Chương 67: Giải thích

Tô Thiến kinh ngạc nhìn nơi mình vừa chìm xuống, ngay sau khi vừa thoát ra khỏi đầm lầy, vết máu dưới chân cô ta đột ngột biến mất.

"Bạch ... Bạch Nghiên Lương..."

Tô Thiến lần đầu tiên gọi thẳng tên Bạch Nghiên Lương mà không phải Bạch tiên sinh, có lẽ là do lần này quá sợ hãi, hoặc có thể là do Bạch Nghiên Lương vừa cứu mạng mình nên theo bản năng thả lỏng hơn.

"Chúng. . . Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Bạch Nghiên Lương không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hơi cau mày cúi đầu xuống.

Tô Thiến nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới nhận ra rằng Bạch Nghiên Lương đã buông tay cô ta ra từ lâu, nhưng cô thì vẫn đang ôm chặt lấy Bạch Nghiên Lương.

"Ừ... xin lỗi..." Tô Thiến như bị bỏng vội vàng buông ra, trầm giọng nói.

Bạch Nghiên Lương không để ý đến cô, chỉ trầm mặc suy nghĩ.

"Chúng ta... rời khỏi nơi này trước đi?"

Sau một hồi im lặng, Tô Thiến chịu không nổi lên tiếng.

Hoàng Hữu Vinh kia vẫn lạnh lùng nhìn cô, còn Bạch Nghiên Lương thì nhìn Hoàng Hữu Vinh không nói lời nào.

Thấy hành động của anh, Tô Thiến đột nhiên rùng mình.

Làm thế quái nào mà cứ chăm chăm nhìn vào quỷ như vậy?

Chẳng lẽ... Hắn không phải Bạch Nghiên Lương?

Tuy nhiên khi suy nghĩ này hiện ra, Tô Thiến liền bác bỏ ngay lập tức.

Nếu không có Bạch Nghiên Lương, bản thân chắc cũng thành quỷ từ lâu rồi, còn đứng ở đây nghĩ ngợi lung tung được hay sao.

Vô Kỵ chưa bao giờ xuất hiện con quỷ nào có lòng tốt, nếu Bạch Nghiên Lương là quỷ, hắn đã xơi tái cô ta từ lâu rồi?

"Tôi xin lỗi... đã cản trở... Tôi tưởng mình đã ở trong Vô Kỵ lâu như vậy, hẳn phải có không ít kinh nghiệm. Đừng nói là so với mấy người Lý Mộ, ngay cả người mới tiến vào Vô Kỵ như anh, tôi cũng kém xa."

Tô Thiến vô cớ cảm thấy khó chịu trước suy nghĩ của bản thân. Tất nhiên, đối tượng của sự khó chịu cũng chính là cô ta.

Nghe vậy, Bạch Nghiên Lương cuối cùng cũng chịu dời ánh nhìn khỏi Hoàng Hữu Văn, quay về phía Tô Thiến đang chán nản, anh nói: "Kinh nghiệm vốn được đúc rút từ sai lầm."

" Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã mắc nhiều sai lầm hơn cả cô."

Tô Thiến ngẩng đầu lên, đúng lúc để bắt gặp ánh mắt của Bạch Nghiên Lương.

Ánh mắt vẫn lãnh đạm như vậy, cứ như thể chỉ là một vị khác hành hương vô tình đi ngang qua Vô Kỵ.

"Anh... không cần an ủi tôi đâu?"

Bạch Nghiên Lương nhìn đi chỗ khác: "Không, tôi chỉ đang sửa sai cho cô."

"Nhân sinh mỗi người khác nhau, không cần phải tự coi nhẹ chính mình, cuộc đời là cả một chặng đường dài, ai trong số chúng ta dám đảm bảo sẽ đạt được mọi thứ bản thân mong muốn chứ."

Tô Thiến nghe xong thì hơi giật mình, đáy lòng chỉ còn thứ cảm xúc hỗn loạn. Khi cô định nói thêm, bỗng chợt nhận ra Bạch Nghiên Lương đang tiến về phía trước.

Mặc dù đầm lầy máu thịt kỳ lạ đã biến mất, nhưng ai biết nó sẽ lại xuất hiện khi nào? Làm sao anh ta dám bước đi trên cái nền đất vừa xảy ra hiện tượng kỳ dị đó?

Và...cái quái gì...Bạch Nghiên Lương, hắn ta đang tiếp cận Hoàng Hữu Vinh!

“Đợi đã!” Tô Thiến tái mặt vì kinh ngạc: “Anh định làm gì?”

“Tìm đường.” Bạch Nghiên Lương tiếp tục đi về phía trước.

"Nhưng mà..." Tô Thiến hoang mang, muốn tìm đường sao lại đến chỗ quỷ!?

Tô Thiến cắn chặt môi, nhìn Bạch Nghiên Lương với vẻ mặt lo lắng. Bây giờ, khoảng cách giữa anh và Hoàng Hữu Vinh chỉ còn một mét!

