Tất nhiên Bạch Nghiên Lương biết có điều không ổn trong cái chết của Bạch Nghiên Nhân.
Trí nhớ của anh chưa từng có thiếu sót, nhưng ngày đó, trong đầu anh lại không có lấy một tia hình ảnh, giống như... ký ức bị cưỡng ép xóa bỏ.
Nếu Phong Tụ Tuyết biết về cái chết của Bạch Nghiên Lương, điều đó có nghĩa là cô ta đã điều tra các sự kiện năm đó. Chị gái cô ta biến mất, thời gian mất tích gần như trùng khớp với thời gian Nghiên Lương gặp nạn.
Điều đầu tiên Bạch Nghiên Lương xem xét là độ tin cậy trong lời nói của Phong Tụ Tuyết.
Sau một lúc, anh đưa ra kết luận.
Phong Tụ Tuyết không cần phải nói dối.
Cô ta chắc chắn muốn khai thác một số thông tin từ anh, nhưng đáng tiếc, điều Bạch Nghiên Lương biết còn ít hơn Phong Tụ Tuyết, anh đã ở trong bệnh viện tâm thần mười năm, còn không thể thực hiện bất kỳ cuộc điều tra nào.
Hai người đồng thời im lặng.
Xe cộ và đám đông lướt qua nhanh chóng bên ngoài cửa sổ.
Trên đời này, ai cũng có những bí mật của riêng mình, chỉ khác là có nhiều hay ít, lớn hay nhỏ mà thôi.
Cả hai cố tình lảng tránh những vấn đề nhạy cảm, chẳng hạn như việc họ đến Vô Kỵ bằng cách nào.
Bạch Nghiên Lương đoán rằng có lẽ Phong Tụ Tuyết cũng có một chiếc chìa khóa, chìa khóa của chị cô.
Vô Kỵ không phải nơi yên bình, đó là địa ngục có thể tước đi mạng sống trong tức khắc.
Nhưng...họ đã ở trong đó rồi, không còn khả năng chạy thoát.
Có lẽ lúc đó Bạch Yên Nhân và Phong Diệc Như cũng vậy.
Quán cà phê im lặng, chỉ có âm thanh yếu ớt phát ra từ chiếc TV treo trên tường.
"...Kẻ tình nghi, Hạo Bác Văn, đã tự sát trong trại tạm giam của phân cục Giang Bắc vào rạng sáng đêm qua. Tại sao một cậu bé mười lăm tuổi lại dấn thân vào con đường gϊếŧ người? Sự thiếu giáo dục đang dần dẫn đến hậu quả tai hại..."
Bạch Nghiên Lương đột nhiên ngẩng đầu lên, Phong Tụ Tuyết nghĩ rằng anh ấy sẽ nói gì đó, lại thấy anh đang nhìn TV không chớp mắt.
Theo ánh mắt của anh, sắc mặt Phượng Tú Tuyết dần dần thay đổi.
Mặc dù biện pháp che mờ đã được áp dụng cho hình ảnh trên T, màu đỏ chói kia vẫn rất nổi bật.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến sắc mặt Phong Tụ Tuyết thay đổi không phải là điều này, mà là ... Cô có thể nhìn thấy một bóng đen méo mó rời khỏi xác chết và bước ra khỏi màn hình!
Cô đột ngột đứng dậy, tiếng bàn ghế chói tai đột ngột vang lên trong quán cà phê yên tĩnh.
"Là chúng!"
Thanh âm Phong Tụ Tuyết đột nhiên trở nên bén nhọn, nhưng cô hiển nhiên không ý thức được điểm này, hay nói cách khác, sau khi nhìn thấy một màn kia, cô không còn tâm tư suy nghĩ điều gì khác. .
Kết quả là những người đang ở trong quán cà phê hoặc đang nghỉ trưa hoặc đang nhỏ giọng trò chuyện đều đổ dồn ánh mắt về phía này, nhưng khi nhìn thấy Phong Tụ Tuyết, biểu cảm của họ ngày càng trở nên kỳ lạ, từ cau mày bất mãn chuyển sang nghi ngờ và sau đó là ... ngạc nhiên.
"Phong Diệc Như?"
"Đó có phải là Phong Diệc Như không?"
"Thật sự là cô ấy! Tại sao cô ấy lại ở đây?"
Phong Tụ Tuyết đột nhiên mất bình tĩnh khiến mình rơi vào tình thế khó xử, nhưng may mắn thay, Bạch Nghiên Lương vẫn còn rất tỉnh táo.
Anh dứt khoát kéo Phong Tụ Tuyết, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào TV, để lại một số tiền mặt rồi nhanh chóng rời đi.
Có lẽ là Bạch Nghiên Lương hành động quá nhanh, những người trong quán cà phê còn chưa kịp định thần, Phong Tụ Tuyết đã bị anh lôi đi rồi.
Họ chắc chắn rằng người đàn ông nọ không phải một nhân vật nổi tiếng, chứ đừng nói là ngôi sao.
Đợi đã... Tại sao Phong Tụ Tuyết lại xuất hiện ở đây, hẹn gặp với một chàng trai lạ mặt?
