Chương 63: Tiến thoái lưỡng nan

Dụ Hàm Chu không phải là người thiếu quyết đoán.

Ban nãy do dự khi chạy riêng, phần lớn nguyên nhân là vì Tô Thiến.

Rốt cuộc thì ... "Hoàng Hữu Vinh" phía sau đang nhìn cô một cách vô cảm.

Nếu họ chạy riêng lẻ, xác suất Tô Thiến bị Hoàng Hữu Vinh nhắm đến là cực cao!

Nhưng hiện tại chính cô cũng đã đồng ý, Dụ Hàm Chu cũng không nhiều lời, gật gật đầu, nghiêm túc nhìn về phía Bạch Nghiên Lương và Tô Thiến, nói: "Cẩn thận, nhất định phải sống sót ra ngoài."

Bạch Nghiên Lương gật đầu.

Tô Thiến nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, lúc này lại mím môi cười: “Anh Dư, em còn có rất nhiều điều không hiểu, muốn nhờ anh chỉ bảo…”

Lời vừa dứt, ba người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, lần lượt chạy về ba hướng trái, giữa, phải.

Hoàng Hữu Vinh, kẻ luôn chạy theo sau bọn họ bỗng dừng lại, hắn ngẫm nhìn ba hướng một lượt, rồi sau đó... chọn con đường giữa.

Và phía trước con đường này ... là Tô Thiến.

...

Lý Mộ lặng lẽ đi phía trước.

Phía sau hắn, bốn người chậm rãi đi theo.

Điền Đại Vĩ, Hà Miểu, Trần Thanh Sơn, Tôn Lượng.

Lý Mộ biết rất rõ rằng, trong số bốn người ... có một con quỷ.

Nhưng đến nay, con quỷ này vẫn chưa làm gì.

Tại sao?

Lý Mộ không nghĩ mình có mị lực kinh người đến mức khiến yêu ma từ bỏ tấn công, tình huống quỷ dị này chỉ có một cách giải thích.

Hắn chưa động vào cò súng... thứ đang dí sát vào thái dương mình.

Vừa bước vào rừng cây, hắn đã bị nó nhìn chằm chằm, nhưng... Nếu con quỷ này muốn gϊếŧ người, nó phải đáp ứng một điều kiện đặc biệt, có thể là một lời nói, hoặc có thể là một hành động?

Đó có thể là một hành động rất phổ biến, có thể mọi người đều làm điều đó trong vô thức.

Lý Mục vô cùng cảnh giác, nếu có thể sẽ không bao giờ mở miệng, ngoài việc đi bộ, hắn cũng không dùng tay hay chân một cách dư thừa.

Cứ như vậy... hắn đối phó với bốn người phía sau đã rất lâu rồi.

Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt ác ý phía sau, nhưng bây giờ lại chỉ có thể nhìn hắn như miếng mỡ treo trước miệng, nhể nước miếng thèm thuồng.

"Hả? Có sương mù."

Hà Miểu đột nhiên nói.

Theo tiếng nói của cô, mọi người dừng lại.

Lý Mộ cũng phải dừng lại.

Kỳ thực nếu có thể, cho dù biết sau lưng là ma quỷ, hắn cũng không ngại dẫn đám dở người đi quanh cái núi này một ngày một đêm cho đến hết ngày mai.

Tuy rằng hắn vẫn chưa tìm được quy tắc ẩn.

Nhưng tình hình hiện tại, mặc dù có vẻ nguy hiểm, nhưng thực tế lại an toàn đến kỳ lạ.

Lý Mộ không quay đầu lại, mà nhìn sâu vào trong rừng cây.

Hắn không ngừng đi về phía trước, nhưng qua thời gian dài như vậy, lẽ ra hắn phải xuyên qua khu rừng này rồi mới đúng.

Như Hà Miểu đã nói, sương mù nổi lên.

Trong làn sương mờ ảo, cành cây trơ trụi xa xa đâm xuyên tứ phía, giống như một người khổng lồ... dang tay đan một tấm lưới lớn màu đen.

“Chết tiệt, sao tôi cứ có cảm giác đang đi lòng vòng vậy?” Điền Đại Vĩ hét lên, nội dung lời nói khiến mọi người khá bối rối.

Đây không phải là cảm giác của riêng của hắn ta.

“Ừ… nhìn… cái cây này.” Trần Thanh Sơn vừa nói vừa chỉ vào cái cây bên cạnh.

Lý Mục quay đầu lại, hắn theo lời Trần Thanh Sơn nói, nhìn về phía trên cây.

Cây gì mà lạ...

Không biết là ai cắt, nhựa cây đã rỉ ra ngoài, biến thành màu đỏ, giống như máu...

Lý Mục theo bản năng muốn sờ sờ.

Tuy nhiên, kinh nghiệm lâu dài về Vô Kỵ khiến lòng hắn bùng lên những dấu hiệu cảnh báo.

