Chương 46: Chuyển nhà

Một tuần sau.

Các hoạt động quảng bá của Phong Tụ Tuyết kết thúc, buộc phải rời khỏi Nghiệp Thành.

Sau khi rời khỏi căn hộ vào ngày hôm đó, cô không liên lạc lại với Bạch Nghiên Lương, có lẽ là vì đã nhận ra sự cảnh giác của Bạch Nghiên Lương đối với bọn chúng, đồng thời cũng cảm nhận được thái độ bất hợp tác của Bạch Nghiên Lương.

Vì vậy, Bạch Nghiên Lương có một khoảng thời gian tương đối yên bình, hôm nay, anh cầm điện thoại di động và đi thẳng về phía trước theo bản đồ.

Số 169, đường Thanh Y.

Chính là nó.

Bạch Nghiên Lương cất điện thoại, nhìn tòa nhà có hơi khác biệt với bốn bề bê tông cốt thép xung quanh.

"Cộc cộc cộc..."

Bạch Nghiên Lương gõ nhẹ vào cửa.

Rất nhanh bên trong có tiếng bước chân.

“Là ai?”

Thanh âm mơ hồ vang lên trong sân.

Bên kia mở cửa, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú.

Khó trách lại phát ra âm thanh nghèn nghẹn như vậy, hóa ra là đang đánh răng.

"Xin chào, có phải anh là người đăng thông tin cho thuê nhà không?" Bạch Nghiên Lương không để ý bên kia đang làm gì.

Mặc dù đối với anh mà nói, đánh răng lúc một giờ trưa quả thực là một chuyện kỳ

lạ.

Nhìn vào bộ dạng của chàng trai trẻ này, anh ta cũng dường như vừa mới thức dậy.

Có lẽ là do tính chất công việc?

Bạch Nghiên Lương thầm cảm thông.

Còn thanh niên trẻ tuôit trước mặt, sau khi nghe Bạch Nghiên Lương nói thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng đổ mấy ngụm nước vào miệng, uống cạn.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Là tôi! Anh đến đây thuê nhà sao? Hahaha! Thật tinh mắt!"

Vì đã tham khảo trước tiền thuê nhà nên kỳ vọng của Bạch Nghiên Lương với nơi này cũng không cao.

Trên thực tế, chính vì giá đủ thấp nên Bạch Nghiên Lương mới bị thu hút.

Nhưng căn phòng trước mặt đã phá vỡ tưởng tượng của Bạch Nghiên Lương, không quá tệ, phải nói là rất...ổn.

Một ngôi nhà kết cấu bằng gạch và gỗ điển hình, cửa ra vào và cửa sổ được chạm khắc hoa văn đơn giản mà trang nhã, những phiến đá xanh kéo dài từ cổng sân đến trước nhà, Bộ bàn ghế đá đặt dưới gốc cây phát lộc, và một chiếc ghế đá nhỏ thậm chí còn được xây cách đó không xa. Một cái ao, chảy với dòng nước ngầm trong vắt.

Cậu thanh niên thầm chú ý đến biểu hiện của Bạch Nghiên Lương, nhưng Bạch Nghiên Lương rất ít khi bộc lộ biểu cảm ra bên ngoài, vì vậy hắn ta nghĩ Bạch Nghiên Lương vẫn còn băn khoăn.

Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói: "Không thể hạ thấp tiền thuê nhà hơn nữa! Mặc dù ở đây có tin đồn bị ma ám, nhưng bây giờ đã là thời đại nào! Tôi còn nghĩ cậu cũng đã là người trưởng thành, sẽ không tin vào những lời nhảm nhí đó chứ?”

Ma ám?

Bạch Nghiên Lương bất ngờ liếc nhìn hắn ta, anh chưa bao giờ nghe nói về điều này.

Hóa ra...đó là lý do tại sao giá thuê rẻ như vậy.

"Cậu xem, tôi lớn lên ở chỗ này hơn hai mươi năm, còn chưa gặp qua ma quỷ lần nào. Cây bồ kết già kia có chút u ám, nhưng không hề hút quỷ như đồn đại?"

Bạch Nghiên Lương cười cười hỏi: "Tiền thuê một năm là bao nhiêu?"

"Chà, nếu cậu không muốn ... eh?" Đôi mắt người đàn ông sáng bừng lên: "Cậu vẫn muốn thuê sao? Tốt quá! "

"Một tháng một ngàn năm, một năm chính là một vạn tám, tính. . . . . . tính anh một vạn bảy lăm!"

Ưu đãi năm trăm, Bạch Nghiên Lương hài lòng gật đầu, song phương đều được lợi.

"Uầy! Vừa nhìn đã biết cậu không giống những người khác, lúc bước vào thấy mấy cái cây đã chuồn đi."

Bạch Nghiên Lương theo lời hắn ta nhìn về phía cây hòe già, đột nhiên giật mình.

Anh dường như... nhìn thấy một thứ gì đó dài dài... đang liếc nhìn qua kẽ lá.

