Con ngươi Tô Thiến run rẩy dữ dội.
Bóng người phía sau cái cây từ từ hiện ra...đầu tiên là đôi chân...rồi đến cơ thể...và rồi, là một khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ.
Hoàng Hữu Vinh!
Hắn ta vô cảm nhìn chằm chằm Tô Thiến, dưới ánh mắt kinh hãi của cô, hắn tiến lên một bước.
Nỗi sợ hãi không tên bủa vậy từng bộ phận trên người Tô Thiến.
Nhưng vào lúc này, Tô Thiến đột nhiên phát hiện một vấn đề!
Không...
Khoảng cách giữa cô và Hoàng Hữu Vinh không gần hơn vì kẻ đó tiến lên một bước!
" Hoàng Hữu Vinh " và cô vẫn cách nhau năm mét!
Chẳng lẽ...nó cũng bị nhốt ở đây?
Điều đó chứng minh " Hoàng Hữu Vinh " không phải kẻ nhốt bọn họ trong khu rừng này?
Tô Thiến tự ngạc nhiên trước suy đoán của mình.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải thời điểm tốt để nghiên cứu vấn đề này.
Tô Thiến liên tục lùi về phía sau, thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt một cái, cái cây trước mặt sẽ lại giở trò.
Nhưng bây giờ trước cái cây đó lại là Hoàng Hữu Vinh.
Nếu cứ nhìn chằm chằm vào cái cây này, chắc chắn sẽ trông thấy Hoàng Hữu Vinh.
Trong lòng Tô Thiến hoảng loạn, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Hoàng Hữu Vinh là cô lại sợ ...
Tuy từng là bạn đồng hành trong Vô Kỵ, nhưng bây giờ ... hắn ta đã là quỷ!
Không chỉ vậy, Tô Thiến không thể chắc chắn liệu Hoàng Hữu Vinh biến thành quỷ hay quỷ biến thành Hoàng Hữu Vinh.
Vì vậy, bây giờ cô chỉ có hai sự lựa chọn, một là lớn tiếng kêu cứu, hai là nhanh chóng chạy trốn khi bị mắc kẹt cùng Hoàng Hữu Vinh trong khu rừng ma quái này!
Tô Thiến lựa chọn phương pháp thứ hai.
Cô tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cái cây trước mặt.
Tuy nhiên ... sau khi giẫm lên nó, sắc mặt của Tô Thiến đột nhiên tái nhợt, nhìn xuống đất trong sự nghi ngờ.
Vì sự xuất hiện của Hoàng Hữu Vinh, mặt đất bắt đầu nứt nẻ rồi mục nát, trở nên ghập ghềnh nghiêng ngả.
Ngoài ra còn có một mùi thối cũ.
Nhưng bây giờ... sự thay đổi này đã kết thúc, mặt đất dưới chân vốn nên phủ đầy cành khô và lá rụng, lại biến thành một đầm lầy máu thịt đỏ đen!
Và cú dậm chân vừa rồi của Tô Thiến đã khiến cô rơi vào một đầm lầy.
Hôi thối, bẩn thỉu, hăng hắc, kinh tởm ... Đủ loại mùi không ngừng xâm nhập vào lỗ mũi, kí©h thí©ɧ đại não Tô Thiến.
Một cảm xúc mang không tên lan tỏa trong đáy lòng. Cô cố rút chân ra, nhưng phát hiện... chân cô càng lún sâu hơn nữa.
Không lấy ra được!
Điều khiến cô tuyệt vọng hơn là Hoàng Hữu Vinh đã tiến thêm một bước! Hắn thậm chí còn dậm chân tại chỗ mấy cái.
Đồng thời, Tô Thiến kinh hoàng phát hiện ra bản thân cùng vừa bị đẩy lên.
Cho dù chỉ là một đoạn nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn.
Cô kẹt cứng trong đầm lầy máu thịt, căn bản không thể động đậy, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng bị hắn tóm lấy!
Ngay khi cô sắp lịm đi dưới căng thẳng cùng cực, tiếng bước chân bỗng vang lên tuè sau lưng.
Tô Thiến quay đầu lại, nhìn thấy bóng hình Bạch Nghiên Lương đang đứng phía sau.
"Anh. . . "
Tô Thiển trợn to hai mắt, lòng tràn đầy kinh hãi cùng nghi hoặc, không biết nên nói gì.
Về phần Bạch Nghiên Lương, khi nhìn thấy đầm lầy máu thịt dưới chân Tô Thiến và Hoàng Hữu Vinh cách Tô Thiến vài mét, anh đã có phỏng đoán sơ bộ.
Chắc chắn, cô ta là mục tiêu bị nhắm đến ...
Ngay lập tức, Bạch Nghiên Lương duỗi tay ra, chồm tới định kéo Tô Thiến ra ngoài.
Nhưng Tô Thiến hét lên: "Đừng! Đừng chạm vào những thứ này! Chỉ cần anh giẫm lên, chúng sẽ kéo anh xuống ngay lập tức."
Bạch Nghiên Lương nhanh chóng dừng lại, đăm chiêu nhìn hai chân bị mắc kẹt của Tô Thiến trong đầm lày máu thịt.
