Chương 7: Tỉnh dậy

"Dingling Lingling"

Bạch Nghiên Lương mở mắt ra, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là trần nhà nhợt nhạt.

Đây rồi...

Hắn đứng dậy khỏi giường, nhìn xung quanh, cuối cùng đáp xuống tờ lịch trên bàn cạnh giường ngủ.

Ngày 3 tháng 9 năm 2006.

"Đây là mười ba năm trước? Hay là một thế giới khác?"

Bạch Nghiên Lương xuống giường và cẩn thận quan sát thật kỹ căn phòng nhìn như bình thường này.

Những người đi cùng cậu đã hoàn toàn biến mất, Hứa Trí An, Phùng Hưng Hán, Khương Lê, Lí Duyệt Quân.

Ngoại trừ Lí Duyệt Quân, Bạch Nghiên Lương không biết gì về ba người còn lại.

Về phần Lí Duyệt Quân, hiện tại, Bạch Nghiên Lương chỉ có thể kết luận rằng cô ta là một người phụ nữ thần kinh mẫn cảm, cô độc, khao khát cảm giác tồn tại.

Bốn người họ đâu rồi...?

Không... Bạch Nghiên Lương nhìn lại vào cấu trúc của căn phòng.

Đây không phải là nơi để ở lâu dài, đây là... một căn phòng khách sạn.

Vậy, "mình" đến đây để nghỉ dưỡng?

Hay, "mình" là nhân viên khách sạn?

Dù là trường hợp nào, điều quan trọng nhất bây giờ là xác định danh tính của bản thân.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Nghiên Lương, xuyên qua mắt mèo, anh nhìn thấy một "người quen", là Hứa Chí An.

Anh ta khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc như một nhân viên bán hàng, tóc chải chuốt tỉ mỉ, nhưng dáng người hơi lom khom, giống như đã vốn quen việc cúi người.

Nhưng Bạch Nghiên Lương không mở cửa.

Ngược lại, Bạch Nghiên Lương lui sâu về phía cửa sổ, mở cửa ra rồi liếc nhìn xuống phía dưới. Đây là tầng bốn... Tuy nhiên, ban công của phòng bên cạnh có thể trèo qua.

"Anh Bạch? Anh có ở đó không?"

Giọng Hứa Chí An vang lên ngoài cửa.

Bạch Nghiên Lương dựa vào cửa sổ mà không nói lời nào.

"Anh Bạch, là tôi đây! Tôi là Hứa Trí An!" Giọng nói của Hứa Trí An có chút lo lắng, cứ như thật sự không muốn bị nhốt ngoài hành lang quá lâu.

Bạch Nghiên Lương vẫn phớt lờ anh ta.

Mặc dù không lịch sự lắm.

Nhưng Bạch Nghiên Lương chắc chắn 80% rằng " Hứa Trí An " ngoài cửa không phải là Hứa Trí An.

Sau khi tỉnh dậy, anh không có chút ấn tượng nào về việc ở lại khách sạn này, anh cho rằng những người khác cũng giống mình, thậm chí còn thức dậy vào cùng một thời điểm.

Vậy ... làm thế nào mà "Hứa Trí An" ngoài cửa lại biết số phòng của anh ta ...

Hơn nữa, xung quanh hắn ta không có ai.

Nói một cách logic, ngay cả khi Hứa Trí An biết phòng mọi người đang ở, trước tiên hắn nên tìm những người mà hắn quen biết chứ.

Bạch Nghiên Lương không cảm thấy mình và hắn ta rất thân thiết.

“Bang bang bang!”

Tiếng gõ cửa ngày càng lớn.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng dần lên, bây giờ là 5 giờ 30 sáng ngày 3 tháng 9 năm 2006.

Bạch Nghiên Lương đã thò một chân ra khỏi cửa sổ, chuẩn bị leo sang phòng bên cạnh. Hắn không quan tâm đến việc xác nhận " Hứa Trí An " ngoài cửa có phải là hàng thật hay loại phake rẻ tiền, chỉ cần hắn có nghi ngờ, điều đó đã là quá đủ.

"Bang! Bang!"

" Hứa Trí An " có vẻ tức giận.

Cánh cửa gỗ trắng tinh bị hắn đập đến mức lay động kịch liệt, từ nãy đến giờ hắn không nói một lời.

Bạch Nghiên Lương đang tựa trên lan can, chăm chú nhìn ra cửa. Chỉ cần cánh cửa có dấu hiệu bị mở dù là nhỏ nhất, anh sẽ không chút do dự quay người lại, sau đó nhảy lên ban công bên cạnh.

Điều kỳ lạ là, chuyển động của cánh cửa dường như đã trở nên nhỏ hơn?

Gần một phút đã trôi qua kể từ khi tiếng đập cửa cuối cùng vang lên.

Rời đi rồi?

Bạch Nghiên Lương trầm ngâm, và trong lúc vô tình, hắn liếc nhìn xuống... mặt đất ở dưới kia.

