Chương 69: An toàn

Thời gian quay trở lại thời điểm Bạch Nghiên Lương, Tô Thiến và Dụ Hàm Chu bước vào rừng.

Một người lạc đường có thể là một tai nạn, nhưng ba người cùng phạm sai lầm thì chắc chắc có gì đó không ổn.

Sau khi nhận ra mình lạc lỗi, Dụ Hàm Chu lập tức lấy ra một con dao, rạch một đường trên thân cây.

Nhưng... ngay khi vừa chạm vào thân cây, Dụ Hàm Chu liền cảm giác được một đôi mắt đen từ đâu đó đang dán chặt vào mình.

Dụ Hàm Chu cảnh giác, nhưng lại không dám đi tìm nguồn gốc của ánh mắt đó.

Trước đó ... Hoàng Hữu Vinh xuất hiện, tuy biết rằng Hoàng Hữu Vinh đang đuổi theo Tô Thiến, nhưng hắn vẫn duy trì cảnh giác mà không ngờ chính bản thân đã chạm vào điều cấm kỵ.

...

Lại nói về Lý Mộ.

Sau khi phát hiện thi thể Dụ Hàm Chu, Lý Mục ớn lạnh toàn thân. Nếu người đó đã chết rồi... vậy thì Dụ Hàm Chu xuất hiện ở trước mắt hắn đúng là...

Hắn sải bước chạy về phía trước, căn bản không dám quay đầu lại, dùng hết sức lực!

Đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua nhiệm vụ sinh tồn, và hắn biết rất rõ ... Nếu cây là một trong những điều cấm kỵ, vậy thì sau khi " Dụ Hàm Chu " xuất hiện, nhất định đã có những thay đổi mới.

Cái chết của Dụ Hàm Chu giống hệt như cái chết của Trình Chí Bằng, nhưng tại sao Trình Chí Bằng lại bị gϊếŧ?

Đi ra ngoài vào ban đêm? Chỉ vậy thôi sao?

Tuy chưa thể tìm thấy câu trả lời trong thời điểm hiện tại, nhưng hắn đã có thể vẽ ra một phạm vi nhất định cho bản thân.

Đó là... tuyệt đối không được chạm vào cây, cũng không thể nói từ này thành tiếng.

Những nơi tối tăm, hoặc những nơi có bóng tối, không được bước vào!

Tình thế hiện đang rất nguy hiểm, Dụ Hàm Chu, Điền Đại Vĩ, Hà Miểu, Trần Thanh Sơn, Tần Lãng, cả năm người đều đã biến thành quỷ.

Đây là điều chưa từng có, cho dù là nhiệm vụ sinh tồn thì cũng có quá nhiều quỷ, thật khác thường.

Chẳng lẽ Vô Kỵ xuất hiện biến hóa dị thường nào đó, hay là có mấu chốt nào đó chưa tìm ra...

Hiện tại có năm con quỷ trong rừng.

Và... tất cả bọn chúng đều dõi theo mình.

Kẻ bám đuôi trong nhiệm vụ sinh tồn thực sự là danh tính nguy hiểm nhất.

Nếu điều này tiếp diễn, người tiếp theo phải chết chắc chắn là hắn ta.

Nếu muốn sống sót, chỉ có thể tìm ra tất cả những điều cấm kỵ, hoặc ... sử dụng các quy tắc để loại bỏ nó.

Lý Mộ vừa chạy dưới ánh mặt trời, vừa điên cuồng suy nghĩ.

Hắn hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía sau, nhưng...một chuyện còn kinh khủng hơn đã xảy ra.

Năm người kia... chỉ lặng lẽ đi theo hắn, dù đã cách nhau một quãng lớn nhưng họ vẫn chỉ lững thững đi bộ. Và tuy cách xa như vậy, tầm mắt kia vẫn dán chặt người hắn, không để hắn rời khỏi dù chỉ là nửa giây.

Ánh mắt vô nhân tính này khiến Lý Mộ rùng mình.

Quy tắc... Quy tắc...

Ở Thôn Tích Tuyết có điều cấm kỵ gì mà ngay cả ma quỷ cũng không được động vào?

Nhiệm vụ cuối cùng của Dụ Hàm Chu vốn nhờ Kỳ Niệm mới sống sót, Giải Ngữ lần đó là “soi gương chớ mở mắt, thấy gương chớ quay đầu”... Điều cấm kỵ đã được nói rõ.

Tuy nhiên vì Tô Thiến, gần như tất cả mọi người đều vi phạm điều cấm ngay từ đầu ...

Và Kì Niệm, vào thời khắc sinh tử, không ngờ còn nghĩ đến việc liệu ma quỷ có nằm trong quy tắc này hay không, và ... cô ấy đã đặt cược đúng.

Việc đó lý giải Vô Kỵ không chỉ nhằm vào con người, mà còn cả… ma quỷ.

Quy tắc là tối thượng.

Nhưng lần này, Giải Ngữ là ‘lột da lột thịt, hiến máu không tim’...

Bất kể nhìn từ góc độ nào, nó không có vẻ gì là nhắc đến điều cấm, nó dường như chỉ là một kiểu mô tả đơn giản.

Trán Lý Mộ đổ mồ hôi.

Thể lực của hắn rất tốt, trên thực tế tiến sau khi tiến vào Vô Kỵ, không chỉ có hắn mà hầu như tất cả mọi người đều ý thức rèn luyện thân thể.

