Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Đùa Kinh Dị

Chương 68: Cái chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tích Tuyết thôn.

Nhà Lý lão tứ.

Thi thể của La lão nhị và Vương Quý nằm sõng soài, nhãn cầu đỏ ngầu lồi ra, khuôn mặt méo mó và dữ tợn, như thể đã phải chịu đựng nỗi đau vô cùng trước khi chết.

Ngoài chất nôn và máu thịt bẩn thỉu trên mặt đất, còn có những thứ hỗn độn từ trong ruột phèo ra, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Một cái bóng kỳ dị bao phủ toàn bộ mặt đất, điều kỳ lạ là... bóng ma đó không cắt thẳng, mà có hình dạng bất quy tắc, trông giống sinh vật sống hơn.

Căn nhà như chết lặng.

Lẽ ra không nên có bất kỳ chuyển động nào.

Tuy nhiên, với một tiếng rít nhẹ, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.

Một bóng người trẻ tuổi vô cảm đang đứng đó.

Nhìn một màn kinh khủng trước mặt, mí mắt người này lại không nâng lên lấy một cái.

Hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.

“Còn một kẻ nữa… kẻ cuối cùng, hehe…”

Y một bên cười quái dị, một bên thấp giọng nỉ non.

“Nhân Đông, gϊếŧ... gϊếŧ hết lũ súc vật trong thôn này, không có kẻ nào vô tội cả....!”

Hắn nhìn vô cùng kích động, nhưng nói một nửa thì bỗng nhiên ngừng lại. Ngay bên ngoài căn nhà, một bóng dáng còng lưng đứng đó, ánh mắt vẩn đυ.c lóe lên tia sáng kỳ lạ.

"Trưởng thôn. . . "

Lão thôn trưởng bình tĩnh nhìn hai thi thể chết thảm trên mặt đất, còn có người đang có hành vi vô cùng kỳ lạ trước hai thi thể kia.

"Tiểu Bân... thật sự là cháu."

Trưởng thôn đau đáu nhìn hắn, người thanh niên này không ai khác mà chính là Tiểu Bân.

"...tất cả những thứ này...con mạo danh quỷ...., tại sao? Tiểu Bân...con là một đứa bé ngoan..."

“Ông câm miệng!” Tiếu Bân vốn yên lặng nghe, nhưng đến khi lão thôn trưởng nói ra câu này, sắc mặt lập tức đại biến.

"Cha tôi đã chết, Liên Đông cũng chết rồi, có gì tôi không dám làm nữa chứ!" Lão thôn trưởng trầm mặc, hắn nhìn Tiểu Bân tràn đầy oán hận, thở dài nói: "A Lương... vốn sẽ là Trưởng thôn tiếp theo, nhưng nó đáng ra không nên, không nên giúp..."

"Liên Đông là... con dâu ta, nhưng lại làm ra loại chuyện này... Nếu con bé không chết, cả thôn này sẽ phải gánh tai ương...”

“Tai ương thì tai ương,! Cái ngôi làng này căn bản không nên tồn tại! Ông là ác quỷ, mấy người khác trong làng cũng vậy.! Mệt cho ông còn tỏ vẻ cao thượng, nhưng những chuyện ông làm, còn đáng ghê tởm hơn gấp ngàn lần! "

Cảm xúc của Tiểu Bân cuối cùng cũng bộc phát.

Sự phẫn uất và tức giận tích tụ lâu nay khiến vẻ mặt hắn vô thức vặn vẹo.

Mà dưới sự chất vấn của Tiểu Bân, trưởng thôn cũng bất giác lùi lại.

Rồi dần dần, ông phát hiện ra điều gì đó bất ổn.

"Tiểu... Tiểu Bân, trên vai con làm sao lại có thêm một cái đầu?"

Lão thôn trưởng kinh hãi hỏi.

Cái đầu cứ thế thò ra ngoài một cách quái dị, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Tiểu Bân như thể đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, nhe răng đi về phía trưởng thôn già.

“A!”

Lão thôn trưởng sợ hãi lui ra sau, lảo đảo ngã xuống đất.

Chỉ thấy Tiểu Bân chộp lấy cái cuốc đặt bên tường, không chút do dự, đâm mạnh xuống ngực trái của trưởng thôn!

Cơ thể bằng xương bằng thịt của con người sao có thể so được với kim loại sắc bén? Ngay khi cái cuốc nhọn hoắt một nhát đâm thẳng vào tim, lão thôn trưởng há hốc mồm, tay chân luống cuống giãy giụa muốn ngăn cản, nhưng Tiểu Bân dường như đã mất trí, khí lực kinh người, hắn rút cái cuốc ra, một... hai... ba ...

