Chương 56: Giải thích

“Không có gì để chiêu đãi cô ở một nơi nghèo nàn như này, cô Dư.”

Lục Băng Ngôn rót cho Dư Sênh một cốc nước sôi, bỏ vào trong một vài bông hoa cúc sấy khô.

Dư Sênh vươn hai tay đón lấy chén trà, cười nói: "Không đâu, như thế này là đã tốt lắm rồi."

Chén trà đơn giản, thanh xuân ngọt ngào, hoa cúc tỏa hương thơm, Dư Sênh không hề khách sáo.

Lục Băng Ngôn cố nặn ra nụ cười, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi vào xe lăn của Dư Sinh.

“Chị Băng Ngôn, mẹ của chị…… không phải là người thôn Tích Tuyết, đúng không?”

Dư Sênh bưng chén trà đột nhiên hỏi.

Lục Băng Ngôn giật mình, sau đó mất tự nhiên nhìn cô: “Làm sao em biết?”

Dư Sênh chạm vào tay vịn của xe lăn, nói: “Xe lăn này có biểu tượng của Bệnh viện Bạc Thông, mà Bệnh viện Bạc Thông, theo như em được biết... nằm ở thủ đô.” Dư Sênh ngước nhìn Lục Băng Ngôn đang vô cảm.

Cô chú ý đến biểu tượng của bệnh viện nhờ Bạch Nghiên Lương.

Cô nhớ rằng câu đầu tiên Bạch Nghiên Lương nói với mình là chỉ ra bệnh viện nơi cô đang ở, bằng chứng là chiếc xe lăn.

Vì vậy...người nọ hẳn cũng phải biết, mẹ của Lục Băng Ngôn là người ngoài.

Hơn nữa, lại đến từ một thành phố lớn cách đây rất xa, thủ đô.

Lục Băng Ngôn hiển nhiên không ngờ Dư Sênh lại chú ý đến điều này, để ý đến biểu tượng của bệnh viện mà hầu hết mọi người đều không nhớ nổi, chần chừ không biết trả lời câu hỏi thế nào.

Một lúc sau, dưới ánh mắt tò mò của Dư Sênh, Lục Băng Ngôn khẽ thở dài: "Em nói đúng rồi, mẹ chị... đến từ thủ đô."

Quả nhiên ...

Nhưng, một cô gái trẻ từ thủ đô, tại sao lại có mặt ở một vùng núi hoang vu thế này, lại còn kết hôn nữa?

Ngay cả khi tìm thấy tình yêu đích thực, một cô gái trẻ đã quen với cuộc sống hiện đại nơi phố thành, sẽ lựa chọn dành hết phần đời còn lại ở một ngôi làng chỉ có đèn điện là thiết bị điện duy nhất sao?

Rõ ràng có mờ ám.

Dư Sênh thấy Lục Băng Ngôn không có hứng thú nói chuyện, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ tán gẫu mấy chuyện ngoài lề.

Vì chân không thuận tiện nên Dư Sênh đã đọc rất nhiều sách.

Chỉ xét về bề rộng kiến

thức, có lẽ ngay cả Bạch Nghiên Nhân cũng không phải là đối thủ của cô.

Đương nhiên, đây là bởi vì Bạch Nghiên đã định hình sẵn vốn kiến thức của chính mình, anh không muốn lấp đầy tâm trí bằng những thứ bản thân không thể sử dụng.

Dưới sự nhiệt tình của Dư Sênh, Lục Băng Ngôn cũng dần nói nhiều hơn.

Rốt cuộc, trong nhiều năm như vậy, trong ngôi làng này ... cô không có ai để bầu bạn.

"Tiểu Sênh, nhớ kỹ, buổi tối không được ra ngoài, thậm chí không được mở cửa, hơn nữa... nghi thức ngày mai, em ở trong phòng, đừng nên ra ngoài."

Dư Sênh ánh mắt lấp lóe, tràn đầy tò mò hỏi: "Tại sao?"

Lục Băng Ngôn cắn môi, tựa như đang giãy giụa, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên một cảm xúc kỳ lạ: "Đừng hỏi, chỉ cần nghe lời chị..."

Dư Sênh gật đầu, cầm trà chén hoa cúc trong tay, nhấp một ngụm nông.

...

Nhà trưởng thôn.

Lý Mộ ngắm nghía thư pháp cùng tranh chữ treo trên tường, có phần kinh ngạc.

“Không nghĩ tới thôn trưởng có thể sưu tầm nhiều thư pháp cùng tranh cổ hiếm có như vậy.”

Lão thôn trưởng chống gậy ngồi ở trên ghế xích đu, khẽ cau mày. Đến khi nghe thấy lời Lý Mộ mới ngẩng đầu lên, nói: "Là tổ tiên truyền lại, cũng không phải là bảo vật gì đâu."

Tâm tình lão thôn trưởng tựa hồ không tốt, có lẽ là bởi vì thi thể Trình Chí Bằng vẫn còn ở trong thôn.

