Chương 57: Tâm tư

“Ngươi đang làm cái gì!”

Phía sau Bạch Nghiên Lương truyền đến tiếng rống giận.

Tiểu Bân nhanh chóng chạy đến, đẩy mạnh anh ra.

Tuy nhiên, những gì Tiểu Bân nhìn thấy là vẻ mặt sững sờ của Bạch Nghiên Lương.

“Ngươi. . . Ngươi cũng nhìn thấy sao?”

Bạch Nghiên Lương giống như lúc này mới lấy lại tinh thần, anh quay đầu nhìn về phía Tiểu Bân, mờ mịt gật đầu.

Sắc mặt của Tiểu Bân đột nhiên tái nhợt, hắn ta liếc nhìn Bạch Nghiên Lương rồi nói:

"Đi với tôi..."

...

Dụ Hàm Chu đi phía trước, Tô Thiến lặng lẽ đi theo, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Tô Thiến nhớ rằng khi cô gặp Dụ Hàm Chu lần đầu tiên tại Đại học Nghiệp Thành, anh đã mỉm cười lịch sự với cô.

Dụ Hàm Chu là người tốt, luôn cố gắng hết sức để quan tâm mọi người, nhưng chính lòng tốt ấy lại là thứ gây tổn thương nhất...

Muốn đi vào lòng một người như vậy, khó đến nhường nào.

Cho đến sau này, lúc cô cũng tiến vào Vô Kỵ, cô đã gặp lại Dụ Hàm Chu!

Không ai biết tâm trạng của Tô Thiến lúc đó, sau khi vượt qua nỗi sợ hãi và bất an ban đầu, so với tuyệt vọng... thì hạnh phúc lại chiếm ưu thế.

Lúc đầu Dụ Hàm Chu bị bộ dạng của cô làm cho kinh ngạc, anh rất nhiệt tình, mỗi lần đến lượt cô, anh đều nhắc đi nhắc lại cô phải cẩn thận, sống sót trở về.

Anh sẽ cho Tô Thiến lời khuyên, giúp cô đúc kết kinh nghiệm, liệt kê những điều cấm kỵ.

Điều này khiến Tô Thiến rất cảm động, sau ngần ấy thời gian, cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ đã có chuyển biến.

Nhưng ... đến bây giờ, hóa ra chỉ có cô một mình đơn phương.

Ngay cả trong Vô Kỵ, lòng tốt của anh ấy vẫn không thay đổi chút nào, đối với cô hay những người khác, chẳng hề có sự khác biệt.

Nghĩ đến đây, cảm xúc Tô Thiến có phần lẫn lộn, nhìn Dụ Hàm Chu đang đi về phía trước với vẻ mệt mỏi.

Cô không giống với Dụ Hàm Chu và những người khác, những người thành công và thông minh này luôn sẵn sàng tin rằng, bọn họ có thể thoát khỏi lời nguyền và trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng... Cô chưa từng nghĩ như vậy, sau khi trượt kỳ thi tuyển sinh cấp ba, cô đã hiểu ra.

Nếu cuộc đời người khác là một bản âm hưởng với đầy đủ nốt thăng trầm, thì cuộc đời cô lại chẳng có gì nhiều ngoài một dấu Sol.

Cô sớm nhận ra bản thân đã định sẵn sẽ không bao giờ có thể là nhân vật chính, và sẽ chẳng bao giờ trở thành trung tâm chú ý của mọi người.

Ngoại hình, gia thế, trí tuệ, vinh dự, năng lực... Nếu như có cuộc thi xem ai bình thường hơn, chắc hẳn cô có thể đạt được thành tích khá cao.

...Một người bình thường như cô, chỉ theo kịp bước chân của mọi người đã là cố hết sức rồi.

Tô Thiến không nghĩ mình có thể thoát khỏi Vô Kỵ.

Có lẽ là lần này... có lẽ là lần sau.

Chết trong thời gian và không gian xa lạ, chôn vùi trong những câu chuyện tầm thường và nhàm chán của đời mình.

"Hàm Chu..."

Tô Thiển đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng gọi.

Dụ Hàm Chu đang trầm ngâm suy nghĩ, chợt dừng lại, nghi ngờ nhìn cô.

“Làm sao vậy?”

Tô Thiến mở miệng, lại thấy Dụ Hàm Chu đang nhíu mày.

Mắt cô mờ đi rồi lắc đầu.

"Không có gì... chỉ là em đang nghĩ, không biết mọi người đã điều tra được gì chưa..."

"Lý Mộ thì không phải nói, Lâm Yến tính tình cẩn trọng, cũng không cần quá lo, còn Bạch Nghiên Lương. . . . . ." Dụ Hàm Chu bỗng nhiên cảm thấy có chút khó để hình dung người này.

“Thật ra thì… anh cũng không nhìn thấu được cậu ấy.”

Lời của Dụ Hàm Chu khiến Tô Thiến kinh ngạc, cô tò mò hỏi: “Anh Bạch… không phải rất bình thường sao?

