Đôi mắt xếch, khuôn miệng vểnh và các đường nét trên khuôn mặt không cân đối khiến những người dân làng gầy guộc, đen nhẻm này trông càng kỳ quặc.
Điều kỳ lạ nhất là trong số những người này không có lấy một người phụ nữ nào.
Ngoại trừ cháu gái của trưởng làng, tất cả những người có mặt bây giờ đều là đàn ông.
Dân làng cẩn thận xoay đầu Trình Chí Bằng ra sau, vuốt mắt lại rồi đặt anh ta lên một tấm ván gỗ.
Điền Đại Vĩ la hét ầm ĩ về việc gọi cảnh sát, Hà Miêu run rẩy ôm con chó trong tay, Trần Thanh Sơn không ngừng thở dài, Tôn Lượng cau mày im lăng, Đồng Lị đau lòng khóc nấc, Trình Chí Bằng, người đã chết, thì nằm ở đó khá an tường.
Lão thôn trưởng vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể Trình Chí Bằng, sau đó xoay người đi vào nhà.
Lý Mộ liếc mắt nhìn lão thôn trưởng, sau đó quay đầu, ra hiệu với đám người Bạch Nghiên Lương đi vào.
Có vẻ như ... anh ta đang định đích thân nói chuyện với trưởng thôn già, người hiện đang có nhiều vấn đề nhất.
“Buổi trưa gặp mặt, mọi người cẩn thận.” Dụ Hàm Chu nói xong liền xoay người đi hướng khác, Tô Thiến cũng vội vàng đi theo.
Thấy vậy, Hoàng Hữu Vinh không nói một lời, xoay người bước đi.
Lâm Yến thật ra vẫn có chút thiện ý với Bạch Nghiên Lương và Dư Sênh, cô nói: "Hãy cẩn thận, đừng khám phá quá nhiều trong nhiệm vụ sinh tồn, cẩn thận chờ thời gian kết thúc là cách tốt nhất."
Dư Sênh có vẻ khá biết ơn vì những lời này, nhưng Bạch Nghiên Lương thì hơi thất thần, không đáp lời của Lâm Yến.
Một lúc sau, mấy người ở Vô Kỵ đều đã tản ra hết.
Họ không phải là cảnh sát, cũng không hề quan tâm đến cái chết của Trình Chí Bằng.
Có lẽ chỉ có Điền Đại Vĩ vẫn cảm thấy rằng có người đã gϊếŧ chết Trình Chí Bằng, còn những người khác ít nhiều đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, mặc dù tính cách Trình Chí Bằng có vẻ nhát gan nhưng vẫn là đàn ông tuổi trung niên mạnh mẽ.
Ai có thể siết cổ một người đàn ông trưởng thành ngay lập tức mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào?
Câu trả lời đã rõ ràng.
"Cô gái này, chân của cô có vấn đề gì sao?"
Bạch Nghiên Lương hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn, hóa ra người nói chuyện chính là cháu gái trưởng thôn.
Cô ấy không nhìn Bạch Nghiên Lương, mà nhìn Dư Sênh trên lưng Bạch Nghiên Lương một cách đồng cảm.
"Nếu như cô không ngại, tôi có một chiếc xe lăn, có thể cho cô mượn tạm."
Bạch Nghiên Lương và Dư Sênh nghe được câu này thì đều có chút kinh ngạc.
Xe lăn... ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này mà có thứ này thì đúng là ngạc nhiên.
"Cảm ơn rất nhiều." Mặc dù bối rối, nhưng Dư Sênh vẫn rất cảm kích.
Cô gái kia khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Bạch Nghiên Lương yên lặng chờ đợi tại chỗ với Dư Sênh trên lưng.
Hắn không nói, Dư Sênh cũng không nói.
Một lúc sau, cô gái đẩy xe lăn ra, nhìn Dư Sênh:
" Chân tay mẹ tôi trước kia cũng không tiện, trước đây mẹ hay dùng, bây giờ mẹ tôi qua đời rồi... cô đừng để ý.”
Dư Sênh liên tục lắc đầu : "Không, cảm ơn cô... Đúng rồi, tôi không biết ... cô tên gì?" "
“Tôi ... tên Lục Băng Ngôn." Nói xong tên, cô ta quay người rời đi .
Bạch Nghiên Lương đặt Dư Sênh lên xe lăn, nhìn bóng lưng của Lục Băng Ngôn, trầm tư.
"Cô tính thế nào?"
Bạch Nghiên Lương quay mặt hỏi Dư Sênh.
Dư Sênh giật mình, sau đó chạm vào chiếc xe lăn khá cũ và nói: "Anh cứ đi đi, tôi có thể tự làm."
Bạch Nghiên Lương gật đầu, rời đi không chút do dự.
Dư Sênh đột nhiên nở nụ cười, đạm mạc nhưng chân thật.
Cô tự mình quay xe lăn, đi về hướng mà Lục Băng Ngôn rời đi.
...
