Chương 33: Chân tướng

2006, ngày 3 tháng 9, 6:30, Ứng Thành.

Đinh Lỗi vội vã trở về khách sạn.

“Cảnh sát đâu?” Trán hắn lấm tấm mồ hôi, vừa hỏi vừa đảo ánh mắt qua chỗ khác, tựa hồ có chút khó chịu.

"Ông...ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi! Có người chết!" Thanh âm nữ phục vụ run run, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đinh Lỗi nghe tin thì biến sắc, xoay người đi thẳng vào thang máy, rất nhanh đã lên lầu sáu.

Hắn mở cửa phòng làm việc, bên trong là một mảnh hỗn độn, tài liệu tung tóe khắp nơi.

Sắc mặt Đinh Lỗi cực kỳ khó coi, hắn nhanh chóng dỡ bỏ giá sách, lộ ra ngăn bí mật được gắn trên tường.

Sau khi nhập mật khẩu mở két sắt, thấy những thứ bên trong vẫn còn đó, Đinh Lỗi thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là động cơ gϊếŧ người của anh?”

Vừa lúc đó, một giọng nam từ phía sau vang lên.

Đinh Lỗi đột nhiên quay đầu lại, một thanh niên tuấn tú đứng ở cửa, biểu tình thản nhiên nhìn hắn ta.

“Anh là ai?”

“Tôi tên Bạch Nghiên Lương.”

Bạch Nghiên Lương từ từ đến gần hắn, nhìn tới nhìn lui người đàn ông khoảng ba mươi tuổi này.

Tướng mạo không xấu, dáng người coi như cao thẳng, nhưng tâm địa lại bẩn thỉu.

"Anh đã gϊếŧ cô ấy?"

Bạch Nghiên Lương bước vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

“Cậu có ý gì?” Trán Đinh Lỗi lấm tấm mồ hôi, thiếu niên mặt không biểu cảm đang chậm rãi tiến đến, mỗi bước đều như đang giẫm lên trái tim hắn, khiến hắn áp lực vô cùng.

"Tôi hỏi, có phải anh đã gϊếŧ vợ mình không?" Bạch Nghiên Lương dừng trước bàn làm việc, cách Đinh Lỗi chỉ một khoảng.

Hai tay đút túi quần, anh lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt, không có bất kỳ động tác thừa thãi nào.

“Ngọc Hoa đã chết?” Sắc mặt Đinh Lôi biến đổi, hai mắt hơi hơi mở to, tựa hồ vừa nghe được tin tức vô cùng chấn động.

Bạch Nghiên Lương thản nhiên nhìn hắn diễn trò, mãi đến khi người trước mặt nhận thấy ra thái độ bất thường của mình, anh mới cất lời.

"Đủ chưa?"

"Mày là ai? Mày có ý gì!?" Ánh mắt Đinh Lỗi dần dần trở nên nguy hiểm, hắn quét qua từ trên xuống dưới Bạch Nghiên Lương, giọng điệu cũng dần trở nên nghiêm túc.

"Tôi đang hỏi về vợ của anh, Trương Xảo." Bạch Nghiên Lương nhìn hắn ta chằm chằm, giọng điệu thờ ơ.

"Anh nghe không hiểu sao? Đinh Bằng."

Lời vừa dứt, sắc mặt người đàn ông đột nhiên biến đổi, bất ngờ từ sau lưng rút ra một con dao ngắn, hung hăng đâm về phía Bạch Nghiên Lương.

Đồng tử của Bạch Nghiên Lương hơi co lại, anh sớm đã đoán được Đinh Bằng sẽ làm trò này. Cảm xúc lãnh đạm giúp Bạch Nghiên Lương duy trì được sự bình tĩnh đến đáng sợ, đối mặt với đòn tấn công của hắn, Bạch Nghiên Lương đầu tiên nghiêng người tránh né, sau đó dùng chân phải đá vào bàn.

"Ầm" một tiếng, bàn va vào người khiến Đinh Bằng té nhào, vừa định đứng lên, một bóng người đã lao đến!

Bạch Nghiên Lương nhanh như cắt vươn tay trái ra, nắm chặt cổ tay của Đinh Bằng, giật mạnh về phía sau, còn tay phải thì dùng sức đấm vào khớp vai hắn.

Cảm giác tê dại do đau đớn khiến Đinh Bằng vô thức buông tay, con dao găm rơi xuống đất!

Tuy đau đớn nhưng tay trái của hắn cũng không nhàn rỗi, chộp lấy mặt của Bạch Nghiên Lương, anh nghiêng đầu tránh đòn tấn công trên mặt, nhưng trên cổ lại dính một vết máu dài.

Tiếp đó động tác của Bạch Nghiên Lương vô cùng dứt khoát, giống như đã luyện tập cả ngàn lần, dùng tay phải chộp lấy con dao găm rơi trên bàn. Sau đó dùng tay trái ấn mạnh, nhấn tay phải Đinh Bằng lên mặt bàn, và dưới ánh mắt kinh hãi của kẻ sát nhân, hắn dùng dao găm đâm vào!

"Ah!!!"

Đinh Bằng đau đớn hét lên một tiếng, tay phải duỗi ra áp vào mặt bàn, một con dao găm xuyên qua lòng bàn tay, cắm chặt bàn tay vào gỗ.