Thấy người thanh niên trước mặt còn đang huyên thuyên, Bạch Nghiên Lương cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nhìn đi chỗ khác như không có gì xảy ra.

"Tôi tên là Cao Phi! Trong viện này có bốn gian phòng, ngoại trừ tôi ở một gian, anh cứ tùy ý chọn!" Lời Cao Phi có vẻ sảng khoái, nhưng có vẻ trong căn nhà cũ này, chỉ có một mình hắn ta.

Bạch Nghiên Lương cũng không từ chối, anh xách hành lý và chọn một căn phòng xa cây hòe kia nhất, căn ngoài cùng bên phải.

Hai người chung sức dọn dẹp, căn phòng nhanh chóng được sửa sang, sẵn sàng để vào ở.

Cao Phi là chàng trai trẻ nhiệt huyết, lúc này vô cùng vui mừng vì cuối cùng ngôi nhà đã được cho thuê, vì vậy hắn quyết định ra ngoài kiếm ít đồ ăn ngon để chiêu đãi Nghiên Lương.

Bạch Nghiên Lương ngồi trên ghế đá trong sân, trầm ngâm nhìn cây hòe già kia.

Trước đây thì chẳng có gì, sao bây giờ ... lại gặp được điều kỳ lạ ở khắp mọi nơi thế này?

Quên đi, Cao Phi đã sống ở đây nhiều năm mà không hề gặp vấn đề gì, rắc rối hẳn cũng không quá lớn.

Khi Bạch Nghiên Lương đang nghĩ theo cách này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Anh nhìn vào dãy số không tên hiển thị trên màn hình, nhấn trả lời.

“Xin chào?”

“Có phải anh Bạch không?” Giọng của một người đàn ông đầy nam tính vang lên.

“Anh là?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

“Tôi tên là Đỗ Thượng Cảnh.”

Đỗ Thượng Cảnh?

Bạch Nghiên Lương nhớ đến cái tên này, cái tên này, sau Phong Tụ Tuyết, là một trong những người có thâm niên nhất ở Vô Kỵ.

Đối với Phong Tụ Tuyết, Bạch Nghiên Lương khá thất vọng vì những gì cô ta thể hiện, thậm chí còn có phần nghi ngờ khả năng của những người ở đây. Nhưng ngày hôm đó, sau khi nhận ra trong cơ thể cô tồn tại một nhân cách khác, Bạch Nghiên Lương khẳng định, đó mới chính là chìa khóa để Phong Tụ Tuyết sống sót.

Vậy, người tên Đỗ Thượng Cảnh này có gì đặc biệt?

"Xin chào, Đỗ tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho anh?" Bạch Nghiên Lương không thích khách sáo, ngoại trừ một số lúc cần thiết, anh thường chọn đi thẳng vào vấn đề.

"Là như thế này. . . Mấy ngày nay anh không có xuất hiện trong nhóm, chúng tôi cũng không biết nhiều lắm chi tiết nhiệm vụ của tổ thứ ba, cho nên. . . "

Bạch Nghiên Lương sửng sốt, anh đã quên mất điều này.

Thật ra không phải anh không muốn chia sẻ, mà là...anh không thích bầu không khí trong nhóm chat đó.

Mặc dù ngoài mặt tán gẫu khá sôi nổi, nhưng giữa lời nói... hầu như đều tràn ngập hơi thở tuyệt vọng.

Họ đang sử dụng cách giao tiếp thông thường để che đậy sự hoang mang sợ hãi bên trong, thậm chí là sự điên rồ chập chờn.

Khi Bạch Nghiên Lương bước vào Vô Kỵ lần đầu tiên, anh nhận ra trong số những người đó, có một số thành phần đã sụp đổ tinh thần rồi.

Anh nhìn thấy điều này vì bản thân vừa giỏi giả vờ, vừa giỏi… thể hiện cảm xúc giả tạo.

Loại tình huống này thường xuất hiện khi bạn phải chịu áp lực của sự tuyệt vọng vô tận trong một thời gian dài, đồng thời phải đối mặt với suy nghĩ bản thân có thể chết bất kì lúc nào.

Nhưng đồng thời, Bạch Nghiên Lương cũng nhận ra có một số người không có những biểu hiện vô vọng như thế, trong số đó có Đỗ Thượng Cảnh.

"Tôi sẽ sắp xếp một tài liệu và gửi nó cho anh, anh Đỗ."

Đỗ Thượng Cảnh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối.

“Vậy làm phiền rồi.”

“Không sao, nếu không còn gì…”

“…Đợi đã!” Đỗ Thượng Cảnh do dự một lúc, rồi gọi.

“Còn gì nữa không?”

“Anh Bạch, xin hỏi... anh, anh có cảm thấy bản thân... có gì đó không ổn không?”

Bạch Nghiên Lương sửng sốt, Đỗ Thượng Cảnh hỏi câu này, giọng nói có chút trầm thấp, tựa hồ trong tiềm thức không muốn người khác nghe thấy.

Sau khi suy nghĩ một chút, Bạch Nghiên Lương cười nhẹ:

"Không có đâu, anh Đỗ."