Dụ Hàm Chu quyết đoán lắc đầu, nhớ lại cuộc nói chuyện của mọi người về Bạch Nghiên Lương, họ đều có chung suy nghĩ.

Thậm chí chính Lí Mộ còn nói thẳng: "Cậu ta che giấu bản thân quá sâu, sâu đến mức ... có lẽ còn quên mất chính bản thân là người thế nào."

"Đừng nói về Bạch Nghiên Lương nữa, so với cậu ta, anh còn lo lắng cho Hoàng Hữu Vinh và Dư Sênh hơn." Dụ Hàm Chu nhìn chiếc l*иg sắt bên cạnh rồi ngồi xổm xuống.

" Năng lực hành động của Hoàng Hữu Vinh rất mạnh mẽ, đó là điều tốt mà cũng là điều xấu. Còn Dư Sênh ... lại không tiện đi lại.”

" Đúng vậy..." Tô Thiến gật đầu nói: "Cô ấy thật đáng thương, chân có tật, lại phải gặp chuyện này..."

Dụ Hàm Chu từ chối cho ý kiến

trước suy nghĩ của Tô Thiến.

Hắn không cảm thấy Dư Sênh đáng thương, có lẽ... tinh thần của vị cô nương kia so với những người khỏe mạnh như bọn họ còn tốt hơn nhiều.

Hắn chỉ đơn giản là tiếc thương và lo lắng về sự bất tiện của Dư Sênh mà thôi.

Dụ Hàm Chu không nói nữa, ngồi xổm xuống xé bỏ tấm vải đen trên l*иg.

Vì những gì đã xảy ra với Điền Đại Vĩ, hắn cảnh giác giữ một khoảng cách khá an toàn.

Người phụ nữ thu mình trong l*иg không nói một lời.

Khuôn mặt của cô ta bị phủ đầy bụi đất, nhìn không rõ khuôn mặt thật, còn... đôi mắt to nhưng trông không sáng lắm, nét mặt rất hung dữ, đôi môi không chút máu, mái tóc xù thì được tết lên. Quần áo trên người cô tả tơi, tay chân như không còn chút thịt, thân hình gầy như tờ giấy mỏng, một cơn gió cũng có thể thổi bay.

“…Xin chào?”

Dụ Hàm Chu vẫy tay chào người phụ nữ.

Người phụ nữ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Hẳn là điên rồi, nghe không hiểu lời của chúng ta..." Ánh mắt Tô Thiến phức tạp nhìn cô gái trong l*иg.

Nhưng ai đã làm họ phát điên?

Và với mục đích gì?

Ngay cả có điên đi chăng nữa, tại sao lại sự hung hăng đến mức này?

"Xin chào? Cô có hiểu tôi nói gì không?" Dụ Hàm Chu lại vẫy tay chào.

Cố gắng gần một phút, Dụ Hàm Chu cầm tấm vải đen lên, đậy l*иg lại.

Sau đó, hắn chạy đến một cái l*иg khác, tiếp tục những gì bản thân vừa làm.

"Xin chào? Cô có thể hiểu tôi không?"

Thấy Dụ Hàm Chu cố gắng lặp đi lặp lại không mệt mỏi, Tô Thiến không biết phải nói gì.

Chẳng lẽ... anh cho rằng sẽ có kỳ tích xảy ra? Hoặc giả chăng ai đó trong số người này đang giả điên?

Nếu đang giả điên, tại sao gia đình của những người này lại nhốt cô vào l*иg ... chắc chắn dân làng đều đã xác minh, những người phụ nữ này ... thực sự bị điên.

Tuy nhiên, Dụ Hàm Chu không phải người dễ dàng bỏ cuộc, đôi khi sự cố chấp của anh khiến mọi người phải đau đầu.

Nếu anh ấy không cố gắng từng chút một như thế này, Dụ Hàm Chu cũng không phải là Dụ Hàm Chu nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Thiến nhìn theo bóng lưng của anh, cười nhạt một tiếng, đi đến những l*иg khác, bắt chước thử giao tiếp với họ.

...

"Ngồi đi."

Tiểu Bân mặt lạnh nói.

Bạch Nghiên Lương quan sát ngôi nhà, liếc qua cái cuốc đang nằm trong góc, trên lưỡi sắt vẫn còn dính đầy đất mới.

“Đây là nhà cậu à?”

Bạch Nghiên Lương nhìn xung quanh, không ngờ rằng góc cuối của tam giác ngược lại là nhà của Tiểu Bân.

"Vừa rồi anh... nhìn thấy cái gì?" Ánh mắt Tiêu Bân dán chặt trên mặt Bạch Nghiên Lương, tựa hồ muốn nhìn xem có phải hắn đang dối hay không.

Bạch Nghiên Lương không giấu diếm điều gì, chỉ đơn giản nói: "Đêm khuya, sấm sét mưa giông, người phụ nữ khóc lóc, cành khô."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiểu Bân thoáng tái nhợt, tuyệt vọng lẩm bẩm: "Thật sự là cô ấy. ..đúng là cô ấy…”