Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Đùa Kinh Dị

Chương 65: Tô Thiến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong rừng.

Bạch Nghiên Lương đi trong sương mù, mặc dù trong đầu đang suy nghĩ về những vấn đề khác, nhưng sự cảnh giác thì không hề lơi lỏng đi chút nào.

Anh còn đang thắc mắc một số thứ.

Trong số đó, mối nghi ngờ lớn nhất vẫn là về Lục Nhân Đông.

Cũng chính vì lý do này mà Bạch Nghiên Lương muốn đến thăm mộ cô.

Theo lời của Tiểu Bân, làng Tích Tuyết hàng năm có một lễ hội nhỏ, mười năm một lễ hội lớn, năm ngoái là năm kết thúc chu kì mười năm gần nhất, vậy nên đã tổ chức hiến tế.

Nhưng... từ những tin tức họ nhận được, năm nay cũng tổ chức đại tế.

Đây rõ ràng là có gì đó không ổn với buổi lễ năm ngoái, mà vấn đề này, rất có thể là do Lục Nhân Đông gây ra.

Rốt cuộc cô ta đã gặp phải chuyện gì?

Trong khoảng thời gian từ năm ngoái đến giờ, điều gì đã diễn ra ở ngôi làng này, đến mức không ai dám ra ngoài khi trời tối.

Và... khu rừng này...nó đóng vai trò gì?

Bạch Nghiên Lương ngẩng đầu lên, nhìn về phía rừng cây.

Dựa theo cách nói của Chu Lễ, có một giới hạn đối với ma quỷ xuất hiện trong Vô Kỵ, vì chúng không phải là sự tồn tại duy tâm.

Ngoài ra, chúng cũng không toàn năng và luôn có những giới hạn cho những gì chúng có thể làm.

Tuy nhiên, điều này rất khó áp dụng cho các nhiệm vụ sinh tồn.

Những quỷ trong nhiệm vụ sinh tồn hoàn toàn khác so với con quỷ trong nhiệm vụ giới hạn thời gian.

Nó hoàn toàn phi lý trí, vô cảm, không thể giao tiếp và không thể trao đổi, so với câu "ác ý do linh hồn sa ngã của người chết tạo thành", Bạch Nghiên Lương cảm thấy chúng giống một nhóm chủng tộc ngoài hành tinh hơn.

May mắn thay ... ngay cả điều này cũng bị hạn chế bởi một số quy tắc.

Mặc dù đã trở thành những sinh vật hoàn toàn duy tâm và không thể bị ảnh hưởng bởi các định luật vật lý, nhưng… một số quy tắc vô hình nào đó vẫn chế ngự chúng.

Và quy tắc đó là lối thoát duy nhất cho Bạch Nghiên Lương và nhóm người Vô Kỵ vào lúc này.

“Lột da tróc thịt, hiến máu không tim…”

Giải Ngữ này, không biết là đang ám chỉ, hay chỉ dẫn trực tiếp đây.

**

Một bên khác

Tô Thiến, người đã tách khỏi Bạch Nghiên Lương và Dụ Hàm Chu, đang đi một mình trong sương mù.

Tô Thiến không phải là người lạc quan mù quáng.

Trên thực tế, mỗi khi bước vào Vô Kỵ, cô sẽ để lại hai bức thư tuyệt mệnh, để lại ở thế giới thực.

Một là cho cha mẹ, và một... cho Dụ Hàm Chu.

Cô sợ chết, lại càng sợ... bị từ chối.

Theo quan điểm của Tô Thiến, lý do tại sao con người khác biệt so với những loài khác, là do cảm xúc của con người rất phức tạp.

Đây là nhược điểm, nhưng cũng ưu điểm.

Điều tồi tệ là những cảm xúc phức tạp thường cản trở sự lựa chọn đúng đắn và hợp lý. Mà điểm tốt... cũng nằm ở chỗ này.

Mặc dù biết rằng quyết định là chính xác, chúng ta đôi khi, lại chọn không làm như vậy.

Bởi vì chúng ta là con người...chúng ta có những người mà mình yêu thương.

Cô lựa chọn chạy tách ra cũng dựa trên điều này.

Và cô cũng chắc chắn đây là sự lựa chọn tồi tệ nhất với bản thân...

Tô Thiến đã loanh quanh trong rừng rất lâu nhưng vẫn không thể đi đến cuối, cũng không gặp được những người khác.

Cùng lúc đó, Tô Thiến bị chợt nhận ra, mình lại bị lạc ...

Mặc dù, lạc trong núi rừng phủ đầy sương không phải là chuyện quá hiếm.

Nhưng ở nơi này, sự mất phương hướng chắc chắn là thứ tuyệt vọng nhất có thể xảy đến với cô.

Nhìn vết khắc trên thân cây trước mặt, Tô Thiến rùng mình.

Nơi này... rõ ràng là nơi ban nãy ba người họ chia tay.

Cô chọn đường giữa để chạy trốn, chạy thẳng một mạch, nhưng rồi bằng cách nào đó, cô lại quay trở lại đây.

Cái quái gì vậy?

Cô ngẩng đầu nhìn hai con đường khác dẫn vào sâu trong rừng cây, trong lòng cảm thấy bất an.

Bạch Nghiên Lương chọn bên trái.

Còn bên phải là Dụ Hàm Chu.

Có nên tìm họ không?

Tô Thiến tự hỏi, nhưng chân thì không di chuyển một bước.

Thật kỳ lạ... Ngay cả khi đó là quỷ đả tường, mức độ này cũng quá đáng sợ...

Tại sao lại quay trở lại điểm xuất phát trong khi chỉ đi về phía trước?

Tô Thiến muốn đứng yên tại đây, nhưng lo rằng sẽ đυ.ng phải Hoàng Hữu Vinh.

Cô muốn tìm dấu vết của Dụ Hàm Chu và Bạch Nghiên Lương, nhưng lại sợ gặp phải quỷ đả tường.

Chờ đợi... hay tìm kiếm? Đã đến lúc đưa ra quyết định.

Đợi đã...

Đôi mắt của Tô Thiến chợt sáng lên.

Cô nghĩ ra một cách hay.

Nếu... đi về phía trước sẽ lại bắt gặp cái cây này. Vậy thì chỉ cần ... nhìn chằm chằm vào nó và lùi lại, luôn để cái cây này trong tầm mắt của mình!

Nghĩ đến đây, Tô Thiến không do dự nữa.

Cô quay người, đối mặt với cái cây được đánh dấu, lùi lại từng bước!

Tuy nhiên... vừa bước được một bước, cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng!

Sương núi ướŧ áŧ làm ướt góc áo và ngọn tóc, gió núi lành lạnh như hơi thở nhàn nhạt, xẹt từ sau lưng qua tai, khiến người ta rùng mình.

Giống như... khu rừng này đã sống lại.

Một cảm giác khủng khϊếp khi bị nhìn chằm chằm khiến cô rùng mình.

Tô Thiến thở ra một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, tiếp tục lùi lại từng bước.

Với mỗi bước lùi lại, luồng ác ý cứ dần tăng lên.

Giống như... kẻ ở phía sau đã phát hiện ra cô.

Ý tưởng khủng khϊếp này vừa lóe, hơi thở của Tô Thiến lại càng trở nên nặng nề.

Cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, đến khi mở mắt ra, cô không khỏi kinh ngạc.

Cô đã lùi lại vài bước, theo logic mà nói, cái cây đáng lẽ phải cách cô ba đến năm mét, nhưng... nhưng lúc này, nó lại ở ngay trước mặt cô!

Nó chỉ cách ngón chân cô một lòng bàn tay!

Nó có thể di chuyển!

Nó di chuyển từ khi nào?

Mọi người nói đúng...nhiệm vụ sinh tồn... đáng sợ và khó giải thích hơn nhiều so với nhiệm vụ giới hạn thời gian!

Không... không thể ngừng được.

Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào nó rồi giật lùi!

Lúc này, Tô Thiến không hề do dự, cô nhớ Du Hàm Chu từng nói, nếu đã quyết định làm gì sau vô số lần đắn đo, cho dù nó có sai, thì một khi đã đưa ra lựa chọn, em phải thực hiện nó đến cùng.

Đừng dừng lại, đừng chần chừ.

Nghĩ đến người nọ, Tô Thiến gắng kiểm soát lại cảm xúc.

Cô tiếp tục bước từng bước, từng bước... lùi lại.

Mắt cô dán chặt vào cái cây được đánh dấu.

Không di chuyển...lần này...nó không di chuyển.

Tô Thiến thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, nó dừng lại lại rồi, dừng lại rồi.

Tuy nhiên... ngay khi cô đang nghĩ vậy, cái cây lại tiếp cận cô trong nháy mắt!

Không... Không...

Sắc mặt Tô Thiến tái nhợt, nhìn chung quanh.

Không phải cái cây đang áp sát mình... mà là... mình đang bị kéo lại!

Đúng lúc này, có tiếng động phát ra từ phía sau cái cây gần tầm tay cô nhất.

Một cái chân thò ra một cách từ phía đó.

Đôi mắt của Tô Thiến mở to, nỗi sợ đã không thể kiểm soát được nữa.

Bởi vì cô nhớ... hình như... đó là quần áo của Hoàng Hữu Vinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »