Chương 64

Thôn Tích Tuyết.

Dư Sênh lẳng lặng ngồi trên xe lăn, nhìn chiếc điện thoại di động cũ lăn lóc dưới đất.

Bóng ma đã biến mất, cửa sổ xuất hiện một cách khó hiểu kia cũng biến mất, và bên cạnh cô ấy, giọng nói quan tâm của Lục Băng Yến lại vang lên.

“Tiểu Sênh, em không sao chứ?”

Dư Sênh khẽ lắc đầu, chuyện vừa rồi giống như ảo giác, nhưng chân thực đến đáng sợ.

Tuy nhiên... Cô không nghĩ hết thảy đều là ảo ảnh.

"Vừa rồi em làm sao vậy?" Dư Sênh hỏi.

Dư Sênh có chút tò mò về sự kiện siêu nhiên mình gặp phải từ một góc nhìn của một người khác, không biết nó sẽ thế nào?!

Sắc mặt Lục Băng Yến hơi đổi, nàng nói: "Em... Vừa rồi, trong mắt em không có lấy một tia sáng, tối đến đáng sợ..." "

“Chỉ có vậy thôi sao?" Dư Sênh lại hỏi.

Lục Băng Yên gật đầu.

Dư Sênh im lặng một lúc, sau đó tò mò nhìn Lục Băng Yến liếc: "Chị, em rất tò mò ... tại sao những ngôi nhà trong thôn không xây cửa sổ?"

Lục Băng Yến liếc nhìn cô rồi nói: " Thực ra... vốn là có cửa sổ, năm ngoái bọn chị mới bịt kín đi." "

“Tại sao?"

"Chị không biết... chỉ nghe nói rằng là vì có thứ gì đó trong bóng tối nhìn trộm vào ban đêm. "

Dư Sênh không có cách nào để xác định lời của Lục Băng Yến có đáng tin hay không, nhưng ít nhất cô ấy có thể xác nhận người phụ nữ trước mặt đang che giấu một bí mật vô cùng lớn.

Sự cố khủng khϊếp mà cô vừa gặp phải, rất có thể liên quan đến những gì Lục Băng Yến đã nói trước đó.

Nhưng...cô ta vẫn bình an vô sự.

Dư Sênh trầm ngâm liếc nhìn ngăn kéo bên cạnh Lục Băng Yến.

Có... một bí mật được giấu ở đó.

Phải tìm một cơ hội để mở nó ra ...

...

Mặt khác, nhà Lý lão tứ.

"Trưởng thôn. . . là cô ta!" Một người dân có làn da ngăm đen nói, hắn tên là Vương Quý, sinh ra lớn lên ở Tích Tuyết thôn.

Lời vừa dứt, hắn đã bị La lão nhị đẩy ngã xuống đất, mắng: "Bây giờ nói cũng vô ích! Lúc cô ả còn sống chúng ta không sợ, chết rồi thì sợ cái đếch gì?"

“ Ngay cả một con đàn bà thúi mà mày cũng sợ, mày có còn là đàn ông không vậy!"

La lão nhị chỉ vào mũi của Vương Quý mà mắng.

“Nhưng... nhưng mà…” Một người khác dựa vào cửa trưởng thôn lắp bắp nói: “Kể từ nghi lễ năm ngoái, người trong thôn chúng ta liên tục chết, hơn nữa… người chết đều là người năm đó tự tay... Bây giờ, Lý lão tứ cũng đã chết, có lẽ người tiếp theo là ..."

"Quỷ?" La lão nhị khinh bỉ nhìn anh ta: "Cô ta muốn trả thù, tao cũng từng chơi con ả đó đây này, có giỏi thì tìm đến tao!"

La lão nhị hoàn toàn không tin vào mấy chuyện ma quái trong làng. Hắn nhướng mày, khinh miệt liếc nhìn nhìn đám người đang hốt hoảng:

"Theo lão tử, chính là thằng nhãi Tôn Văn Bân kia đang làm trò quỷ!"

"Con bà nó, lão tử hiện tại đến nhà nó, đánh cho nó một trận, kiểu gì cũng chịu khai ra!"

La lão nhị nói xong, tay áo xắn lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đủ rồi!” Lão thôn trưởng ngồi ngay ngắn, đôi mắt già nua đầy u ám quét qua mọi người.

Lão biết năm nay có nhiều người chết không rõ nguyên nhân, tuy rằng có người không nói lời nào, nhưng trong lòng đều rất chấn động.

Điều quan trọng nhất là ... cái chết của những người này quá kỳ lạ.

Khi được tìm thấy, mỗi người trong số họ trông giống như đã bị phân hủy trong một thời gian dài, không giống như vừa mới bị gϊếŧ.

"Ngày mai. . . Chuẩn bị tế phẩm, sau đó tế lễ." Thanh âm lão thôn trưởng yếu ớt truyền khắp phòng, mấy người đàn ông nghe được đều khẽ biến, mừng có lo có, sợ hãi có ghét bỏ có, thù hận...cũng có

Chuyện này tạm thời sắp xếp.

Thi thể Lý lão tứ yêu cầu dân làng đến thu xác, trưởng thôn già đi bộ về với đôi nạng và lưng cong.

La lão nhị coi thường vẻ ngoài hèn nhát Vương Quý, nhân cơ hội đá anh ta phát nữa:

"Thằng nhát cáy, thấy quỷ nhớ gọi cho tao một tiếng, nghe chưa."

Nói xong, La lão nhị định rời đi.

Lúc này mọi người đã giải tán hết, giờ chỉ còn lại hắn và Vương Quý.

Tuy nhiên, vào lúc này, La lão nhị phát hiện ra Vương Quý đang nhìn mình với ánh mắt đầy sợ hãi.

Bất ngờ, Vương Quý lao về phía La lão nhị, cố gắng phá cạy miệng của hắn ra.

"Mẹ kiếp! Mày làm gì tao?"

Vương Quý đem ngón tay đen nhánh ngắn ngủn đút vào trong miệng La lão nhị, điên cuồng dùng sức.

Vào lúc này, La lão nhị cũng nhận ra rằng anh chàng nhát gan này không yếu hơn mình là bao.

“Miệng…” Vương Quý khàn khàn lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên rống to: “Há miệng!

"Mả mẹ mày, mày định làm gì?!" La lão Nhị giận không thể át, nhưng mà, khi hắn vừa mở miệng hét lên, Vương Quý đã nhân cơ hội tách cái miệng của hắn.

Người đàn ông trung niên đen gầy mở to mắt, suýt nữa đưa đầu vào miệng La lão nhị.

La lão nhị cuối cùng không thể chịu đựng được, đập mạnh vào trán Vương Quý.

Vương Quý loạng choạng lùi ra sau, nghiêng người ngã xuống đất.

La lão nhị đỏ mắt lên vì giận, nhặt cái cuốc bên tường lăm lăm bước tới.

Vương Quý ngồi bệt dưới đất, kinh hãi nhìn hắn.

Môi anh hơi hé mở, trong mắt chỉ có sự bối rối và sợ hãi.

“Hôm nay lão tử không cho mày một trận, mày dám ngồi lên đầu tao đúng không!”

La lão nhị vốn là kẻ dễ nổi nóng, vừa rồi lại bị Vương Quý trêu đùa một phen, lúc này đã sôi máu lên.

Hắn định dạy cho Vương Quý một bài học, khiến hắn không thể đứng vững trong ít nhất một tuần.

Tuy nhiên, khi vừa nhấc cuốc lên chuẩn bị hành động, hắn phát hiện một điều kỳ lạ.

“Mẹ nó, trong miệng mày có cái gì?”

La lão nhị mơ hồ nhìn thấy trong miệng Vương Quý có cái gì đã chực trào.

Hắn nhíu mày, một tay ôm lấy mặt Vương Quý, nhìn kỹ hơn.

Nhưng lúc này, Vương Quý đột nhiên có cảm giác buồn nôn kịch liệt, nhìn La lão nhị càng ngày càng gần, Vương Quý rốt cuộc nhịn không được.

"Ouch..."

Anh nôn ra một vũng chất lỏng vẩn đυ.c bẩn ghê tởm.

“Tao ȶᏂασ mẹ mày!” La lão nhị nhanh chóng trốn đi, trên mặt không bị Vương Quý nôn trúng, nhưng toàn thân đều là chất nôn mửa.

Hắn tức giận đến tát Vương Quý một cái trời giáng.

Vương Quý không tránh không né, nhưu là không kịp phản ứng, bị cái tát không hề kiệm sức làm cho choáng váng.

Lúc này, Vương Quý lại tiếp tục cảm thấy buồn nôn.

"Ư... ọe..."

Lần này, Vương Quý như đang dùng sức mà nôn vậy.

La lão nhị vẫn muốn ra tay, nhưng kinh hoàng phát hiện ra đống ghê tởm Vương Quý phun ra, có thứ gì đó màu đỏ ... đang đập liên hồi!

Đôi mắt của hắn mở to, vầng trán ngăm đen lấm tấm mồ hôi.

“Mày… sao mày lại nôn ra tim!”

Mùi hôi thối xông vào mũi, máu bắt đầu phun ra cùng với cơn nôn dữ dội của Vương Quý.

Dưới cái nhìn trợn trân của La lão nhị, Vương Quý bắt đầu nhổ từng bộ phận nội tạng ra ngoài!

Gan...

Túi mật...

Tuyến tụy...

Thứ cuối cùng xuất hiện... là dạ dày!

Mặt La lão nhị tái đi vì sợ hãi, trong khi Vương Quý... vẫn đang quằn người để nôn ...

Hắn dường như ... muốn nôn hết ra những thứ có trong bụng.

Lúc này, sắc mặt La lão nhị đột nhiên biến đổi.

Ông ta đột nhiên cảm thấy, cảm giác buồn nôn đang mạnh mẽ dâng lên ...

Con quỷ này thực sự có thể di chuyển tức thì!

Khuôn mặt quái dị của nó vô cùng tái nhợt, không có chút biểu cảm nào, hốc mắt lại càng đen hơn.

Mà tay của nó cũng đã chạm đến cổ của Dư Sênh...

Đầu óc Dư Sênh trống rỗng, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Không...

Không đúng!

Nếu nó thực sự có thể di chuyển tức thời, tại sao nó lại phải... trèo qua cửa sổ?

Nó không thể dịch chuyển tức thời sao?

Dư Sênh đột nhiên mở to hai mắt, cô làm ra hành động cực kỳ liều mạng!

Cô thò tay vào trong ống tay áo bên phải, nhanh chóng lấy ra một thứ gì đó rồi ném về phía trước.