"Cô có để ý không... khi chúng ta đi về phía nó, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng khi nó đi về phía chúng ta, khoảng cách bỗng bị rút ngắn một cách kỳ lạ, thường thường là vài cm." Bạch Nghiên bình tĩnh bước từng bước, một bên quan sát kỹ Hoàng Hữu Vinh một bên nói chuyện với Tô Thiến.

Tô Thiến vốn đã bị hành vi điên rồ của anh làm cho sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ bình thường, nghe được những lời này thì càng sửng sốt hơn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hình như đúng là có chuyện này.

"Cái này. . . là có ý gì?"

Lần này Bạch Nghiên Lương không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy Hoàng Hữu Vinh.

Tô Thiến há hốc mồm vì sốc, suýt nữa thì quay đầu bỏ chạy.

Điên rồi! Người đàn ông này hoàn toàn điên rồi!

Tuy nhiên... cảnh tượng hãi

hùng mà cô tưởng tượng không hề xuất hiện.

Bởi tay của Bạch Nghiên Lương... thực sự xuyên thẳng qua cơ thể của Hoàng Hữu Vinh!

"Quả nhiên..."

Bạch Nghiên Lương rút tay về, trầm ngâm nói.

"Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra?!" Tô Thiến choáng váng, không tin được Bạch Nghiên Lương vẫn bình an vô sự.

Còn Hoàng Hữu Vinh thì không phản ứng gì!

"Anh đã làm cái?" Tô Thiến do dự bước tới, kinh ngạc hỏi.

Bạch Nghiên Lương nhìn Hoàng Hữu Vinh trước mặt rồi lắc đầu: "Tôi không làm gì cả, chỉ là người này, hoàn toàn không phải quỷ."

"Cái gì?" Đôi mắt Tô Thiến mở to, nhìn vào Hoàng Hữu Vinh với vẻ không thể tin được: "Chẳng lẽ anh ấy chỉ là ảo ảnh?"

Bạch Nghiên Lương không giấu giếm: "Ban đầu thì chỉ là suy đoán của tôi, nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi."

“Vậy thì ... khả năng của con quỷ này là tạo ra ảo giác sao? Không phải quỷ đả tường?"

Lần này Bạch Nghiên Lương phủ nhận rõ ràng, giọng điệu nghiêm túc lạ thường.

"Không phải ảo giác, cũng không phải quỷ đả tường. Những quỷ trong thôn này... có lẽ có nhiều dị năng khó tin hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng."

Vẻ mặt Tô Thiến đầy hoảng hốt. Cô không nhận ra bất kỳ điều gì, thật sao?

"Đi thôi."

Giọng nói của Bạch Nghiên Lương đánh thức Tô Thiến đang mơ màng.

“Đi đâu?”

“Lối ra.”

Bạch Nghiên Lương mỉm cười, mặc áo vào, đi thẳng về phía thi thể của Hoàng Hữu Vinh.

...

Có âm thanh!

Sắc mặt Dụ Hàm Chu biến đổi, hắn nhanh chóng né tránh, nấp sau một thân cây.

Sau đó, một nhóm người đi ra khỏi sương mù màn sương, xuất hiện ngay trước mặt.

Dụ Hàm Chu sửng sốt, những người này. . . là nhóm người Lý Mộ!

Lý Mộ, Hà Miêu, Trần Thanh Sơn, Tôn Lượng, Điền Đại Vĩ, họ đều ở đây!

Niềm vui trong nháy mắt trào dâng, vừa muốn đi ra ngoài chào hỏi mọi người, trong lòng đột nhiên nảy sinh tiếng chuông cảnh báo.

Không... Lý Mộ có cái gì không ổn...

Lúc này, Lý Mộ cúi đầu đi về phía trước, động tác hình như... rất cứng ngắc.

Chuyện gì xảy ra với anh ấy? Chẳng lẽ...anh gặp chuyện rồi sao?

Dụ Hàm Chu miên man suy nghĩ, hoàn toàn không để ý… một bàn tay tái nhợt từ sau lưng vươn ra.

Ngay khi bàn tay sắp chạm vào vai anh, Lý Mộ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Dụ Hàm Chu?”

Dụ Hàn Châu đầu tiên là giật mình, sau đó lại kinh ngạc, cùng lúc đó, cánh tay phía sau đột nhiên biến mất.

Theo tiếng hét của Lý Mộ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào gốc cây mà Dụ Hàm Chu đang trốn.

Dụ Hàm Chu biết mình bị phát hiện, liền điều chỉnh hô hấp, mặt không biến đi ra ngoài.

“Sao anh lại ở đây?”

Dụ Hàm Chu cười hiền lành, nhưng… bốn cặp mắt kia vẫn đờ đẫn nhìn anh.

“A hèm... quá tốt, còn một cái nữa.”

Lão già Trần Thanh Sơn ho khan một tiếng, đột nhiên cười nói.

Dụ Hàm Chu sửng sốt, cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra...