Chương 54

"Chết tiệt, chỉ có mấy thằng ngu mới lựa chọn ở lại..."

Điền Đại Vĩ hùng hùng hổ hổ, quyết định rời khỏi ngôi làng này một mình.

Hắn không muốn mất mạng ở đây, cái làng chết tiệt này, không ai quan tâm đến cái chết khó hiểu kia, đàn ông thì xấu xí khác thường, phụ nữ thì toàn là một lũ mất trí, bị nhốt trong l*иg.

Điền Đại Vĩ đã lên kế hoạch, hôm nay sẽ đi đường núi để chờ một ngày, hắn không tin mình không thể bắt được xe.

Sau khi ra ngoài, hắn ta sẽ gọi cảnh sát, và sau đó quay lại đây để đòi bồi thường.

Mải suy nghĩ, Điền Đại Vĩ không nhận ra rằng mình đang đi sâu vào núi rừng, khi định thần lại, hắn mới phát hiện ra rằng hình như... mình đã lạc đường.

Xung quanh đều là cây cối, nhìn chẳng khác gì nhau.

Sau đó, một ý tưởng khủng khϊếp đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Chẳng lẽ là... mình gặp phải quỷ đả tường?

Đôi mắt Điền Đại Vĩ mở to, cố gắng tìm đường một cách bất lực .

Giữa ban ngày, vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, hắn không tin mình đi theo mặt trời mà vẫn có thể bị lạc.

Nghĩ đến đây, Điền Đại Vĩ hạ quyết tâm, nhìn chăm chăm vào mặt trời và bước về phía trước.

Nhưng càng đi như vậy, hắn càng tiến sâu vào trong rừng rậm chung quanh càng trở nên u ám.

"Không thể..."

Điền Đại Vĩ nghi ngờ lẩm bẩm.

Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một người đứng trước mặt mình.

Hắn nhận ra bóng dáng đó từ phía sau, đây không phải là một trong những hành khách đó sao?

"Này? Anh cũng tính rời đi à?"

Người đàn ông quay lại khi nghe thấy tiếng gọi, hóa ra là Hoàng Hữu Vinh.

Hoàng Hữu Vinh nhìn Điền Đại Vĩ đang đầm đìa mồ hôi, có chút nghi ngờ: "Sao anh lại ở đây?"

Điền Đại Vĩ khó hiểu nhìn anh: "Lão tử không ở đây thì ở đâu? Ra khỏi thôn đó!"

“Nơi này…” Hoàng Hữu Vinh kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, tiếp tục nói: “Đây không phải là cuối thôn sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Điền Đại Vĩ mở to hai mắt, lại ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời: “Tôi đi khỏi làng từ hướng khác, làm sao đến cuối làng được?"

Lời nói của Điền Đại Vĩ khiến Hoàng Hữu Vinh ngạc nhiên, Điền Đại Vĩ này ... đi từ đầu làng đến cuối làng?

"Vậy ngươi tới đây làm gì..." Điền Đại Vĩ nheo mắt hỏi, Hoàng Hữu Vinh đột nhiên che miệng hắn lại.

"Suỵt!"

Hoàng Hữu Vinh ấn mạnh Điền Đại Vĩ, nói nhỏ: "Đừng ồn ào, có người đang đến!"

Mặc dù Điền Đại Vĩ không quá tinh ý, nhưng ít nhiều cũng biết tốt xấu, nghe vậy thì gật đầu thật nhanh.

Hoàng Hữu Vinh buông hắnra, thận trọng nhìn về phía trước.

Dưới gốc cây trước mặt, một người đàn ông đang cầm cuốc đào bới nhiệt tình.

Điền Đại Vĩ có thị lực tốt nên nhìn được rất rõ, thứ màu trắng đang nhô ra khỏi đất là xương!

"Người chết... chỗ đó chôn người chết!" Điền Đại Vĩ thấp giọng, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi.

Thôn này đúng là có vấn đề, bình thường thôn nào lại có người giữa thanh thiên bạch nhật đến đào xác chết?

Đúng lúc này, phía sau hai người đột nhiên có người chuyển động.

“Ai?”

Người đàn ôg cầm cuốc dưới gốc cây quay đầu lại hô.

Lúc đó khuôn mặt của anh ta cũng lộ ra ngoài, hóa ra là Tiểu Bân!

Tuy nhiên, Hoàng Hữu Vinh và Điền Đại Vĩ đã hạ quyết tâm không ra ngoài, sau vài nhịp thở, Tiểu Bân dường như đã nghĩ ra điều gì đó, toàn thân run rẩy, vác cuốc trên vai bỏ chạy.

"Đi ra đây!"

Hoàng Hữu Vinh nhìn chằm chằm cái cây cách đó không xa, nghiêm nghị quát.

Trong rừng cây yên lặng, một lát sau, từ sau lùm cây đi ra mấy người.

"Mẹ kiếp, sao lại là mấy ngươi?"

Điền Đại Vĩ nhìn những người trước mặt, tức giận mắng mỏ: "Tao đã nói là sẽ rời đi, nhưng mấy người lại cứ lắm mồm lắm chuyện, nói là muốn an ủi Đồng Lị kia, sao bây giờ lại ở đây?"

