Bạch Nghiên Lương đã suy nghĩ đến một vấn đề .
Đó là... tại sao “nó”chỉ có thể giả làm người khác mà không trực tiếp ra tay gϊếŧ người?
"Nó" rõ ràng đã có cơ hội lúc mọi người tách nhau ra, nhưng “nó” đã không làm vậy, và điều kỳ lạ nhất trong số đó là chuyện đã xảy ra với Hứa Trí An.
“Nó” cố tình đưa Hứa Trí An đến phòng của Trương Văn...
Vì vậy, Bạch Nghiên Lương quyết định sẽ đánh một canh bạc. Hành động của anh có vẻ nguy hiểm và khó tin, nhưng có lẽ ... mọi thứ còn đơn giản hơn anh tưởng tượng nhiều.
...
Người ta nói rằng khi một người đang cận kề cái chết, họ sẽ nhìn lại cuộc sống quá khứ của mình, như việc bóc tấm màn che trong tâm trí.
Khương Lê cảm thấy rằng mình đã trải qua giai đoạn này.
Cha mẹ cô ly hôn khi cô còn nhỏ, cha thì bận rộn với công việc và phớt lờ cô. Vì thế cô đã kết bạn với một đám hồ bằng cẩu hữu.
Khương Lê biết rằng mình không xinh đẹp, cũng biết rằng hầu hết những người làm bạn với mình đều chỉ vì tiền mà thôi.
Nhưng cô không quan tâm.
Điều cô quan tâm là ánh mắt của cha...
Cô thậm chí còn mong cha sẽ đánh mình thật đau nếu chứng kiến con gái trở nên hư hỏng...
Nhưng Khương Lê phải sớm thất vọng.
Người cha mà cô mong đợi hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của con gái mình, đối với nhu cầu tài chính ngày càng tăng của Khương Lê, ông ấy luôn hào phóng chi trả, cứ như chỉ cần cho đủ tiền là thể hiện đủ tình yêu thương...
Nhưng, tiền và tình có thể được đánh đồng trong xã hội, nhưng điều này rõ ràng không đúng trong mối quan hệ cha mẹ và con cái.
Khương Lê càng trở nên to gan lớn mật, ngày càng tùy ý làm bậy hơn.
Cho đến sinh nhật lần thứ mười tám của Khương Lê, cô chợt nhận ra rằng mình đã thực sự trở nên vô cùng tồi tệ ...
Cô không còn mong đợi gì vào người doanh nhân thành đạt đó nữa, người doanh nhân luôn cân nhắc mọi thứ bằng tiền, hoặc có lẽ cô còn chẳng thể mong đợi bất cứ điều gì từ bất cứ ai.
Cô chỉ tin vào bản thân mình.
Sau khi nhận được tin nhắn chúc phúc vội vàng từ cha, Khương Lê cười mỉa mai rồi mở cửa.
Một ngôi nhà trống rỗng không phải là một ngôi nhà thật sự.
Thế nhưng... sau khi mở cửa, Khương Lê lại bước vào một không gian tràn ngập sương mù xám xịt...
Từ hoang mang sợ hãi cho đến khi trải qua ranh giới sống chết.
Khương Lê vốn cho rằng mình đã quen với tất c những điều này, nhưng hiện tại xem ra, tất cả cũng chỉ là cô tự thôi miên chính bản thân mình mà thôi.
Cô sợ chết, rất sợ chết...
Cô không muốn chết vào năm 2006 chết tiệt này, cô mới mười chín tuổi, còn rất nhiều thứ cô muốn làm trong cuộc đời này.
Nhưng... tất cả những thứ này đều biến mất dưới ánh mắt của bóng người sau cánh cửa...
Khương Lê tuyệt vọng nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng mở cửa.
Cô cứ cúi đầu, mặc dù biết điều đó sẽ chẳng ích gì.
"Cạch"
Cánh cửa mở ra.
Ánh sáng chói mắt tràn vào trong phòng.
Nhưng mà, tưởng tượng thảm sát không xuất hiện, ngược lại là một thanh âm không mấy xa lạ vang lên:
"Cô Khương."
Đây là tiếng của Bạch Nghiên Lương!
Khương Lê đột nhiên ngẩng đầu, một cánh tay đang nắm lấy núm cửa xoay của phòng chứa đồ, không phải là Bạch Nghiên Lương sao? !
Thời khắc này, Khương Lê tựa hồ nhìn thấy cứu tinh, không... đối với cô bây giờ , Bạch Nghiên Lương chính là vị cứu tinh!
Có trời mới biết cô đã kinh hãi và hoảng loạn đến mức nào, nhưng dưới tình thế tuyệt vọng như vậy, Bạch Nghiên Lương đã xuất hiện!
"Ra ngoài đi, cô Khương."
Bạch Nghiên Lương đưa tay về phía Khương Lê, đôi bàn tay mảnh khảnh và trắng trẻo.
Khương Lê ngơ ngác nhìn anh, trong lúc nhất thời vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Cô vô thức đưa tay cho Bạch Nghiên Lương.
