Chương 4: Đằng sau cánh cửa

Lạnh, vô cùng lạnh.

Trước khi cậu có thời gian để nhìn và quan sát sau khi bước vào cửa, cơ thể cậu đã phản ứng lại cảm giác này.

Loại lạnh lẽo này dường như không đến từ nhiệt độ xung quanh, mà là từ... trái tim.

"Bang"

Tiếng đóng cửa sau lưng.

Cũng là lúc này, quyền khống chế thân thể rốt cục trở về với Bạch Yên Lượng.

Cậu quay đầu nhìn lại, sau lưng chỉ là một mảnh sương mù màu xám, cửa đâu rồi?

“Aaaaaaaaa!!!”

Trong sương mù truyền đến một tiếng thét chói tai, là tiếng của phụ nữ.

Có người khác ở đây.

Sắc mặt Bạch Nghiên Lương bình tĩnh, nhưng đầu óc lại hoạt động nhanh nhạy dị thường.

Bốn phía sương mù xám xịt, chỉ có một vật thể dài hẹp cực lớn màu đỏ sẫm đang treo lơ lửng trên cái chỗ không biết có phải là bầu trời hay không, phát ra ánh sáng mờ mịt khó hiểu.

“Cuối cùng người mới cũng tới.”

Phía trước sương mù, thanh âm của một người đàn ông vang lên, Bạch Nghiên Lương nghiêng người nhìn về phía trước: “Ai?”

Bất quá, cái liếc mắt này lại khiến cho con ngươi Bạch Nghiên Lương co lại.

Sương mù màu xám trong không gian này tựa hồ đang dần dần tiêu tán, bóng người dày đặc dần hiện ra giữa sương mù.

Họ lặng lẽ đứng như xác chết, lặng lẽ đối mặt với Bạch Nghiên Lương.

“Ồ?” Một giọng nữ tò mò cũng xuất hiện.

Không chỉ có cô, mà những bóng người xung quanh dường như cũng bắt đầu di chuyển, từng ánh mắt lạnh lùng bắt đầu tập trung vào Bạch Nghiên Lương.

“Người mới này thú vị đấy, không ngờ lại bình tĩnh như vậy.”

Vừa dứt lời, sương mù chung quanh rốt cục tiêu tán!

Dưới ánh đèn mờ ảo, Bạch Nghiên Lương cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt.

Mọi người... đủ loại người!

Bộ âu phục và giày da, quần áo rách rưới, vóc dáng cường tráng, gầy gò khốn khổ, hào hoa phong nhã... Đủ loại người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Nói cách khác, họ đã đứng trước mặt Bạch Nghiên Lương từ đầu, nhưng lại bị bao phủ bởi màn sương xám.

“Chào mừng đến với nơi này, người mới.” Người nói chuyện là một người đàn ông lịch sự khoảng ba mươi tuổi, và có vẻ như anh ta cũng là người ban nãy nói chuyện.

Bạch Nghiên Lương nhìn anh ta, khuôn mặt nho nhã tuấn tú, dáng người cao gầy, mặc một bộ vest tươm tất, đeo kính vuông gọng bạc.

Bạch Nghiên Lương chưa kịp đáp lời anh ta, một giọng nói khác đột nhiên vang lên.

"Mấy... mấy người là ai! Thả tôi ra! Đây là đâu? Thả tôi ra! Bằng không tôi báo cảnh sát!" Thanh âm cao vυ"t mang theo tia run rẩy, tiếng thét chói tai ban nãy cũng là của người này.

"Trước tiên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ xem cô đến nơi này bằng cách nào." Thanh âm người đàn ông mặc âu phục không lớn, nhưng bất giác giúp người khác cảm thấy yên tâm.

Bạch Nghiên Lương quay đầu liếc nhìn bên cạnh, một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi đang ngồi bên cạnh anh ta với vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên khác giống như Bạch Nghiên Lương, chưa nói một lời nào. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta không bình tĩnh như Bạch Nghiên Lương, từ đôi lông mày hơi nhíu lại, hướng ngón chân chụm lại vào nhau cùng đôi con ngươi đang co rút, có thể nhìn ra sự bất an và sợ hãi của anh ta, nhưng ... anh ta đang buộc bản thân không lộ ra ngoài.

"Tôi mặc kệ! Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, chỉ cần cho tôi ra khỏi đây là được!"Người phụ nữ hét lên.

“Cô nghĩ xem, người nào mà có thủ đoạn như vậy, có thể trong nháy mắt đưa mấy chục người đến nơi này?” Người đàn ông mặc vest vẫn giữ thái độ hòa nhã như cũ, không vì sự cuồng loạn vô cớ của người phụ nữ mà tức giận.

Những lời này cuối cùng cũng khiến người phụ nữ im lặng, mấy náo loạn vừa rồi chỉ là cách cô trốn tránh hiện thực mà thôi.

Chỉ là ánh mắt của cô nàng vẫn còn có chút hoảng hốt cùng đờ đẫn, chẳng lẽ cô phải xem hết thảy chuyện đang xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh dậy là có thể thoát khỏi hay sao?

