Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Đùa Kinh Dị

Chương 51: Ở lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người nhìn nhau thất thần.

Nhưng Điền Đại Vĩ, người vừa bị cắn sứt tay, rõ ràng không có ý định bỏ qua.

"Tao tàn phế rồi! Ông chỉ nói một câu đừng nói là bọn tao phải câm miệng hả?" Hắn chỉ vào mũi lão thôn trưởng mà chửi.

Tiếng chửi vang vọng khắp thôn, một lúc sau, cửa lớn cửa nhỏ nối đuôi mở ra.

Những khuôn mặt gầy guộc, đen đúa ló ra từ khe cửa, nhìn về phía họ.

Ngay cả tên hồ đồ như Điền Đại Vĩ cũng phải im bặt.

Thật sự... những thôn dân đang thò người ra đằng kia, quá xấu xí.

Không...hay phải nói... trông vô cùng quái dị.

Mặc dù không bị dị tật hay khuyết tật, nhưng các đặc điểm trên khuôn mặt lại rất kỳ lạ, một số con mắt thì nhỏ một cách đáng ngạc nhiên, trong khi những người khác thì miệng lại lớn quá mức bình thường.

"Chúng tôi sẽ bồi thường..." Nghe được lời Điền Đại Vĩ, lão thôn trưởng vẫn khách khí.

Điền Đại Vĩ nghe lời này thì hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không làm khó dễ nữa.

“Ông nội.”

Lúc này, thiếu nữ một mực nâng người lão thôn trưởng đột nhiên lên tiếng.

"Trời sắp tối." Bốn chữ đơn giản này nhưng lại khiến cho lão thôn trưởng biến sắc, vội vàng nói: "Đi trước... Về nhà trước đi."

Những người dân làng ló người qua khe cửa cũng vươn vai đóng cửa lại, nhanh chóng không một tiếng động.

Lão trưởng thôn vội vã chạy đi, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo mình.

Vài phút sau, ngay trước khi mặt trời lặn, cả nhóm cuối cùng cũng đến nhà trưởng thôn.

Ngôi nhà của lão thôn trưởng khá rộng rãi, nhưng chắc chắn không thể chứa được mười ba người.

"Ủy khuất các vị, nơi này chỉ có ba gian phòng trống, mọi người cố ở đêm nay vậy." Lão thôn trưởng áy náy nhìn bọn họ: “Nếu ngày mai mọi người vẫn chưa đi được, tôi sẽ sắp xếp các vị ở tạm nhà người khác."

"Cái gì? " Hà Miêu là người đầu tiên không đồng ý, ôm con chó corgi đã uể oải kể từ khi vào làng, nói: "Không! Cháu sẽ cho ông tiền, ông... ông cho cháu ở trong phòng riêng được không?!”

" Mẹ nó! Đến tao bị thương mà còn chưa nói đến việc có phòng riêng, mày thì là cái thá gì?" Mặt Điền Đại Vĩ tái nhợt, mặc dù máu từ ngón tay bị đứt lìa đã ngừng chảy, nhưng cơn đau vẫn còn đó.

Điều này càng làm tính khí vốn nóng nảy của gã ta điên tiết hơn.

"Này... Để tôi xem thế này. Có ba phòng trống, một phòng cho nam và một phòng cho nữ, chúng ta có thể thảo luận xem ai ở trong căn phòng còn lại, thế nào?" Ông lão tên Trần Thanh Sơn cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi việc.

"Trưởng thôn, bảy người chúng ta là bạn đi cùng nhau, có thể sắp xếp chúng tôi ở một phòng riêng được không? Không có giường cũng không sao, chúng tôi tán gẫu gϊếŧ thời gian, nghỉ ngơi một chút là được." Lâm Yến đưa ra đề nghị.

Đương nhiên, lời của cô được đại bộ phận mọi người đồng ý, dù sao lời nói của cô cũng đại diện cho quyết định của sáu người.

Điền Đại Vĩ náo loạn nửa ngày, nhưng số lượng vẫn chiếm ưu thế.

Bạch Nghiên Lương và nhóm người nhận một căn phòng lớn, đi vào phòng nghỉ ngơi trước, không quan tâm Điền Đại Vĩ và những người khác tiếp tục ồn ào.

Bạch Nghiên Lương đặt Dư Sênh, người có đôi chân có vấn đề xuống sàn. Cô nhỏ giọng cảm ơn, sau đó lặng lẽ dựa vào tường nhìn mọi người.

Căn phòng khá lớn và không quá chật chội, đủ cho cho bảy người dựa vào.

Chủ yếu là vì ngay từ đầu họ đã không có ý định ngủ.

“Chúng ta có bảy người, mỗi người canh gác một giờ.” Dư Hàm Chu nói.

Ý kiến

của cậu rất xác đáng, không ai tỏ ý phản đối.

