và quỷ. Thắng không có thưởng, thua thì chết, vậy thôi, đúng vậy."
Lời nói Úc Văn Hiên tựa hồ phá vỡ cái gì đó, trên mặt một số người thoáng lộ vẻ trầm ngâm.
Bọn họ bắt đầu nhìn Úc Văn Hiên bằng con mắt khác.
Thưởng thức, khinh thường, để tâm, không biết ...
Úc Văn Hiên mỉm cười, nheo mắt và nhìn Chu Lễ đang giận dữ: "Cho nên, tôi vừa cứu anh đấy, anh Chu à."