Chương 27: Chứng kiến

Ngay khi Bạch Nghiên Lương rời khỏi khu vực nghỉ ngơi cho nhân viên, Vương Thịnh cũng mở cửa phòng rồi đi ra.

Hai mắt hắn ta trũng sâu, cả người bơ phờ, đứng trước hành lang hồi lâu, cuối cùng cũng gõ cửa phòng bên cạnh.

Lúc này, trong phòng vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông mở cửa cho hắn, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm Vương Thịnh: "Có chuyện gì.”

Tương Siêu Kiệt vô cùng bất mãn, vẻ không kiên nhẫn cũng hiện rõ trên mặt.

Vương Thịnh rùng mình, hắn không dám nhìn Tương Siêu Kiệt, chỉ lắp bắp: "Kiệt... anh Kiệt, em... em có thể đốt ít tiền giấy cho bà chủ không?" Vừa dứt lời, đôi mắt của Tương Siêu Kiệt lập tức thay đổi, vươn tay nắm lấy cổ áo Vương Thịnh, kéo hắn ta vào phòng.

"Mày nghe tao nói đây, hung thủ gϊếŧ người không phải mày! Cũng không phải tao! Cho dù là chúng ta không phát hiện thì bà chủ cũng bị hắn gϊếŧ rồi! Con mẹ nó đừng nói với tao cái gì lương tâm bất an hay gặp ma quỷ vớ vẩn gì đó. Mày mà còn tiếp tục lắm chuyện, tao có lẽ sẽ bỏ qua, nhưng mày nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho mày không hả? Hả?"

“ Nhưng... nhưng... em sợ lắm, cứ có cảm giác... ai đó đang theo dõi em từ trần nhà..."

Nói đến đây, Vương Thịnh theo tiềm thức ngẩng đầu lên, liếc nhìn trần nhà trắng như tuyết.

Tay nắm lấy cổ áo của Vương Thịnh hơi khựng lại, mặc dù Tương Siêu Kiệt không muốn thừa nhận nhưng hắn đúng là có cảm giác bị nhìn chằm chằm như Vương Thịnh nói.

Kỳ lạ và đáng sợ, với cảm giác ớn lạnh sống lưng, giống như... luôn có một đôi mắt đang nhìn quan sát từ một góc nào đó.

"Hừ..." Tương Siêu Kiệt hít sâu một hơi, buông tay ra.

Hắn hơi ngồi phịch xuống giường, dùng hai tay bấu lấy tóc.

Mấy ngày nay tinh thần hắn càng ngày càng kém, có thể thấy được bệnh trạng của Vương Thịnh cũng chẳng khác hắn là bao.

Nếu không phải là trùng hợp, thì chắc chắn cả hai đều đang gặp vấn đề.

"Không... Chắc chúng ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Cho dù mụ ta có biến thành quỷ, thì mục tiêu cũng không phải là hai chúng ta mới đúng. Mụ ta nên đi tìm chồng mình! Chính là người đàn ông đó! Chúng ta cũng đâu có làm. Chúng ta chỉ vô ý nhìn thấy Đinh Lỗi ném mụ ta vào thùng nước thôi…” Tương Siêu Kiệt tuy lớn gan hơn Vương Thịnh, nhưng lúc này cũng không khỏi giật mình.

Anh ta và Vương Thịnh vô tình nhìn thấy Đinh Lỗi khiêng thang gỗ lên sân thượng nên tò mò trong lòng. Ông chủ này là kiểu người lười nhác điển hình, loại công việc yêu cầu thể lực như này thường sẽ gọi người làm mới đúng, vì vậy... Tương Siêu Kiệt và Vương Thịnh bí mật bám theo, muốn xem ông chủ đang tính làm cái gì.

Sau đó... hai người nhìn thấy một màn sởn gai ốc.

Lý Ngọc Hoa, người đang ngã trên mặt đất, được Đinh Lỗi cõng trên vai, từng bước leo lên cầu thang, rồi ném vào trong thùng chứa nước.

Cho đến tận bây giờ, Tương Siêu Kiệt vẫn nhớ rõ khuôn mặt của Lý Ngọc Hoa khi đó, mí mắt của cô ta dường như run lên, giống như chưa chết? Chỉ là bị đánh ngất?

Theo cú ném của Đinh Lỗi, Lý Ngọc Hoa chìm trong bể nước sâu bốn mét, sau đó hắn đậy nắp lại.

Chẳng mấy chốc, bể nước bắt đầu rung lên! Cô ta thực sự chưa chết! Cô ta đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng dưới nước!

Nhưng... Đinh Lỗi chỉ lẳng lặng đứng bên bồn nước lặng lẽ quan sát.

Hai nhân viên phục vụ trốn ở đầu cầu thang mở to mắt, kinh hãi hoang mang không hiểu vì sao, cũng không hề ra tay cứu cô.

Lý Ngọc Hoa tuyệt vọng, như bị dội một gáo nước vào cổ họng, lỗ mũi và phổi, cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở dần làm tê liệt mọi dây thần kinh, ý thức bắt đầu mơ hồ, phẫn uất mãnh liệt bùng phát vào thời khắc hấp hối!

Sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào thành bồn nước, phảng phất có thể nhìn thấy người bên ngoài.

Cô ta bị dìm chết tươi khi vẫn còn sống.

"Tóm lại... chúng ta cái gì cũng không biết. Mặc dù cuối cùng ông chủ cũng phát hiện ra, nhưng ông ấy hứa sẽ cho chúng ta một khoản tiền bịt miệng, vì vậy đừng nói gì cả, hiểu không?" Tương Siêu Kiệt cố gắng thuyết phục Vương Thịnh, nhưng càng giống như đang thuyết phục bản thân mình hơn.

"Nhưng mà. . . " Vương Thịnh buồn bực thấp giọng nói.

“Còn muốn cái gì!” Tương Siêu Kiệt trừng mắt nhìn hắn, suýt chút nữa không khống chế được tức giận.

“Không… không có gì đâu… Em chỉ muốn đi vệ sinh thôi…” Vương Thịnh sợ hãi run lên, vội lắp bắp giải thích: “Anh Kiệt… hay là… chúng ta cùng đi vệ sinh được không, ...em sợ....?"

Ngay khi Tương Siêu Kiệt định từ chối, không hiểu sao cơ thể cũng cảm thấy buồn tiểu.

Cảm giác này đến rất kỳ lạ, đột nhiên xuất hiện, hơn nữa cũng rất gấp.

"Được, nhớ lời tao, đừng suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn nữa." Tương Siêu Kiệt vừa nói vừa mở cửa.

Vương Thịnh đi theo Tương Siêu Kiệt với vẻ mặt buồn bã, nhà vệ sinh ở cuối hành lang, bên cạnh phòng của Trương Văn.

Tương Siêu Kiệt và Vương Thịnh đi về phía nhà vệ sinh, không hiểu vì sao mà cảm thấy xung quanh càng ngày càng lạnh.

"Này, Vương Thịnh, mày cảm thấy hành lang hôm nay hình như có chút hẹp lại không?"

Tương Siêu Kiệt thấp giọng hỏi.

Vương Thịnh run rẩy, thứ nhất là vì sợ hãi, thứ hai là cảm giác muốn tiểu gấp đến mức không thể nhịn được nữa.

"Không... không, phải không?" Vương Thịnh phủ nhận câu nói của Tương Siêu Kiệt.

Tương Siêu Kiệt chỉ nghĩ rằng mình nghĩ quá nhiều, vì vậy tiếp tục tiến về phía trước.

"Chết tiệt, ai làm cửa nhà vệ sinh lênh láng nước?" Tương Siêu Kiệt liếc nhìn nền đất ẩm ướt rồi chửi rủa.

Vương Thịnh không trả lời, mặc dù biết đó là ai.

Rõ ràng là Trương Văn, mọi người đều biết Trương Văn có vấn đề về thần kinh, vì vậy cô ta đến bồn rửa thì thường giữ nước khiến nó chảy ra xung quanh.

Nhưng Tương Siêu Kiệt không tin, hắn thích Trương Văn, và ai cũng biết điều đó.

Hai người đạp nước đi vào nhà vệ sinh, Vương Thịnh vội vàng chạy tới bồn tiểu, Tương Siêu Kiệt cũng mở cửa đi vào, nhưng lại tiến về buồng phía sau .

"Phanh"

Tương Siêu Kiệt đóng cửa lại.

Tiếng xả nước rời rạc của Vương Thịnh vang lên bên ngoài.

Tương Siêu Kiệt cũng vội vàng cởi cúc quần rồi ngồi xuống.

Lúc này, bồn cầu nơi hắn đang ngồi đột nhiên dội nước!

Nước bắn cả lên mông hắn ta.

Tương Siêu Kiệt cau mày quay đầu lại nhìn, muốn xem có chuyện gì, hắn còn chưa nhấn nút, sao lại vô cớ xả nước được?

Tuy nhiên... cảnh tượng khiến Tương Siêu Kiệt sởn cả da đầu lại xuất hiện.

Máu!

Rất nhiều máu!

Thứ đang dội vào bồn tiểu hoàn toàn không phải là nước, mà là máu!

Và trong bể máu, có tứ chi bị cắt cụt, thịt băm và ... nhãn cầu trộn lẫn vào!

“TᏂασ mẹ mày!”

Tương Siêu Kiệt sợ tới mức kéo quần đứng lên, đẩy chốt cửa muốn xông ra ngoài.

Tuy nhiên, mặc dù chốt cửa đã được đẩy ra, nhưng cánh cửa cứ như bị khóa từ bên ngoài vậy, không thể mở ra được!

" Vương Thịnh! Mẹ kiếp, mở cửa cho tao ! Mở cửa!!"

Tương Siêu Kiệt hét lên, liều mạng đập người vào cửa, nhưng ... dù có đập mạnh thế nào, cánh cửa mỏng manh này cũng không hề có phản ứng gì!

Lúc này, tiếng nước chảy róc rách đột nhiên ngừng lại.

Tương Siêu Kiệt nuốt nước bọt, hắn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, tay chân bủn rủn.

Tuy nhiên... khi kìm lại nỗi sợ hãi và nhìn lại, hắn sững người tại chỗ như bị sét đánh!

Trong bồn cầu đầy máu kia... vươn ra một bàn tay!

Một bàn tay nhợt nhạt!

Tương Siêu Kiệt sững sờ, hai chân đột nhiên không vững, cả người ngã quỵ trong nháy mắt.

"Hừ. . . . . . . . . "

Cổ họng hắn phát ra một tiếng không giải thích được, phảng phất bị vật gì chặn lại, không cách nào nói ra một câu trọn vẹn.

Mà bàn tay tái nhợt kia... đã vươn tới cổ của hắn, càng ngày càng gần...