Vùng ngực trái của vị trưởng làng già bị đâm thành một mớ hỗn độn đẫm máu.

Tiểu Bân không biết mình đã đập trong bao lâu, chỉ biết khi hắn ta lấy lại lí trí, đồng tử của lão thôn trưởng đã hoàn toàn giãn nở, da thịt nơi trái tim bị moi ra, lộ ra quả tim đỏ thẫm đang chảy máu điên cuồng.

Lão thôn trưởng trợn mắt ngoác mồm chờ chết, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Tiểu Bân... sao nó lại mọc thêm cái đầu nữa?

Miệng ông ta ùng ục bọt máu, muốn nói nhưng lại không mở miệng được.

Mà lúc này, Tiểu Bân rốt cuộc cũng ý thức mình vừa làm gì, sắc mặt tái nhợt ném cái cuốc trong tay đi, run rẩy ngã bệt xuống đất.

"Không... không phải tôi... Tôi không có gϊếŧ người... quỷ... là quỷ!" Tiểu Bân run lẩy bẩy bò ra khỏi cửa, mơ màng lẩm bẩm một mình: "Liên Đông.. .tại sao....sao chị lại... mượn tay em..."

Sau đó, Tiểu Bân loạng choạng đứng dậy, không dám quay đầu chạy trốn vào bóng đêm.

Trong phòng của Lý lão tứ, ba xác chết quỷ dị khủng bố nằm la liệt.

Tất cả những điều này, ngay cả Bạch Nghiên Nhân cũng không ngờ tới. Trưởng thôn già giữ nhiều bí mật nhất... vừa qua đời.

...

Rừng cây cuối làng.

Dụ Hàm Chu và Lý Mộ sóng vai đi bên nhau.

Họ đang gặp rắc rối.

Bốn người đi phía sau đột ngột ngậm miệng không nói lời nào.

Đây không phải dấu hiệu tốt, Dụ Hàm Chu quay đầu nhìn bọn họ, phát hiện ánh mắt bốn người họ đờ đẫn nhìn mình chằm chằm, chẳng khác nào xác sống.

“Chúng ta bị quỷ cải trang thành Hoàng Hữu Vinh đuổi theo, buộc phải tách ra chạy trốn.”

Dụ Hàm Chu nhân cơ hội nói nhỏ gọng.

"Ngụy trang?"

Kỳ thật Lý Mộ không muốn mở miệng, ở loại địa phương này nói nhiều cộng thêm không cần thiết là rất ngu xuẩn.

Nhưng bây giờ... bốn người sau lưng không biết là người hay quỷ hình như có gì đó không đúng.

Hắn cảm nhận được luồng ác ý vẫn luôn theo anh đã biến mất.

"Tôi cảm thấy. . . năng lực con quỷ này không phải là ngụy trang... Cũng không phải quỷ đả tường, mà là... cái khác."

Lý Mộ cau mày nói.

Dụ Hàm Chu khó hiểu nhìn hắn: "Còn có thể là cái gì? Đúng rồi... bốn người phía sau anh... hình như rất kỳ quái."

Lý Mộ gật đầu, thấp giọng giải thích: "Bọn họ... không phải người , bọn họ đang đợi chúng ta động đến cấm kỵ, nhân tiện ... cậu không được chạm vào thứ này."

Li Mộ bỗng nhiên nghĩ đến, hình như anh ta chưa nói với Dụ Hàm Chu rằng cái cây có vấn đề.

Nhưng hắn không dám trực tiếp nói ra từ"cây", chỉ có thể hơi hơi hếch cằm, cố gắng ám chỉ.

Dụ Hàm Chu tựa hồ có chút nghi hoặc, liếc về phía trước: “Cái gì?”

Lý Mộ bất đắc dĩ, vừa định mở miệng, đột nhiên phát hiện Dụ Hàm Chu đang chăm chăm nhìn mình.

Đôi mắt của hắn giống hệt như bốn người ban nãy nhìn anh!

Hắn không phải Dụ Hàm Chu!

"Là cái nào? Là cái gì? Trả lời đi." Dụ Hàm Chu từng bước ép sát, mặt của hắn ngày càng gần với Lý Mộ, biểu tình cũng hung ác hơn.

Chắc chắn rồi ... đó thực sự không phải là Dụ Hàm Chu!

Trên trán Lý Mộ toát ra mồ hôi, hắn nhìn chung quanh, lại vô ý nhìn thoáng qua cái cây mà Dụ Hàm Chu vừa đi ra.

Một xác chết trẻ nhợt nhạt với đôi mắt sợ hãi đang nằm đó.

Cổ bị vặn 180 độ.

Dụ Hàm Chu... chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »