Khi Bạch Nghiên Lương tỉnh dậy, đã là tám giờ sáng.
Sáng nay anh không ra ngoài mà ngoan ngoãn ở trong khách sạn, cẩn thận phân loại đồ đạc của anh trai.
Bạch Nghiên Nhân là một thám tử tư, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Bạch Nghiên Lương nhận ra rằng anh thực sự biết rất ít về anh trai mình. Anh chỉ nhớ rằng Nghiên Nhân thường ra ngoài trong vài ngày, nhưng anh ấy luôn đưa trước một khoản tiền cho chủ nhà nhờ dì chăm sóc giúp em trai, mặc dù Bạch Nghiên Lương cảm thấy mình không cần bất kỳ sự chăm sóc nào.
Xem qua các tài liệu và tư liệu do Dương Vạn Long lưu giữ, Bạch Nghiên Lương không tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị.
Những tài liệu này phần lớn là hợp đồng ký kết với khách hàng, có người điều tra lừa đảo, thuê người tìm người thân, đòi nợ hợp pháp, có người tìm chó mèo, nói chung đều là công việc thám tử tư bình thường hay làm.
Nhưng ... một Bạch Nghiên Nhân bình thường như vậy đã để lại một chiếc chìa khóa kỳ lạ trong di vật của mình.
Và chiếc chìa khóa đó có thể mở được cánh cửa dẫn đến Vô Kỵ.
Vô Kỵ là địa phương nào?
Mặc dù đã trải qua một nhiệm vụ, nhưng Bạch Nghiên Lương vẫn chưa có đầu mối về nó, thậm chí anh cũng không biết nó có thể tác động gì đối với thế giới thực nếu đưa người chơi quay trở lại quá khứ? Nếu... nó thực sự có thể tác động đến hiện thực, thì nghịch lý không-thời gian ở đây quá phức tạp.
Nhưng nếu không tác động được, thì Vô Kỵ đưa những người như mình đến thời gian không gian xa lạ đó để làm gì?
Anh không nghĩ đó chỉ là một trò đùa của một tồn tại vô danh nào đó.
Nếu loại tồn tại đó thực sự tồn tại, con người thậm chí có thể không đủ tư cách để làm đồ chơi.
Bạch Nghiên Lương sắp xếp tất cả các tài liệu của Bạch Nghiên Nhân để lại, lặng lẽ đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Nói tóm lại, mình đã đến Vô Kỵ rồi, theo lời Chu Lễ nói, lần tiếp theo, hẳn là một tháng sau.
Miễn là anh có thể sống, một ngày nào đó anh sẽ biết tất cả mọi thứ, và một ngày nào đó, anh cũng sẽ tìm ra sự thật về cái chết của Nghiên Nhân...
Anh sẽ khiến thứ đã gϊếŧ Nghiên Nhân phải trả cái giá đắt, bất kể thứ kia ... là gì.
Thu hồi suy nghĩ, Bạch Nghiên Lương tắm rửa, thay quần áo, nhàn nhã ăn trưa rồi ra ngoài theo đúng cuộc hen.
Khách sạn anh hiện đang ở gần phố Thiên Kiều, sau khi hỏi han đường xá, rất nhanh anh đã tìm được Log Cafe.
Đó là giờ nghỉ trưa, một số người cũng lựa chọn làm việc trong Log Cafe.
Bên cửa sổ, Bạch Nghiên Lương nhìn thấy người nọ.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác hàng hiệu màu trắng tinh khiết, với một cặp kính râm to bản che gần hết khuôn mặt.
Dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô ta hơi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chỗ Bạch Nghiên Lương đang đứng có thể nhìn thấy rõ mái tóc dài cuộn lại và khuôn mặt thanh tú nhưng lãnh đạm của người phụ nữ.
Dường như nhận ra ánh mắt của Bạch Nghiên Lương, côta nhanh chóng quay lại và nhìn anh.
"Tôi đến muộn sao?"
Bạch Nghiên Lương đi tới trước mặt cô, kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống, đồng thời lịch sự từ chối ly cà phê mà người phục vụ giới thiệu, chỉ xin một cốc nước lọc.
"Là tôi tới sớm."
Phong Tụ Tuyết nhẹ nhàng trả lời.
Giọng nói của cô có chút ngoài dự liệu của Bạch Nghiên Lương, sau khi gặp mặt trực tiếp, anh vốn tưởng rằng giọng của cô sẽ lạnh lùng hơn, nhưng không ngờ nó lại khá hiền hòa.
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Bạch Nghiên Lương không định khách sáo, sau khi nhận cốc nước dưới ánh mắt kỳ lạ của người phục vụ, anh hỏi thẳng.
Phong Tụ Tuyết đột nhiên ngồi thẳng dậy, lặng lẽ nhìn anh.
Mặc dù kính râm che đi đôi mắt nhưng Bạch Nghiên Lương vẫn có thể cảm nhận được những cảm xúc phức tạp trong mắt cô.
Một lúc lâu sau, Phong Tụ Tuyết lấy ra một bức ảnh từ trong túi xách và đặt nó trước mặt Bạch Nghiên Lương.
"Anh hẳn là biết người này."
Bạch Nghiên Lương vốn luôn điềm tĩnh siết chặt lòng bàn tay, nhìn bức ảnh chụp đã cũ, góc ảnh có chút phai màu, nhưng có thể thấy được chủ nhân đã bảo quản nó rất tốt.
Trong ảnh là một người đàn ông mặc thường phục màu trắng, anh ta đang nhoẻn miệng cười rạng rỡ, ngoại hình giống Bạch Nghiên Lương đến 70%, nhưng tính tình thì dễ gần, thân thiện, chín chắn và trưởng thành hơn.
Làm sao có thể không nhận ra người này chứ?
Chỉ là không giờ sẽ nhìn thấy bức ảnh của Nghiên Nhân trong tay một nữ minh tinh xa lạ mà thôi.
Tuy nhiên, có gì đó không ổn.
Nghiên Nhân đã xảy ra tai nạn mười năm trước, cho dù anh có liên quan đến Vô Kỵ, thì cũng đã mười năm, còn ... Phong Tụ Tuyết vẫn ở Vô Kỵ, vậy chẳng lẽ cô ta đã ở trong Vô Kỵ mười năm?
"Cô lấy tấm ảnh này từ đâu?" Bạch Nghiên Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hỏi.
Phong Tụ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Bạch Nghiên Lương, cô cho rằng rất ít đàn ông có thể che giấu cảm xúc chân thật của mình trước mặt cô, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, với Bạch Nghiên Lương cô đã thất bại.
Cô không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào từ đôi mắt của người đối diện, điều duy nhất có thể nhìn thấy sự mất bình tĩnh là qua bàn tay phải đang vô thức nắm chặt cốc mà thôi.
Tuy nhiên, điều này đã đủ.
" Bạch Nghiên Lương, Bạch Nghiên Nhân... hai người thực sự anh em ..." Phong Tụ Tuyết có vẻ nhẹ nhõm.
"Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Bạch Nghiên Lương yên lặng nhìn cô ta.
Phong Tụ Tuyết không hề giả vờ qua loa, nghiêm túc nói:
"Anh trai anh là anh rể của tôi."
"Hả?!"
Bạch Nghiên Lương thoáng lộ vẻ kinh ngạc, như thể không biết nghe rõ, hỏi lại: "Nghiên Nhân... là anh rể của cô sao? Anh ấy kết hôn rồi?"
Lúc này, Phong Tụ Tuyết lại lấy ra một bức ảnh khác từ trong túi xách của mình, đặt song song bức ảnh của Bạch Nghiên Nhân.
Trong ảnh là một cô gái trẻ xinh đẹp, Phong Tụ Tuyết trước mặt trông khá giống cô ấy, nhưng khí chất thì lại khác hẳn.
"Đây là chị gái tôi, Phong Diệc Như, tôi sử dụng tên của chị ấy làm nghệ danh." Phong Tụ Tuyết nhấp một ngụm cà phê, cà phê là loại đen đá nguyên chất, không thêm bất cứ thứ gì.
"Mười năm trước, chị gái tôi đột ngột mất tích, gia đình vô cùng bất an. Khi tôi đi tìm thì tình cờ phát hiện ra, chị ấy đã kết hôn, và chồng của chị ấy là anh trai anh, Bạch Nghiên Nhân."
Bạch Nghiên Lương cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, khó khi nào có chuyện có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
"Bạch Nghiên Lương, cái chết của anh trai anh có vấn đề, và sự mất tích của chị gái tôi cũng vậy." Phong Tụ Tuyết đặt cà phê xuống, nói với giọng nghiêm túc.
Trên thực tế, cô ta đã chú ý đến Bạch Nghiên Lương khi anh mới vào Vô Kỵ, khuôn mặt và tên họ có rất nhiều điểm tương đồng, trên đời này sẽ không có nhiều sự trùng hợp như vậy, nhưng ... Nếu Bạch Nghiên Lương không thể sống sót trong nhiệm vụ đầu tiên, cô cũng không cần phải nói với anh những điều này.
May mắn thay, Bạch Nghiên Lương không làm Phong Tụ Tuyết thất vọng, hay nói cách khác, khả năng của Bạch Nghiên Lương đã vượt quá mong đợi của cô rất nhiều.
Anh ta sẽ có thể giúp cô, giúp cô... tìm họ.