Tay lạnh quá...
Khương Lê rùng mình, sau đó được Bạch Nghiên Lương nhẹ nhàng kéo ra khỏi phòng chứa đồ.
"Cô hiện đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm, cô Khương." Bạch Nghiên Lương vẫn nhìn cô, khiến Khương Lê có chút xấu hổ.
Cô cảm thấy rất lạ, đã rất nhiều năm cô không có cảm giác xấu hổ này.
"Anh ... đến tìm tôi sao?" Khương Lê ngẩng đầu nhìn Bạch Yên Lương , sắc mặt dịu đi rất nhiều .
Bạch Nghiên Lương mỉm cười, nhưng không nói gì.
“Đi thôi, tôi dẫn cô xuống tầng một.” Bạch Nghiên Lương không nói thêm gì nữa, xoay người dẫn đường, ấn thang máy.
“Đinh…”
Thang máy còn đang đợi ở lầu sáu, lúc này lập tức mở ra.
Phía trước là thang máy, phía sau là hành lang thật dài.
Không biết tại sao, ngay khi cửa thang máy được mở ra, một cỗ cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt vô cùng không thoải mái đột ngột xuất hiện, làm cho Khương Lê kháng cự theo bản năng.
Nhưng Bạch Nghiên Lương vẫn bình thản như không phát hiện ra điều gì, mỉm cười nhìn cô: "Cô đừng chậm trễ nữa, cô Khương, nơi này rất nguy hiểm." Tuy rằng biết những gì Bạch Nghiên Lương nói rất có lý, nhưng Khương Lê vẫn không tình nguyện bước vào thang máy.
Đó là một cảm giác không thể lý giải được, khiến Khương Lê vô cùng bức bối.
Nhưng ... ngay sau đó, Bạch Nghiên Lương đã đi trước một bước, bước vào thang máy rồi nhấn nút chờ cô.
Bị anh ta chằm chằm, Khương Lê do dự một chút, cuối cùng... cô duỗi chân ra, chuẩn bị bước vào.
“Khoan đã !”
Đột nhiên!
Một tiếng gọi vang lên từ xa.
Nguồn gốc của thanh là cuối hành lang, ở chỗ cầu thang thoát hiểm!
Tuy rằng hai chữ "khoan đã" chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong tai Khương Lê, chúng không khác gì tiếng gọi chết chóc!
Bởi vì, cô vừa mới nghe được thanh âm hét lên hai chữ này!
Khương Lê đột nhiên quay người, nhìn về phía cuối hành lang.
Một thanh niên thanh tú đang đứng ở đó, đó là... Bạch Nghiên Lương!
Một Bạch Nghiên Lương khác!
Một cảm giác ớn lạnh sống lưng dâng lên, Khương Lê thậm chí không có thời gian để quay đầu nhìn lại Bạch Nghiên Lương trong thang máy, cô chạy về phía trước vài bước, đứng ở giữa hành lang.
"Cộp."
Bạch Nghiên Lương trong thang máy bước một chân về phía trước, nghiêng người ra ngoài, lo lắng nhìn Khương Lê và hét lên: "Cô Khương! Cô đang làm gì vậy? Đừng tin anh ta, nhanh đến đây!
Dưới tình huống nguy cấp, anh cố ý đập một chân vào cửa thang máy, vẻ mặt không giống đang giả vờ.
Mà ở bên kia, Bạch Nghiên Lương từ thang lầu chạy lên không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Lê và thang máy phía sau, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
Ai thật kẻ giả vừa nhìn đã biết ngay.
Nhưng đối với Khương Lê mà nói, nếu như cô chọn sai, đồng nghĩa với việc cô sẽ bị gϊếŧ chết! Chết trong thế giới năm 2006!
Phải làm gì ...
Ai là thật?
Ai là giả?
Giang Ly dựa vào tường, lúc nhìn trái khi nhìn phải.
Bạch Nghiên Lương ở thang máy lo lắng đến mức suýt đổ mồ hôi, mà Bạch Nghiên Lương ở cầu thang thì im lặng trầm mặc, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người.
"Giang tiểu thư, nếu như cô không tới nữa, tôi đi đây!"
Bạch Nghiên Lương ở thang máy giống như không thể đợi được nữa, hai chân nhô ra cũng dần dần rút ra, cùng lúc đó, Bạch Nghiên Lương ở cầu thang cũng vậy, cất bước, từng bước một tới gần Khương Lê!
Bùm...
Bùm...
Bùm...
Tim Khương Lê đập như trống, máu trong người điên cuồng dâng trào, hai mắt đỏ ngầu, quay đầu càng lúc càng nhanh!
Ai là thật, ai là giả?
"Tôi đi đây!" Bạch Nghiên Lương ở thang máy đưa ra tối hậu thư, chân anh đột nhiên rụt lại, như thể sắp từ bỏ cô.
Giang Ly run lên trong lòng, rốt cuộc hạ xuống quyết tâm!
Cô di chuyển chân, quay đầu chạy nhanh về phía cầu thang!