“Anh là. . . Chu Lễ?” Lúc này, người đàn ông trung niên trầm mặc đột nhiên lên tiếng, thanh âm tuy có chút nghi hoặc, nhưng lại khá chắc chắn, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông mặc âu phục.

Chu Lễ ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh biết tôi sao?”

“Đương nhiên tôi biết thiên tài tài chính đã từ chối lời mời của hai mươi công ty.” Sau khi nhận ra là người quen, người đàn ông trung niên có vẻ nhẹ nhõm hơn: “Tôi là Trầm Trường Vinh, chủ tịch của Tập Đoàn Liên Hợp Bách Thắng, tôi đã từng gặp cậu tại một buổi tiệc liên hoan."

"Ông sống ở Thân Thành phải không?" Bạch Nghiên Lương đột nhiên cắt ngang cuộc hội thoại.

Trầm Trường Vinh tựa hồ cũng ý thức được điều gì, nhìn về phía Bạch Yên Lương, gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ mở cửa phòng làm việc thôi đã tới nơi này, cậu. . . ”

“Tôi ở Nghiệp Thành." Bạch Nghiên Lương trả lời

Sau khi nhận được câu trả lời, cậu ngừng nói rồi nhìn người đàn ông tên Chu Lễ.

Có thể thấy rằng anh ta là một nhân vật giống như người lãnh đạo trong số hàng chục người phía sau anh ta.

Mà khi Bạch Nghiên Lương nhìn Chu Lệ, Chu Lễ cũng đang quan sát Bạch Nghiên Lương.

Trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên và thưởng thức, anh chân thành nói: “Chúng tôi đã gặp rất nhiều người mới, phần lớn đều giống như cô gái này, cũng có một ít người điềm tĩnh giống như Trầm tiên sinh, nhưng ít nhiều cũng có chút bất an và nghi ngờ. . Cậu, cậu là người thứ ba tôi từng thấy, không hoảng sợ chút nào khi mới vào đây."

Bạch Nghiên Lương nghe vậy thì hơi động trong lòng, đưa tay ra: " Bạch Nghiên Lương. "

" Chu Lễ." Chu Lễ bắt tay với Bạch Nghiên Lương, hai người trao đổi tên với nhau.

Ngay sau đó, anh ta không nói chuyện tiếp với Bạch Nghiên Lương mà hướng về cả ba người Bạch Nghiên Lương, Trầm Trường Vinh và người phụ nữ vẫn còn đang ngơ ngác: “Tôi biết mấy người có rất nhiều nghi vấn và bất an, nhưng thời gian không cho phép tôi giải thích thêm. . Bây giờ, tôi sẽ chỉ giải thích một lần. "

Đến đây.

Trong lòng Bạch Nghiên Lương khẽ động, trên thực tế, sau khi Chu Lễ và những người phía sau anh ta xuất hiện, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Bên kia tuy đông người nhưng hình như… năm bè bảy mảng?

Loại tình huống này rất hiếm gặp, khi con người ở trong một nhóm, cho dù không có quan hệ cá nhân tốt, họ cũng thường sẽ hình thành các nhóm nhỏ dựa theo các yếu tố như tính cách và sở thích.

Tuy nhiên, Bạch Nghiên Lương không nhìn ra được mối quan hệ này, ngược lại, ngoại trừ trầm mặc từ đầu đến giờ, nhóm người này còn như có như không toát ra một loại cảm xúc kỳ lạ.

Bạch Nghiên Lương đã từng nhìn thấy loại cảm xúc này ở Bệnh viện tâm thần Nghiệp Thành, nó được gọi là tuyệt vọng.

Ngoài ra, mặc dù nhóm người này đứng cùng nhau, nhưng cảm giác khoảng cách giữa họ cũng rất rõ ràng.

Bạch Nghiên Lương liếc nhìn có thể nhìn ra sự cảnh giác lẫn nhau của họ, không chỉ anh ta, Trầm Trường Vinh đã nhìn ra điều này, người duy nhất không biết gì, có lẽ chỉ có người phụ nữ vẫn còn chưa thoát khỏi cơn khϊếp sợ.

Sau đó, sau khi thấy người phụ nữ cũng đưa mắt nhìn mình, anh ta nói:

"Thật ra, không ai biết đây là đâu, và mọi người ở đây đều giống như nhau. Họ đến đây bằng một cách không thể giải thích được sau khi mở một cánh cửa. Không có logic, không có căn cứ, không có dấu hiệu. "

"Hơn nữa, chúng ta còn phải hoàn thành một số nhiệm vụ chết tiệt theo định kỳ." Sắc mặt Chu Lễ trở nên có chút khó coi, hắn nhìn ba người bọn họ, ánh mắt sau đôi kính hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Tôi không phải đang miêu tả mức độ ghê tởm của nhiệm vụ, những gì tôi đang nói đến thực sự là địa ngục!"