Bạch Nghiên Lương cứ như không nghe thấy tiếng hét của hắn ta, anh nắm chặt con dao găm và ấn nó xuống một lần nữa, sau khi xác định rằng Đinh Bằng không có can đảm để rút ra, anh hài lòng gật gật đầu, thỏa mãn nhìn về phía người đàn ông đang tái mét mặt:

"Bây giờ, anh có thể trả lời tôi được rồi chứ."

Đinh Bằng không giấu nổi nỗi kinh sợ trong lòng, tay phải của hắn bị đóng đinh vào bàn, đau đớn vô cùng.

"Mày... mày là ai!"

" Tôi nói rồi mà, tôi tên Bạch Nghiên Lương." Bạch Nghiên Lương trả lời hắn, mặt không thay đổi nhìn Đinh Bằng đang đầm đìa mồ hôi: "Bác sĩ nói tôi có khuynh hướng chống đối xã hội, anh có muốn thử thêm không?"

Đinh Bằng lắc đầu liên tục, những thứ khác hắn cũng không biết, nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định được bây giờ, là kẻ trước mặt không phải người nhân từ.

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, ai đã gϊếŧ Trương Xảo?"

Đồng tử Đinh Bằng co rụt lại, tựa hồ đột nhiên nhớ điều kinh khủng nào đó: "Tôi không biết... Tôi thật sự không biết! Tôi không biết. .. Đó là cái gì..."

Bạch Nghiên Lương khẽ cau mày, đúng là kẻ lì lợm, chết đến nơi rồi còn không biết.

"Anh gϊếŧ Lý Ngọc Hoa, Tương Siêu Kiệt gϊếŧ Đinh Lỗi, Trương Xảo thì sao? Anh cũng gϊếŧ cô ta?"

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Nghiên Lương, Đinh Bằng cứ như nghe thấy điều gì đó khó tin vậy. Tại sao ... tên này lại biết?

"Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không biết!"

Bạch Nghiên Lương lặng lẽ nhìn Đinh Bằng, người đang có vẻ dần phát điên, nói ra suy đoán của mình:

"Kế hoạch hoàn chỉnh của anh là gϊếŧ chết người anh trai song sinh của mình, sau đó thay thế anh ta, phải không?”

Đinh Bằng đau đớn đến khó thở, nhưng sau khi nghe những lời của Bạch Nghiên Lương, hắn ta dần lấy lại bình tĩnh.

"Anh giao dịch với Trương Văn, giúp cô ta gϊếŧ Lý Ngọc Hoa, sau đó giấu xác vào thùng chứa nước. Quá trình này bị hai người phục vụ chứng kiến, nổi lên tâm tư gϊếŧ người diệt khẩu, nhưng ... không biết làm cách nào, anh biết rằng một trong hai người đó có tình cảm với Trương Văn, si mê đến mức không ngần ngại làm bất cứ điều gì cho cô ta. Vì thế, anh đã thỏa thuận để kẻ đó để gϊếŧ Đinh Lỗi, anh trai ruột của mình." "

“Tương Siêu Kiệt luôn biết về mối quan hệ giữa Trương Văn và Đinh Lỗi, hắn biết chỉ khi Đinh Lỗi chết, hắn mới có cơ hội." Bạch Nghiên Lương không chút gợn sóng nhìn hắn, nói tiếp: "Có thể là từ giao dịch với anh, cũng có thể là do lòng vốn mang oán hận, hoặc là cả hai, hắn gõ cửa phòng Đinh Lỗi, đánh anh ta bất tỉnh từ phía sau, rồi sau đó ... đánh nát mặt anh ta đến chết.”

Đinh Lỗi chết, Lí Ngọc Hoa chết, vốn là anh em sinh đôi với Đinh Lỗi nên chắc chẳng có gì khó khăn để anh thuận lợi sắm vai anh trai mình, kế thừa tài sản hai vợ chồng họ để lại.”

“ Nhưng vẫn còn một người khác, tuy cô ấy không thân thiết với Đinh Lỗi, nhưng lại hiểu rất rõ anh. Thậm chí có thể nói, cô ấy biết mọi thứ về anh, từ hành vi, thói quen, động tác nhỏ, cho nên... cô ấy cũng phải chết, đúng không?" Thanh âm Bạch Nghiên Lương càng ngày càng lạnh.

"Không!"

Đinh Bằng đang dần cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, hét lớn: "Tao không gϊếŧ Tiểu Xảo! Tao sao có thể gϊếŧ Tiểu Xảo? Làm sao tôi có thể..."

“Chỉ có cô ấy không ghét bỏ tao, chỉ có cô ấy lắng nghe tao, chỉ có cô ấy ... vẫn tin tao! sao tao lại gϊếŧ Tiểu Xảo được chứ?!"

“Tất cả những gì tao làm đều là vì cô ấy!"

"Im miệng đi!" Bạch Nghiên Lương nắm tóc Đinh Bằng, giật hắn đến trước mặt mình, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Mày chỉ vì chính bản thân mình”

” Ghen tị thì tự mình tranh, cứ ngồi lì ra một chỗ như vậy thì thay đổi được gì. Nếu không có năng lực, thừa nhận bản thân là kẻ vô dụng khó thế sao, im lặng rồi chấp nhận sự thật không được hả. Cứ luôn mồm nói là vì người khác, chẳng qua là đang tự ngụy biện cho bản thân thôi, đồ sâu mọt rác rưởi."