Đang muốn chạm vào thân cây trong nháy mắt, Lý Mộ đột nhiên dừng lại!

Tim đập thình thịch, không... không phải hắn, hắn sẽ không bao giờ đột ngột làm những chuyện khó hiểu như vậy.

Vừa rồi đầu óc hỗn loạn, giống như bị âm thanh gì đó thao túng.

Lý Mộ hơi quay đầu nhìn bên cạnh.

Tuy nhiên, cái liếc mắt này lại khiến da đầu hắn ngứa ran!

Bốn người, bốn cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tay hắn!

Trong mắt bọn hắn tràn đầy mong đợi, mong đợi hắn chạm lên...

Đến lúc này sao Lý Mục làm sao còn không biết được điểm mấu chốt?

Hắn chậm rãi rút tay lại như vô thức, không ngừng điều chỉnh tâm lý cho bản thân, khống chế hô hấp và nhịp tim đang rối loạn vì sợ hãi.

Và với việc hắn thu tay lại, ánh mắt bốn người đại biến.

Mắt của họ đều dán chặt vào người Lý Mộ khi hắn xoay người, khuôn mặt gớm ghiếc vặn vẹo!

Tất cả những điều này... Lý Mộ không nhìn thấy.

Nhưng không có nghĩa là hắn không biết!

Không trách hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ban đầu hắn nghĩ rằng, Điền Đại Vĩ là quỷ.

Bởi vì ... Dù nhìn thế nào đi nữa, Điền Đại Vĩ không phải là người sẵn lòng giúp đỡ người khác, nhưng khi Lý Mộ nhờ mọi người giúp tìm kiếm Hoàng Hữu Vinh, hắn ta lại là người đồng ý đầu tiên.

Đây là một điều rất đáng ngờ.

Nhưng hiện tại, Lý Mộ phát hiện mỗi người đều có điểm giống nhau...

Bọn họ... Có thể đều không phải người!

Con chó con mà Hà Miểu ôm đã biến mất, giọng nói của Trần Thanh Sơn nhỏ đi, và Tôn Lượng... Thực ra, cho đến bây giờ, điều mà đáng ngờ nhất ở Tôn Lượng là cái nhìn chăm chăm vào bàn tay hắn ban nãy.

Tôn Lượng... vẫn trầm mặc như thường lệ.

Lý Mộ không nói lời nào, cũng không quay đầu lại, đại não điên cuồng vận chuyển.

Hắn mơ hồ cảm thấy Tôn Lương có gì đó sai sai, nhưng về phần không ổn ở chỗ nào, nhất thời hắn chưa nhìn ra được.

“Tiếp tục đi.”

Thanh âm Trần Thanh Sơn đột nhiên truyền đến từ phía sau, lạnh nhạt và vô cảm.

Lý Mộ không có cự tuyệt lời của lão, yên lặng đi phía trước.

Nhưng hành động của hắn càng ngày càng cẩn thận hơn, hơn nữa... Hắn tìm được một điều cấm kỵ không thể phạm vào.

Cây!

Hi vọng... Tất cả mọi người đi vào khu rừng này, đừng đυ.ng vào cây...

Lý Mộ thầm nói trong lòng, bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện.

...

Trong làn sương mù.

Những cái cây vốn đã gớm ghiếc lúc này trông càng gớm ghiếc hơn.

Bạch Nghiên Lương dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau.

Nó không đuổi theo.

Có vẻ như ... nó không lựa chọn mình.

Từ khi "Hoàng Hữu Vinh" xuất hiện, mục tiêu của nó đã rất rõ ràng, chính là Tô Thiến.

Đôi mắt của nó luôn nhìn chằm chằm vào cô, đến mức gần như nhắm mắt làm ngơ với Bạch Nghiên Lương và Dụ Hàm Chu.

Bạch Nghiên Lương suy nghĩ một lúc, rồi lại làm một việc cực kỳ táo bạo.

Anh quay lại con đường cũ để theo dõi ... Hoàng Hữu Vinh.

Nếu nói về điểm giống và khác biệt giữa Tô Thiến, Bạch Nghiên Lương và Dụ Hàm Chu.

Thì chỉ có hai điểm.

Một, giới tính.

Chỉ có Tô Thiến là phụ nữ.

Về phần thôn Tích Tuyết, tất cả phụ nữ ngoại trừ cháu gái của trưởng làng đều phát điên, và... bị nhốt vào trong l*иg.

Không phải vô cớ mà phụ nữ là mục tiêu chính của nó.

Và điểm thứ hai là... kẻ bám đuôi.

Bất kể là Bạch Nghiên Lương hay Dụ Hàm Chu, hai người đều là những kẻ bám đuôi sống sót sau nhiệm vụ lần trước.

Chỉ có Tô Thiến... là không.