"Tôi có hai cái biện pháp, cái thứ nhất không quá khả thi, cô muốn dùng cách nào?"
Bạch Nghiên Lương nhìn Tô Thiến, đột nhiên nói.
Đôi môi của Tô Thiến hé mở, vẻ kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt vốn đầy sợ hãi.
“Người này... không sợ sao? Anh ta không thể nhìn thấy Hoàng Hữu Vinh đang đứng cách đó mấy mét hả? Thậm chí... trong trường hợp này, anh còn nghĩ ra được tới hai giải pháp?
"Anh. . . anh nói đi. . . " Tô Thiến nuốt nuốt nước miếng, cảm giác lực hút đầm lầy dưới ngày càng mạnh.
Bạch Nghiên Lương gật đầu, rút một con dao làm bếp màu đen từ thắt lưng ra.
"Phương pháp thứ nhất, tôi sẽ tìm một sợi ném qua cho cô, thử lôi cô ra ngoài. Phương pháp thứ hai, tối hôm qua ta tìm được một con dao làm bếp ở nhà trưởng thôn, tôi cũng sẽ ném con dao cho cô, cô thử xem, có cắt được hết phần đang bị chìm không?”
"Cái gì?!"
Tô Thiến ngơ ngác nhìn hắn, nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Nghiên Lương, Tô Thiến không khỏi rùng mình.
Anh ta không đùa...
Bạch Nghiên Lương liếc nhìn cô, bắt đầu tự cởϊ qυầи áo.
"Anh. . . anh định làm gì?"
Tô Thiến vẫn chưa phục hồi tinh thần, nhưng khi nhìn thấy hành động của Bạch Nghiên Lương, cô ta đột nhiên bối rối.
Tuy nhiên sau một loạt hành động, cô đã hiểu ý của Bạch Nghiên Lương.
Anh xoắn chiếc áo khoác của mình thành một sợi dây và ném nó qua.
“Chộp lấy.”
Sợi dây thừng vặn ra từ áo khoác vẽ một đường vòng cung đến chỗ Tô Thiến, cô nắm chặt nó trong tay, như thể... bắt lấy tia hy vọng.
Thấy vậy, Bạch Nghiên Lương quấn đầu kia quanh cánh tay của mình, nói: "Tôi bắt đầu đây." "
Được!"
Tô Thiến hít một hơi thật sâu, kiên định gật đầu.
Lúc này, cô cuối cùng cũng cảm nhận được sức mạnh của người đàn ông trông có vẻ gầy gò này.
Tô Thiến hoàn toàn không thể động đậy, hai chân kẹt cứng trong đầm lầy máu thịt, nhưng sau lực kéo của Bạch Nghiên Lương, chúng bắt đầu từ từ trồi lên!
Mặc dù cảm giác cơ thể bị kéo căng cực kỳ khó chịu, nhưng di chuyển được đã là may rồi!
Mắt Tô Thiến lóe lên sự ngạc nhiên.
Không ai muốn chết, mà cũng không ai muốn bị quỷ gϊếŧ.
Cô gần như tuyệt vọng, có trời mới biết tại sao Bạch Nghiên Lương lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Và ... sẵn sàng giang tay cứu cô.
Tô Thiến biết rõ việc thân ai nấy lo trong Vô Kỵ là một điều rất bình thường.
Mọi người trong Vô Kỵ sẽ không bao giờ chỉ trích người khác vì cái gọi là ích kỷ.
Hơn nữa, trong trường hợp cực kỳ nguy hiểm, họ sẽ không ngần ngại phản bội đồng loại để câu giờ cho bản thân trốn thoát.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều chuyện tương tự rồi … nên một người như Dụ Hàm Chu tồn tại trong cái chốn đáng nguyền rủa này đáng quý biết bao nhiêu.
Bạch Nghiên Lương cũng là một người như vậy sao?
Tô Thiến lặng lẽ nhìn Bạch Nghiên Lương, ánh mắt có chút ngưng trệ.
Cơ bắp của Bạch Nghiên Lương căng chặt, mặt đỏ tái lên, gân xanh nổi khắp cổ.
Anh không thoải mái như Tô Thiến, ngay khi mới đầu, anh đã cảm nhận được một lực hút cực mạnh ở đầu bên kia.
May mắn thay, cơ thể của Bạch Nghiên Lương đã được rèn luyện trong một thời gian dài, mặc dù không thể theo kịp các vận động viên chuyên nghiệp nhưng vẫn hơn hắn những cô gái như Tô Thiến.
Mặc dù có chút khó khăn, nhưng... cũng không đến mức tuyệt vọng, thân thể Tô Thiến từ trong đầm lầy chậm rãi di chuyển lên, dần dần tiến tới gần Bạch Nghiên Lương.
Bạch Nghiên Lương nín thở hét lên:
"Tay!"
Tô Thiến dùng toàn lực vươn tay ra. Bạch Nghiên Lương nắm lấy tay cô, dùng hết sức giật người lại, kéo Tô Thiến ra khỏi đầm lầy đang đỏ lòm như máu!