Không thể mất cảnh giác ở một nơi biết rõ có quỷ, vì vậy... sự hợp tác là rất quan trọng.

“Mấy người nghĩ sao về ngôi làng này?”

Hoàng Hữu Vinh, người đã đứng nãy giờ chợt ngồi xuống, khoanh chân nhìn mọi người.

"Lão trưởng thôn rất đáng ngờ." Lâm Yến nghe thấy lời này, mắt lóe lên tia sáng: "Nhà của trưởng thôn sau khi đi vào thôn phải đi bộ năm sáu phút, nhưng trước khi có tiếng chó sủa, trưởng thôn và cháu gái của ông ta chỉ mất khoảng hai phút là đến nơi, lúc đó họ đang ở đâu? Tại sao ngoại trừ trưởng thôn và cháu gái của ông ta, cả làng chỉ có một thanh niên tên là Tiểu Bân xuất hiện?" Câu hỏi của Lâm Yến cũng là vấn đề mà mọi người đang nghi hoặc, cái thôn này, chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng thấy không ổn.

Trước cửa từng hộ gia đình đều có l*иg sắt phủ vải đen, phụ nữ tấn công và ăn thịt sống. Dân làng trong nhà không dám ra ngoài...

"Lời cháu gái trưởng thôn vừa rồi cũng rất kỳ quái, "Trời sắp tối rồi", chẳng lẽ... sau hoàng hôn sẽ có gì xuất hiện hay sao? " Hoàng Hữu Vinh nói tiếp.

"Bạch Nghiên Lương, anh thấy thế nào?"

Bạch Nghiên Lương cũng đang dựa vào tường, tựa hồ có chút thất thần, đột nhiên nghe thấy có người hỏi

gọi tên mình.

Hơn nữa, người này lại là Lý Mộ?

Bạch Nghiên Lương không giấu diếm, nói ra suy nghĩ: "Cháu gái của trưởng thôn đã đề cập đến lễ nhập trạch, mà tế tự cũng được nhắc đến trong Giải Ngữ. Ban đầu, tôi không hiểu “lột da lột thịt, hiến tế không tim” có nghĩa là gì, cho đến ban nãy."

Lời của anh nâng cao tinh thần của mọi người, chẳng lẽ Bạch Nghiên Lương đã có lý giải về Giải Ngữ?

"Lão thôn trưởng nói ông ta là thôn trưởng là Tích Tuyết thôn. Tích tuyết... tế huyết, tôi không cảm thấy chỉ là sự trùng hợp. Quỷ lần này đại khái có liên quan đến lễ nhập trạch.”

Cách giải thích này được mọi người tán đồng.

"Ừm, Bạch tiên sinh nói cũng có lý, chúng ta nên bắt đầu điều tra về nghi thức nhập trạch, có lẽ nghi thức này đã từng xảy ra sự cố, gϊếŧ chết một số người đáng lẽ không nên chết..."

“Hoặc là, nó dùng người sống làm vật hiến tế, hiện tại. . . người chết quay về báo thù.” Tô Thiến ngồi cạnh Dụ Hàm Chu bổ sung.

“Em. . . cũng có phát hiện.” Thanh âm từ trong góc vang lên.

Mọi người cùng nhau nhìn lại về phía Dư Sênh.

"Vừa rồi... Trên đường đi, em thấy tất cả nhà trong thôn này, đều không có cửa sổ."

Hả? !

Mọi người bị lời nói của Dư Sênh giật mình, sau đó mới chợt hiểu ra.

"Chả trách ... tại sao tôi luôn cảm thấy mấy căn nhà trở đây có cảm giác áp bức là lạ, thì ra là như vậy!" Hoàng Hữu Vinh vỗ tay thở dài.

Bạch Nghiên Lương liếc nhìn Dư Sênh, thấy cô cũng đang nhìn mình, khẽ gật đầu.

Cửa sổ?

Tại sao người dân thôn Tích Tuyết không xây cửa sổ?

“Mọi người xem, bọn họ sợ ngoài cửa sổ có gì đó lén lút theo dõi mình hay sao?” Hoàng Hữu Vinh đột nhiên trầm ngâm nói.

Những gì Hoàng Hữu Vinh nói khá đáng sợ, nếu đúng như vậy thì ... thứ xuất hiện bên ngoài cửa sổ đó là gì?

Lý Mộ theo bản năng sờ sờ ngón tay, đây là thói quen lúc hắn đang tập trung suy nghĩ.

Lần này, hắn là kẻ bám đuôi, là kẻ bám đuôi trong nhiệm vụ sinh tồn, hắn gần như chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của những bóng ma.

Vì vậy, mục tiêu của Lý Mộ ngay từ đầu không phải là sống sót trong ba ngày, mà là tìm ra quy tắc ẩn giống như Kì Niệm, sau đó ... tiêu diệt nó!
« Chương TrướcChương Tiếp »