Nhưng... dù có khổ luyện thế nào thì con người vẫn là con người, thể lực sớm muộn cũng sẽ cạn kiệt, chỉ cần thể lực cạn kiệt... những con quỷ này sẽ...

Khoan đã!

Hai mắt Lý Mộ bỗng sáng lên.

Hắn cố ý đi chậm lại, nhìn về phía sau, bọn chúng vẫn đang giữ khoảng cách với anh.

Nhưng lần này... Lý Mộ chẳng những không sợ hãi, ngược lại ánh mắt càng thêm sáng ngời.

Mấy con quỷ này lại dùng cách của con người để đuổi theo hắn?

Chúng không có bất kỳ khả năng kỳ lạ nào, chẳng hạn như dịch chuyển tức thời, phân thân, ...

Hơn nữa, xét về tốc độ, chắc chắn sẽ không khó để bắt kịp hoặc thậm chí vượt qua hắn ta, nhưng ... tại sao lại chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau?

Không...họ đã đi sau hắn ngay từ đầu.

Chẳng lẽ đơn giản là muốn gây cho áp lực tâm lý?

Không... phải là vì cái khác.

Quỷ không làm những việc vô nghĩa, vậy... mục đích của chúng là gì?

Lý Mộ cuống quít vắt óc suy nghĩ, hắn mơ hồ cảm thấy mình đã nắm được điều gì trọng yếu...

Đi theo phía sau...Tại sao quỷ lại đi theo phía sau?...Giám sát?

Và ... tại sao xác của Dụ Hàm Chu và Trần Chí Bằng lại bị vặn ngược, đây là hành động ngẫu nhiên hay ... còn ý nghĩa gì khác?

Lý Mục linh cảm chợt lóe, đúng rồi!

Chính xác!

Lối thoát là đây!

Hắn đột ngột dừng lại, quay lại và đối mặt với năm con quỷ không giấu giếm ác tâm với mình.

Sau đó... bước qua!

...

Tô Thiến ngơ ngác nhìn ngôi làng trước mặt.

Ra ngoài?

Họ thật sự thoát được ra ngoài rồi?

"Hoàng Hữu Vinh" không có hề làm gì?

"Cái quái gì ... chuyện gì đang xảy ra vậy ..."

Tô Thiến lẩm bẩm, còn nhớ lúc đó Bạch Nghiên Lương đi thẳng về phía Hoàng Hữu Vinh, rồi sau đó ... xuyên thẳng qua cơ thể hắn ta!

Tô Thiến, người không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng bắt chước động tác của Bạch Nghiên Lương, lao về phía trước.

Tuy nhiên... khoảnh khắc xuyên qua cơ thể của Hoàng Hữu Vinh, cô cảm thấy giống như có thứ gì đó bị đâm thủng. Mặc dù khung cảnh xung quanh không thay đổi, nhưng... cô đã thoát khỏi khu rừng kỳ lạ đó.

Bây giờ, cô đã theo Bạch Nghiên Lương thành công về đến làng!

"Cô đã từng nghe qua câu ‘nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất’ chưa?" Bạch Nghiên Lương liếc nhìn Tô Thiến, nhẹ nhàng nói.

Mặc dù đã đi ra khỏi rừng nhưng Bạch Nghiên Lương vẫn không hề cảm thấy thư thái, bởi vì trời đã tối... đêm... sắp đến.

Đêm ở làng Tích Tuyết là một điều cấm kỵ rõ ràng, Trình Chí Bằng là minh chứng rõ ràng nhất.

"Ý của anh là. . . thứ đi theo chúng ta, thật sự là quỷ?"

Bạch Nghiên Lương gật đầu.

"Từ lúc xuất hiện, nó cũng không hề che giấu thân phận ma quỷ của mình, nhưng lại chỉ nhàn nhã đi theo mà không làm gì. Chỉ có một khả năng, chính là muốn gϊếŧ người, nó chỉ cần đi theo chúng ta là đủ." Bạch Nghiên Lương nhìn lại khu rừng và nói.

"Tôi vỗn. . . không hiểu lắm..." Tô Thiến có phần sợ hãi nhìn Bạch Nghiên Lương, cô bắt đầu cảm thấy mình hơi ngu xuẩn rồi.

"Khi người bình thường biết có một con quỷ đằng sau, chẳng ai sẽ lựa chọn đối mặt với nó hết chứ đừng nói đến việc tiếp cận, chạm vào hay đi qua cơ thể của nó. Vì vậy, chỉ cần đứng sau lưng chúng ta để chặn đường sống duy nhất. Bất kể chúng ta đi theo hướng nào trong khu rừng, chạm vào cấm kỵ và bị chúng gϊếŧ chết chỉ là vấn đề thời gian." Bạch Nghiên Lương hiếm khi nói nhiều như vậy.

"Vậy... lối thoát chỉ đơn giản vậy sao... nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất..." Tô Thiến cuối cùng cũng hiểu những gì Bạch Nghiên Lương nói, chỉ là không tin nổi nó đơn giản đến thể.

Lúc này, trong rừng truyền đến tiếng bước chân. Cùng lúc đó, một giọng nam vang lên: "Thật sự rất đơn giản. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nhưng... có mấy người thật sự có dũng khí đi đến nơi nguy hiểm?"

Cô nhìn thấy người đi ra, không khỏi vui vẻ nói: "Lý Mộ!"