Ngay lập tức, anh nhanh chóng rút lại một chân đang vắt qua lan can, chui vào trong phòng.

Vừa rồi, trên mặt đất bên ngoài tầng một, Bạch Nghiên Lương nhìn thấy " Hứa Trí An " đang ngước lên nhìn anh!

Ánh mắt của "hắn" tràn ngập hung ác, sắc mặt tái nhợt như bị ai đó tô vẽ đè lên, người bình thường sẽ sợ tới mức bủn rủn tay chân, nếu không bám chắc chỉ sợ sẽ rơi khỏi lan can.

"Hừ. . . Nhịp tim của mình mới tăng nhanh..." Bạch Nghiên Lương lẩm bẩm một mình.

Vừa rồi, hắn cảm thấy rõ ràng tim mình như ngừng đập, sau đó lại đập nhanh hơn bình thường.

Hơi thở trở nên hơi lộn xộn theo nhịp tim, nhưng Bạch Nghiên Lương không ghét điều này.

Trên thực tế, anh thậm chí còn có phần thích loại cảm giác như vậy, loại cảm giác chân thực giúp anh nhận ra rằng mình... còn sống.

Tâm trạng thay đổi thất thường không phải là điều tốt, từ khi còn nhỏ, Bạch Nghiên Lương đã dành phần lớn thời gian để suy nghĩ xem mình đã chết hay chưa.

Nếu không, tại sao người sống lại khó cảm nhận được cảm xúc?

Thu hồi suy nghĩ của mình, Bạch Nghiên Lương không có ý định đi đến bệ cửa sổ để nhìn xuống lần nữa, thông qua sự việc vừa rồi, Bạch Nghiên Lương cũng xác nhận một điều.

Đó là… “hắn” dường như không thể tùy ý xuất hiện ở bất kỳ nơi nào.

“Hắn” mất gần một phút để đi từ tầng bốn xuống tầng một.

Và... nếu hắn thực sự có thể dịch chuyển tức thời, "hắn" hẳn đã xuất hiện trong phòng anh vào lúc này.

Với suy nghĩ này, Bạch Nghiên Lương liền mở cửa trong khi "Hứa Trí An" vẫn ở tầng một.

Lúc này, gà gáy sáng.

Bình minh đã đến.

Bạch Nghiên Lương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối thực sự đã bị xua tan rất nhiều vào lúc này.

Mặc dù mặt trời bị che khuất bởi những đám mây dày, nhưng trời đã... rạng sáng.

"Két..."

Bạch Nghiên Lương vừa mới mở cửa đã nghe thấy tiếng “kétttt” khác vang lên.

Cùng lúc đó, nửa cái đầu rụt rè thò ra ngoài.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Bạch Nghiên Lương, đầu tiên cô ta hơi nao núng, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì đó, lại đẩy cửa ra.

“Bạch Nghiên Lương?”

“Ừ.”

Giọng nói của Lí Duyệt Quân với Bạch Nghiên Lương nghe chẳng có mấy vui vẻ gì cho cam, cho nên vẻ mặt của cậu vẫn rất bình thản.

Lí Duyệt Quân thấy khá bất mãn với tâm trạng thờ ơ của Bạch Nghiên Lương, tính nói với hắn điều gì đó.

Ai ngờ, anh mắt của cô bỗng vô tình rơi vào căn phòng phía sau lưng anh.

Đó là một căn phòng được bài trí y hệt phòng cô, có giường, tủ đầu giường, đồng hồ báo thức, lịch để bàn và... một chiếc TV không bật trong góc.

Nhìn chung, đó là cách bố trí khách sạn rất điển hình và không có gì đặc biệt.

Nhưng... giờ phút này, thân thể Lí Duyệt Quân lại cứng ngắc như bị đóng đinh!

Sau lưng Bạch Nghiên Lương, dưới gầm giường, đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tái nhợt của một người phụ nữ với đôi mắt trừng to!

Khuôn mặt đáng sợ này xuất hiện đột ngột đến nỗi Lí Duyệt Quân không kịp phản ứng!

Lí Duyệt Quân sợ đến mức tim như đột ngột ngừng đập, cô ta loạng choạng ngồi bệt xuống đất, che miệng kinh hãi chỉ vào giường của Bạch Nghiên Lương.

Trên thực tế, Bạch Nghiên Lương đã chú ý đến biểu hiện kỳ

lạ của Lí Duyệt Quân ngay khi nó xuất hiện.

Nhưng anh không hề làm ra hành động quá khích nào, không phải không muốn, mà là không thể!

Cái ánh mắt ác ý chiếu vào lưng anh mà không có bất kỳ sự ngụy trang nào.

Bạch Nghiên Lương thậm chí còn đoán được điều khủng khϊếp gì sẽ xảy ra nếu anh quay mặt lại.

Vì vậy, anh bày ra bộ dạng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đi về phía Lí Duyệt Quân, vừa đỡ cô ta đứng lên, vừa hỏi: "Cô Lý, cô sao vậy?"