Bạch Nghiên Lương đứng trong làng, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Hình dạng ngọn núi của làng Tích Tuyết rất khác so với hình dạng của những ngọn núi xung quanh Nghiệp Thành.
Những ngọn núi của Nghiệp Thành trông như những chiếc bánh hấp phồng lên, trong khi những ngọn cây cao thì giống như những chiếc tay cầm lởm chởm, hướng nhọn lên như dao, tạo cảm giác càng thêm ác liệt và lạnh lùng.
Bất quá thảm thực vật nơi này cũng không quá thưa thớt, nằm ở phía nam, tuyết rơi rất ít, xuất xứ của cái tên Tích Tuyết hiển nhiên là một câu chuyện khác.
Đi xuống một con dốc, Bạch Nghiên Lương lại đi đến lối vào làng.
Bây giờ trời đã sáng hơn, có thể nhìn thấy rõ hơn hình dáng của ngôi làng.
Ngoại trừ nhà của trưởng thôn, trong thôn cơ bản là những ngôi nhà bằng gạch nung, tường làm bằng bùn đất màu vàng, lợp ngói đen, nhỏ bé và đơn sơ.
Có nhà chỉ dùng rơm dày làm mái, rơm được buộc chặt, xếp thành từng lớp, phía trên được ép xuống bằng vài viên đá lớn.
Động tĩnh của Bạch Nghiên Lương nhanh chóng thu hút những người khác.
Ba cậu bé da ngăm đen ngẩng đầu lên, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Theo lời lão trưởng thôn, đã lâu không có người ngoài vào thôn Tích Tuyết.
Bạch Nghiên Lương liếc nhìn ba đứa trẻ, vẫy tay với chúng.
Bị thu hút bởi sự tò mò, một trong những đứa trẻ cao lớn bước về phía anh, hai đứa còn lại cũng theo sau bước tới.
Khi chúng đến gần, Bạch Nghiên Lương ngửi thấy một mùi thoang thoảng từ cơ thể đứa trẻ, đó là mùi mồ hôi và đủ loại hỗn hợp do lâu ngày không được tẩy rửa mà thành.
Quần và áo của chúng dính đầy bụi bẩn từ trên xuống dưới, không còn nhìn rõ màu nền ban đầu của những bộ quần áo cũ nát này.
Hơn nữa, dường như mấy đứa trẻ mặc chúng vào mọi mùa, có lẽ chỉ có một bộ quần áo, mặc xong tự nhiên không có ý định cởi ra giặt.
"Nói cho anh trai biết, đó là cái gì?"
Bạch Nghiên Lương ngồi xổm xuống, cười hiền lành với lũ trẻ.
Thứ mà anh đang nói đến là những chiếc l*иg sắt phủ vải đen trước cửa mỗi ngôi nhà.
Ba đứa trẻ nhìn nhau, đột nhiên cười toe toét.
Ánh mắt của Bạch Nghiên Lương trở nên lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy và lùi lại.
Ngay tại chỗ anh vừa ngồi, đứa trẻ đen nhẻm, nhỏ nhắn, gầy gò, cầm lưỡi hái chém ngang qua.
Thấy Bạch Nghiên Lương né được lưỡi liềm của mình, nó nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Bạch Nghiên Lương cũng lặng lẽ nhìn chúng.
Đôi mắt của những đứa trẻ rất sáng, nhưng không phải là loại hồn nhiên ngời sáng kia.
Không... có lẽ đó cũng là một kiểu ngây thơ.
Chỉ là những gì chúng có không phải là lòng tốt thuần túy, mà là ... cái ácthuần túy.
“Quần áo…đồ vật này nọ.”
Đứa trẻ cao hơn dẫn đầu chỉ vào Bạch Nghiên Lương với giọng trẻ con.
Chúng dường như không nói chuyện thường xuyên nên cách phát âm khá kỳ quặc.
Bạch Nghiên Lương lắc đầu, không để ý đến nó.
Thấy vậy, đứa trẻ vừa vung liềm chém tiếp.
Bạch Nghiên Lương giơ chân lên, không chút do dự, tung cú đá vào thẳng mặt nó.
Hắn căn bản không hề cho rằng bản thân đang ỷ lớn hϊếp nhỏ, một đá này không hề kiệm lực, đứa nhóc dính đòn bay ra mấy cái răng tại chỗ, lăn lộn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
5Chương
Hành vi của Bạch Nghiên Lương dường như đã khiến hai đứa trẻ nhận ra mình đυ.ng sai người.
Nhưng chúng không la hét hay gọi người, thuần thục kéo theo đứa trẻ đã ngất nhanh chóng chạy đi.
Bạch Nghiên Lương duỗi mắt cá chân, hơi cau mày.
Loại môi trường phát triển nào sẽ khiến đứa trẻ hình thành thói cướp lấy những thứ mà chúng nhìn thấy?
Chẳng lẽ... người trong thôn này vốn là một đám thổ phỉ?
Bạch Nghiên Lương sờ cằm, cũng không phải là không thể...
C