Lý Mộ cười nói: "Cháu cảm thấy ngài nói năng văn nhã, cẩn thận lựa lời, nhất định là truyền nhân gia tộc thi thư, không biết... sao lại sống ở nơi sơn cốc hẻo lánh này?"

Lời này khiến đôi mắt lão thoáng sáng lên, ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối.

“Chao ôi… Người trẻ tuổi đâu biết Thần Châu năm đó náo loạn thế nào, để tránh nạn binh đao, tổ tiên chúng ta đã mang theo của cải cùng thân quyến ẩn cư trong ngọn núi già tuyết phủ này.Về sau cỏ cây mọc dài che kín, sương mù lại dày đặc khó nhìn, đường xuống núi cũng không tìm ra, bất đắc dĩ đành sống trong thôn này..." Thanh âm lão trầm khàn, có chút xót xa thổn thức, lại có phần không cam lòng.

Cái lý do thoái thác này có thể tin được bao nhiêu phần, Lý Mộ biết rõ.

Vẻ mặt tiếc nuối của lão thôn trưởng lưu lại quá lâu.

Nhưng mà, những xúc cảm luyến tiếc cho quá khứ huy hoàng đã qua...cả trăm năm như vậy đáng ra chỉ nên thoáng qua mới đúng, đâu ra lưu luyến mà tỏ ra bồi hồi thế chứ.

Vì vậy, rất có khả năng lão già trước mặt đang giả vờ.

Cho dù không quan sát những điểm tinh tế này, Lý Mộ cũng có thể nhận ra sơ hở trong lời nói.

Trong ngôi làng này, ngoại trừ trưởng thôn già, cháu gái của trưởng thôn và người đàn ông tên Tiểu Bân, hầu như không có ai có ngoại hình bình thường.

Da của họ đen và thô ráp, tất cả họ đều gầy bất kể chiều cao hay kích thước, và ngoại hình thì thậm chí còn kỳ lạ hơn.

Ông già này... đang che giấu điều gì?

"Thì ra là như vậy. . . " Lý Mộ gật gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu hứng thú: "Đúng rồi thôn trưởng, cháu cũng không biết. . . Lễ nhập trạch là gì? Không biết những người ngoài như chúng cháu có tham gia được không?"

Lão thôn trưởng nhếch miệng cười, trên làn da nhăn nheo như nở một đóa hoa.

"Đương nhiên, mấy đứa có thể... Ta rất hoan nghênh."

Lý Mộ cũng cười cười, sau đó quay người tạm biệt lão thôn trưởng, nói là đi thăm thú quanh thôn.

Trưởng làng già nhìn bóng lưng hắn rời đi, không hề ngăn trở.

...

Bạch Nghiên Lương vừa đi vừa dừng lại, trong ngôi làng xa lạ này, mọi người hình như đều vội vàng.

Tất cả họ dường như đang tận dụng thời gian ban ngày để làm việc.

Thỉnh thoảng, Bạch Nghiên Lương còn nhìn thấy một số người đàn ông dỡ tấm vải đen trước nhà, nhét một ít thức ăn và nước uống vào l*иg.

Những người phụ nữ trong l*иg đều xốc xếch, toàn bộ nét mặt đều vặn vẹo và điên cuồng, nhưng không phát ra âm thanh.

Những người phụ nữ này ... họ phát điên thế nào vậy?

Trong khi suy nghĩ, Bạch Nghiên Lương dừng lại trước một ngôi nhà cũ nát.

Bầu trời đã có chút ảm đạm.

Đây là góc thứ hai của tam giác ngược được hình thành bởi những ngôi nhà của làng.

Khi Bạch Nghiên Lương nhìn thấy nó, anh đã nhận ra sự khác biệt.

Trước căn phòng này không có l*иg sắt phủ vải đen.

Hoặc nói ... ngôi nhà hoàn toàn không có người ở.

Bạch Nghiên Lương tiến lên một bước, từ từ đưa tay chạm vào cánh cửa của ngôi nhà.

“Đùng, đoàng.”

Ngay khi vừa chạm vào, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh!

Tiếng sấm ầm vang, mưa đêm đen như mực, sét đánh chói tai nhanh chóng xé toạc bóng đêm.

Mọi thứ trở nên nhợt nhạt trong khoảnh khắc chớp lóe, nhanh chóng trở lại đen kịt, một bóng người hiện lên trong cơn mưa giông, vừa ngước nhìn bầu trời vừa khóc.

Cây cổ thụ chưa nảy mầm vươn những cành xương xẩu như đôi tay đến chỗ người nọ.

Cũng may... người chạm vào cửa chính là Bạch Nghiên Lương, góc nhìn độc đáo khiến lập tức nhận ra sự thay đổi kỳ lạ trên người mình, vội vàng rút tay về.

Hình ảnh trong tâm trí tôi đột nhiên biến mất.

Tuy nhiên, những nghi vấn đã xuất hiện. Rốt cuộc, anh vừa nhìn thấy gì?