Tin đồn luôn lan truyền nhanh chóng, đặc biệt là tin đồn về các nữ diễn viên nổi tiếng.
May mắn thay, Bạch Nghiên Lương không hay sử dụng mạng xã hội, nếu không thì bây giờ sắc mặt sẽ không hề đẹp.
...
Trên ghế đá bên đường.
Bạch Nghiên Lương khẽ cau mày, nhìn vào vết xước trên cánh tay.
Anh không ngờ rằng điều đầu tiên sau khi Phong Tụ Tuyết tỉnh táo lại là cào mình, nguyên nhân là do mình đυ.ng vào người cô ta?
"Cô cũng nhìn thấy bóng đen trên màn hình đúng không?" Bạch Nghiên Lương nhìn Phong Tụ Tuyết đang cúi đầu ẩn mình, lúc này mới nhân ra mình là người của công chung sao.
Phong Tụ Tuyết gật đầu, cô ta bồn chồn trên băng ghế bên đường như tên trộm.
"Bây giờ có rất nhiều cô gái xinh đẹp, sẽ không có ai chú ý đến cô đâu, cô càng như thế càng đáng nghi." Bạch Nghiên Lương thề rằng bản thân đang nói sự thật, nhưng Phong Tụ Tuyết thì đột ngột ngẩng phắt lên, bất thiện nhìn anh ta.
Nhưng sau những gì anh nói, tốt xấu gì Phong Tụ Tuyết cũng đổi lại dáng ngồi.
"Cái bóng đen kia méo mó, hẳn là chỉ có chúng ta nhìn thấy..." Phong Tụ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Chúng ta?
Bạch Nghiên Lương nghĩ về từ này.
Điểm chung của cả hai và cũng là điểm khác biệt với những người khác chỉ có Vô Kỵ, tức là chỉ có người trong Vô Kỵ mới có thể nhìn thấy.
Nói cách khác, những người đang dần bị biến đổi bởi Vô Kỵ đều có khả năng này...
Thứ màu đen đó rõ ràng không phải là sinh vật bình thường.
Hình ảnh trên đài truyền hình chắc chắn đã được quay lại trước khi phát sóng, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó, họ chỉ nghĩ rằng đó là một hình ảnh bình thường.
Hơn nữa theo lời Phong Tụ Tuyết, cô ta dường như đã nhìn thấy loại chuyện này hơn một lần?
Ánh mắt thăm dò của Bạch Nghiên Lương không che giấu điều đó, Phong Tụ Tuyết nhanh chóng hiểu ý anh.
"... Sau khi chị gái tôi biến mất, tôi đã từng vào phòng của chị ấy. Tôi vô tình nhìn thấy thứ như thế này... trong gương.
"Hơn nữa. . . . . . mấy người Lí Mộ cũng từng nỏi qua, bản thân trong hiện thực ngẫu nhiên có thể nhìn vật này.”
Vậy à...
Bạch Nghiên Lương vuốt cằm, trầm tư.
Cái quái gì thế này?
Ma quỷ?
Không... Nếu họ thực sự là những bóng ma trong Vô Kỵ, trật tự của thế giới này đã sụp đổ từ lâu.
Vậy thì chúng tồn tại kiểu gì...?
Đôi mắt Bạch Nghiên Lương càng ngày càng sáng, tuy rằng hiện tại anh không cách nào xác định danh tính bóng đen kia, nhưng anh có thể khẳng định, loại chuyện này chắc chắc có quan hệ đến cái chết của Nghiên Nhân mười năm về trước!
Quá nhiều điểm tương đồng, có quá nhiều trùng hợp.
Bạch Nghiên Lương không tin vào sự trùng hợp, theo quan điểm của anh, tất cả sự trùng hợp trên thế giới đều không thể tránh khỏi tác động của một số yếu tố chưa xác định.
Điều anh phải làm bây giờ là tìm ra nguyên nhân của những sự trùng hợp này.
Nghĩ đến đây, Bạch Nghiên Lương định đứng dậy từ biệt.
Nhưng anh vừa đứng dậy, Phong Tụ Tuyết cũng đứng dậy theo.
"Tôi đi đây." Bạch Nghiên Lương bình tĩnh nhìn cô ta.
“Ta biết rồi.” Phùng Tú Tuyết chỉnh lại kính râm, tựa hồ cảm thấy như vậy không an toàn, lại vội vàng cúi đầu.
.....
"Tại sao cô lại đi theo tôi?"
"Ai đi theo anh?" Phong Tụ Tuyết nhìn xung quanh, giấu phần lớn cơ thể của mình sau Bạch Nghiên Lương.
"Tôi tới đây để điều tra vụ án." Bạch Nghiên Lương không nói nên lời nhìn cô, tiết lộ mục đích thực sự của mình.
"Tôi cũng vậy." Phong Tụ Tuyết nhìn Bạch Nghiên Lương, nghiêm túc nói: "Những thứ tương tự xuất hiện trong phòng của Diệc Như, chúng chắc chắn có liên quan đến sự mất tích của chị ấy."
"Nhưng..." Bạch Nghiên Lương đột nhiên sững người, anh đột nhiên phát hiện, mình không thể phản bác lời cô ta, vì mục đích của đối phương, hình như cũng giống như anh.