Những gì Bạch Nghiên Lương vừa nói khiến ba người họ sững sờ, không hiểu ý anh là gì.
Bạch Nghiên Lương giải thích: "Vừa rồi tôi đã kiểm tra vết thương, vết thương trên tim của ông ta là do một vật sắc nhọn đâm vào, vết thương tuy không lớn nhưng đủ để nạn nhân chết ngay lập tức. Chứng minh hung thủ là người lão luyện, rất quen thuộc với việc này.”
Dừng một chút, anh tiếp tục: "Mà vết thương trên bụng, có thể là do một con quạ mổ vào. Nó trông rất không chỉnh tề, giống như bị thứ giống như móng vuốt xé ra thì đúng hơn." Những gì Bạch Nghiên Lương miêu tả khiến ba người trước mặt lạnh gáy.
Hình ảnh liên tưởng đáng sợ rõ ràng đã ảnh hưởng đến cảm xúc của mỗi người, họ ngay lập tức lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi cảnh tưởng đang ám ảnh tâm trí.
“Dù sao, tôi nghĩ… chúng ta cần tìm hiểu xem có bao nhiêu người đã chết trong ngôi làng này.” Dụ Hàm Chu nói.
"Còn một điều nữa, người nhìn thấy Lý lão tứ vẫn còn sống vào ngày hôm qua là thế nào? Cái xác không thể thối rữa đến mức đó chỉ trong vòng một ngày được." Lâm Yến cau mày.
"Chẳng lẽ... giống như nhiệm vụ lần trước của Bạch tiên sinh, ma quỷ có năng lực cải trang thành người khác?" Tô Thiến suy đoán.
Vài người im lặng.
Ngoại trừ thời điểm Bạch Nghiên Lương tiếp xúc với phòng của Lục Nhân Đông, anh không gặp phải bất kỳ hiện tượng siêu nhiên nào nên cũng không suy đoán được.
“Để xem, mọi người phải cẩn thận…” Dụ Hàm Chu mệt mỏi nhéo sống mũi, bị đưa vào hai nhiệm vụ sinh tồn liên tiếp khiến hắn cảm thấy có chút vô lực.
Càng khiến hắn lo lắng chính là, một quy tắc cố hữu mà mọi người đã đúc kết từ trước đến nay ‘ ai trở thành kẻ bám đuôi sẽ tự động được bỏ qua nhiệm vụ tiếp theo’, quy tắc này... đã bị phá bỏ.
Một phỏng đoán khủng khϊếp xuất hiện trong tâm trí Dụ Hàm Chu.
Vốn dĩ, cái gọi là quy tắc của Vô Kỵ không phải do Vô Kỵ thông qua phương thức nào đó " báo cho" mọi người, mà đó là những quy luật được chính bọn họ rút ra sau khi trải qua các nhiệm vụ sinh tử hết lần này đến lần khác.
Quy luật không phải quy tắc.
Chẳng lẽ... hình thức này chỉ là ngẫu nhiên, vừa vặn xảy ra thôi sao?
Những sự thật mà bọn họ tin tưởng, chẳng lẽ từ trước đến nay, chỉ là họ tự lừa mình dối người?
Nếu đúng như vậy... thì Vô Kỵ, không có cái gọi là quy tắc nào cả, và cũng không có chuyện bị phá vỡ...
Không biết những người xây dựng tâm lý phòng thủ bằng cách này... có sụp đổ tinh thần hay không nữa.
Bạch Nghiên Lương liếc nhìn Dụ Hàm Chu, kiên định: "Lí Mộ, Hoàng Hữu Vinh và Dư Sênh đã biến mất, chúng ta cần tìm họ."
Lời đề nghị của Bạch Nghiên Lương khiến ba người ngạc nhiên, nhưng khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt Bạch Nghiên Lương, họ không tìm thấy cái gì gọi là đùa giỡn trên khuôn mặt điềm tĩnh này, anh ta ... có vẻ nghiêm túc.
Ánh mắt Dụ Hàm Chu nhìn Bạch Nghiên Lương có chút thay đổi, hắn gật đầu tán thành: “Được, nhưng anh cũng phải chú ý an toàn của bản thân, đừng gượng ép bản thân.” Đối với đề nghị của Bạch Nghiên Lương, mọi người đều không từ chối. Và tuy bề ngoài là vậy, nhưng ... khi gặp nguy hiểm, ai sẵn sàng giải cứu người khác bất chấp tính mạng bản thân?
Bốn người lại tách ra, nhưng lần này, họ đã hiểu rõ hơn về Bạch Nghiên Lương.
Là một chàng trai hơi kỳ lạ, nhưng khá nhạy bén thông minh, nhân phẩm cũng không tồi.
Thế là đủ.
Tất nhiên, lý do thật sự Bạch Nghiên Lương nói những lời này, tất nhiên không hoàn toàn là vì cứu người, nhưng cũng chưa đến mức là giả dối.
Là một chàng trai tốt bụng, luôn suy nghĩ về người khác, thông minh đáng tin cậy.
Bản tính thật ra không quan trọng đến như vậy, quan trọng là... con người thường có xu hướng hạ thấp lòng cảnh giác với người họ cho là “tốt”, đây mới là điều anh muốn...
Vừa rồi... dân làng có nhắc đến người phụ nữ đó.