"Tài xế Điền à, chúng tôi cũng đâu nói là không đi, lúc chúng tôi đuổi đến nơi thì nhìn thấy bóng lưng của anh, cho nên... một mực đi theo." Khuôn mặt già nua của Trần Thanh Sơn nhăn lại, chua xót nói.

Hóa ra những người đã treo sau Điền Đại Vĩ ,chính là những hành khách này.

Hoàng Hữu Vinh cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vừa rồi anh ta còn hung hăng quát tháo, nhưng thực tế nếu có chuyện gì xảy ra, anh ta đã sẵn sàng bỏ rơi Điền Đại Vĩ, tự mình chạy trốn.

Mọi người cũng thở ra một hơi.

Hoàng Hữu Vinh đột nhiên cảm thấy không ổn.

“Nơi này thật kỳ quái…” Tôn Lượng đột nhiên nói: “Chúng tôi. . Chúng tôi rõ ràng đã đi ra khỏi thôn, tại sao lại đi vòng đến cuối thôn?”

“Mấy người không phải đi theo tôi sao?" Điền Đại Vĩ nói: "Tôi đi nhầm, mấy người đương nhiên cũng nhầm."

"Nhưng mà..." Tôn Lượng cau mày, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Bóng lưng anh rất nhanh đã biến mất, chúng tôi đuổi theo đến chỗ sau rừng thì hoàn toàn mất dấu, cuối cùng chọn hướng ngẫu nhiên quay lưng với mặt trời ..."

“Cái gì?" Điền Đại Vĩ nghi ngờ mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm vào Tôn Lượng và những người khác: "Mấy người đi ngược hướng mặt trời?"

"Phải... đúng vậy..." Hà Miểu bị hắn liếc mắt một cái, vội vàng đáp.

"Làm sao có thể..." Trên mặt Điền Đại Vĩ tràn đầy vẻ khó tin.

"Có chuyện gì vậy?" Hoàng Hữu Vinh vội hỏi.

"Cái quái gì..." Trong mắt Điền Đại Vĩ hiện lên một tia sợ hãi: "Rõ ràng là tôi đi về phía mặt trời..."

Khi hắn nói ra lời này, ban đầu tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó bắt đầu cảm thấy lạnh gáy.

Điều này sao có thể?

Một người đi về phía mặt trời, những người còn lại đi ngược hướng mặt trời, làm sao họ gặp nhau được?

Lời giải thích duy nhất là... quỷ đả tường!

Hoàng Hữu Vinh cũng ngay lập tức nổi da gà.

Có gì đó không ổn, ngôi làng này... có thể không thoát ra được!

Anh chợt nhớ đến lời cô cháu gái trưởng thôn đã nói.

Câu nói kia... Hy vọng các người, có thể rời khỏi...

Bầu không khí quái dị lan tràn giữa nhóm người, đây không còn là phỏng đoán nữa mà là một hiện tượng siêu nhiên có thật.

Điều mà Hoàng Hữu Vinh đang nghĩ bây giờ là nhanh chóng trở về làng, tham gia cùng mọi người, sau đó ... báo tin cho Lý Mộ và những người khác.

Con quỷ này...có một khả năng đã được xác định.

Quỷ đả tường.

"Chúng ta trở về thôn trước." Hoàng Hữu Vinh nuốt nước bọt.

Tuy nhiên, lời của anh không được người khác dáp lại.

Hoàng Hữu Vinh giật mình, đột nhiên ... một giọng nói vang lên.

“Nơi này thật kỳ lạ…”

“Chúng ta… Chúng tôi rõ ràng đã đi ra khỏi thôn, tại sao lại đi vòng đến cuối thôn?”

Đồng tử Hoàng Hữu Vinh đột nhiên co rụt lại, hắn quay đầu lại, nhìn Tôn Lượng với vẻ hoài nghi.

Tôn Lượng bối rối và có vẻ rất khó hiểu.

“Mấy người không phải đi theo tôi sao?"

"Tôi đi nhầm, mấy người đương nhiên cũng nhầm."

Điền Đại Vĩ cũng lên tiếng... câu nói ấy... y hệt như lúc nãy.

"Nhưng mà..." Tôn Lượng nhíu mày: "Bóng lưng anh rất nhanh đã biến mất, chúng tôi đuổi theo đến chỗ sau rừng thì hoàn toàn mất dấu, cuối cùng chọn hướng ngẫu nhiên quay lưng với mặt trời ..."

Giống nhau ... lời nói của họ ... giống hệt như vừa nãy!

“Cái gì?”

“Mấy người đi ngược hướng mặt trời?"

Phản ứng của Điền Đại Vĩ...cũng như vậy.

Hoàng Hữu Vinh lùi lại vài bước, dựa lưng vào gốc cây, cảm thấy lạnh cả người.

Ánh mắt quét qua những khuôn mặt đang nghi hoặc, run giọng nói: "Mấy người. . . vì sao lặp lại mấy lời ban nãy?"