Đúng như dự đoán, người phụ nữ đó chắc chắn là Lục Nhân Đông.
Lục Nhân Đông là ai?
Câu chuyện của cô ta là gì?
Đây là câu hỏi tiếp theo mà Bạch Nghiên Lương muốn tìm lời giải đáp.
Ngày mai Lễ nhập trạch sẽ bắt đầu, cũng là ngày cuối cùng của nhiệm vụ.
Khoảnh khắc nguy hiểm nhất đang đến, anh phải chuẩn bị sẵn sàng. Và người phụ nữ đã chết tên Lục Nhân Đông kia, sẽ là manh mối mấu chốt.
Nghĩ về điều này, Bạch Nghiên Lương quyết định đi tìm Tiểu bân.
Nhắc mới nhớ, đến bây giờ Bạch Nghiên Lương còn chưa biết được tên đầy đủ của Tiểu Bân là gì.
"Cốc, cốc..."
Bạch Nghiên Lương gõ cửa.
Tiếng bước chân Tiểu Bân vang lên trong phòng, hắn mở cửa, nhìn Bạch Nghiên Lương với vẻ kỳ lạ.
"Anh còn muốn gì nữa?"
Bạch Nghiên Lương không chần chừ, thẳng thắn hỏi: "Lục Nhân Đông được chôn ở đâu?"
Tiểu Bân giật mình, sau đó cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Bạch Nghiên Lương nhìn hắn ta, đột ngột nói một câu: "Cậu không muốn trả thù cho cô ấy sao? "
Tiểu Bân biến sắc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Nghiên Lương.
“Người bên ngoài, đừng có mà nhiều chuyện.”
Thần sắc Bạch Nghiên Lương bình tĩnh, lại nói: “Nói cho tôi biết, cô ta được chôn ở nơi nào.”
Biểu tình của Tiểu Bân thay đổi liên tục, nhưng khuôn mặt không cảm xúc của Bạch Nghiên Lương tạo cho hắn áp lực không nhỏ.
Sau một lúc, cuối cùng hắn đưa tay chỉ vào ngọn núi phía sau.
“Cuối thôn, xuyên qua núi, trên đường đi tế địa.”
Thanh âm Tiểu Bân có chút khàn khàn, tựa hồ rất không cam lòng.
Nhưng Bạch Nghiên Lương lại giả vờ không để ý, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Tiểu Bân nhìn bóng lưng anh một cách u ám, đột nhiên nhếch miệng cười.
Hắn đi thật rồi
Đến khu rừng cuối làng.
...
Nhà của Lục Băng Yên.
Cô sững sờ nghe Dư Sênh kể chuyện, trên mặt lộ ra vẻ sững sờ.
"Thành phố gần như không có ban đêm. Xe cộ ra vào, đèn đường luôn bật sáng, sáng đến mức rất khó nhìn nhìn thấy những vì sao trên bầu trời, nhà cao tầng, bê tông cốt thép, đèn sáng trưng,
nguy nga tráng lệ, phồn hoa như mộng, nơi đó... ...nó hoàn toàn khác với vùng núi này, là một thế giới khác."
Giọng nói của Dư Sênh rất dịu dàng, giống như dòng nước suối từ từ chảy vào trái tim Lục Băng Yên, nuôi dưỡng trái tim gần như khô cạn của cô.
“Mẹ… đến từ nơi đó sao?”
Lục Băng Yên lẩm bẩm, cô không thể tưởng tượng được thế giới mà Dư Sênh miêu tả chút nào.
Một nơi không có bóng đêm và ánh đèn nê-ông sẽ luôn chiếu sáng...
"Tiểu Dư!" Lục Băng Yên đột nhiên hét lên.
Dư Sênh nhìn cô, phát hiện ánh mắt cô vô cùng nóng bỏng.
"Sau ngày mai. . . Chúng ta cùng nhau rời đi nơi này, đến thành phố lớn đi!"
Dư Sênh cả kinh, sau đó cười nói: "Được!"
"Nhưng mà. . . . . ." Dư Sênh có chút chần chờ nói: "Em nghe nói. . . . . . không thể ra khỏi Tích Tuyết thôn được."
Lục Băng Yên cười, ánh mắt nhìn về phía ngăn kéo mình, nở ra nụ cười cổ quái: "Có thể. . . . . . Có thể đi ra ngoài. . . . . ."
Niềm vui thật mới mẻ, chân thực, căn bản không giống như những gì họ đã nói... chỉ là một người sống ở quá khứ.
Dư Sênh thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới này... thật sự chỉ là những gì đã xảy ra ở thế giới thực... trong quá khứ sao?
Bọn họ...được Vô Kỵ dẫn đường đến đây, rốt cuộc là để gì?
Ngay khi Dư Sênh đang ngẫm nghĩ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, một cơn ớn lạnh đột nhiên từ đáy lòng dâng lên.
Nhịp tim cũng dần gia tốc.
Làm sao vậy...
Không đúng...
Có gì đó không ổn!
Vầng trán trắng nõn của Dư Sênh tuôn ra từng giọt mồ hôi.
Chuyện gì thế?
Lúc này, cơ thể cô đông cứng lại, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề.
Cửa sổ!
Mình đã quan sát kỹ lưỡng, rõ ràng không có cửa sổ nào trong những ngôi nhà ở đây!
Vậy cửa sổ mà mình vừa nhìn thấy là gì!