Chương 17: Khương Lê

Bình tĩnh, bình tĩnh... Khương Lê tự trấn an bản thân mình.

Cô vốn không phải là một người nhút nhát, hay nói cách khác, tính cách táo bạo của cô đã được hình thành bởi trải nghiệm thời thơ ấu.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thấy sợ hãi.

Cô nhớ rất rõ sau khi cô và Lí Duyệt Quân lật tung văn phòng của Đinh Lỗi như thể nó đã bị trộm, họ đi đến cuối tầng sáu để sử dụng nhà vệ sinh.

Tuy nhiên ... khi Khương Lê bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô hoàn toàn sốc khi nhận ra rằng "bản thân" đang đứng bên cạnh Lí Duyệt Quân!

Cảm giác sợ hãi mạnh mẽ đột nhiên dâng lên từ mọi hướng, đè ép khiến cô nghẹt thở.

Khương Lê bịt chặt miệng, trơ mắt nhìn Lí Duyệt Quân và " Khương Lê " vào thang máy.

Phải làm gì, phải làm gì đây?

Đó rõ ràng là quỷ! Lí Duyệt Quân làm gì vậy? Quỷ không ra tay với cô ấy sao?

Mình phải làm gì đây...

Khương Lê suy sụp ngồi bệt xuống góc tường, trong lòng rối rắm đến cực điểm.

“Chết tiệt!”

Khương Lê siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường, đưa ra quyết định.

Nhắc nhở họ... phải nhắc nhở họ!

Mười một giờ là thời gian mọi người họp mặt, nếu như không ai nhận ra" Khương Lê " là hàng giả, mọi người có thể sẽ chết!

Thậm chí... thật giả bọn họ cũng không phân biệt được, nhưng chỉ cần bọn họ có nghi ngờ là đủ...

Nghĩ đến đây, Khương Lê bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn về phía lối đi khẩn cấp tối om, xoay người đi vào.

Mọi thứ đều như cô dự kiến.

Nhưng lại nằm ngoài sự mong đợi của cô.

Khương Lê đúng là khiến cho mọi người kinh hãi nghi hoặc, thậm chí chính bản thân Khương Lê cũng gặp uy hϊếp rất lớn!

Khi " Khương Lê" đi theo đám người rồi quay lại nhìn cô ở lối thoát hiểm, chỉ có Khương Lê nhìn thấy sự hung ác trắng trợn không thèm che giấu ...

Cô sợ hãi quay người bỏ chạy.

“Tôi đã làm hết sức rồi…” Khương Lê dựa vào vách cầu thang ở lầu bốn, hơi thở tuyệt vọng tràn ngập.

Lúc này, một tiếng hét chói tai đột nhiên truyền đến!

"Cái... chuyện gì đang xảy ra! Cứu với! Có ai nghe thấy không? Giúp tôi với!"

Giọng nữ sắc bén của Trương Hiểu Hồng như xuyên qua bức tường từ một nơi nào đó trên tầng một, lọt đến tai Khương Lê.

“Ai...đang kêu cứu vậy?”

Tiếng hét tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng khiến người ta rợn tóc gáy, mà phản ứng đầu tiên của Khương Lê là bỏ chạy! Nhanh chóng rời khỏi khu vực tầng bốn!

Không phải vì cái gì khác, mà là... hình như chỉ có mình cô nghe được thanh âm này!

Vốn dĩ tiếng hét như vậy phải gây náo động trong khách sạn mới đúng, nhưng thực tế là mọi thứ vẫn bình lặng như không có gì xảy ra.

Khương Lê nghiến răng chuẩn bị rời đi.

Nhưng đột nhiên, cô nghe thấy một âm thanh.

"Tạch tạch tạch"

Tước chân chậm rãi nhịp nhàng ở dưới lầu vang lên, càng ngày càng rõ ràng!

Đồng tử Khương Lệ co rút lại, toàn thân kịch liệt chấn động.

Nó đang đến, nó đang đến chỗ mình!

Khương Lê cũng không trì hoãn nữa, vốn là cô tính bảo tồn thể lực không muốn vận động quá nhiều.

Nhưng bây giờ, cô không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Tiếng bước chân đang đến gần như tiếng chuông báo tử vang vọng, ý thức rằng một "con quỷ" sẽ sớm xuất hiện tràn ngập trong tâm trí Khương Lê.

Cảm giác sợ hãi đến tê cả da đầu này đã phá vỡ mọi kế hoạch của Khương Lê, khi cô dừng lại thì đã thở không ra hơi, mềm nhũn dựa vào tường.

Cô lên đến tầng thứ sáu.

Cấu trúc của khách sạn có cầu thang ở đầu bên trái và hai thang máy ở đầu bên phải.

Hai bên nối với nhau bằng một hành lang dài hẹp.

Lúc này Khương Lê đang ở cạnh thang máy lầu sáu.

Cô đã cố gắng hết sức để lao lên cầu thang, qua hành lang rồi đến thang máy.

“…Nó…bỏ đi rồi đúng không?”

Khương Lê nhìn chằm chằm cầu thang cuối hành lang, nơi tối tăm đó giống như lối vào địa ngục, khiến người ta kinh hãi.

May mắn thay... "con quỷ" dường như không đi theo.

Khương Lê rốt cục thở phào nhẹ nhõm...

Nhưng mà, vào lúc này, thang máy sau lưng đột nhiên vang lên!

"Đinh"

Tiếng chuông lanh lảnh khiến toàn thân Khương Lê run lên, cô ngẩng đầu nhìn, tầng năm!

Một "người" nào đó đã bắt thang máy ở tầng năm!

"Kẻ đó là ai? “Hắn" có phải con người không?

Những suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu Khương Lê, khiến cô không thể giữ bình tĩnh.

Không... Mình không thể tiếp tục thế này...

Trốn, tìm chỗ trốn!

Khương Lê đập đầu một cái, ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm một chỗ có thể giấu mình.

Cuối cùng...cô tìm thấy một phòng chứa đồ.

Khương Lê không chút do dự xông vào, không thèm để ý mùi ẩm mốc bên trong, đóng cửa lại, trốn vào giữa đống dụng cụ vệ sinh.

Thật ra phòng chứa đồ này là nơi cất giữ dụng cụ vệ sinh, là một cái hố rất nhỏ được đào ở góc tường, vừa tối vừa thấp vừa hẹp, rất khó chứa một người, may mà hình thể Khương Lê không cao cũng không béo.

Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng Khương Lê vẫn cố kiểm soát hơi thở và cơ thể của mình, không gây ra bất kỳ tiếng động không cần thiết nào.

Bóng tối trong nhà kho giống như những con kiến

nhỏ, gặm nhấm trái tim cô ta.

Ở lại đây thêm một phút chẳng khác nào cực hình.

Một giây...

Ba giây...

Năm giây...

Khương Lê bắt mạch, âm thầm đếm thời gian.

Mặc dù mạch đập của cô vốn đã rất không ổn định vì lúc này quá khẩn trương, nhưng đây vẫn là một biện pháp giúp cô phân tâm, chuyển hướng phần nào nỗi sợ hãi.

Đúng lúc này, thang máy cách đó không xa vang lên!

"Đinh..."

Người ở lầu năm đã lên!

Phải làm gì?

Phải làm gì?

Mình phải làm gì?

Khương Lê mím chặt miệng, trừng lớn hai mắt.

Cửa kho không thể đóng hoàn toàn, vẫn có một chút ánh sáng lọt qua khe hở.

Không ai biết mình ở đây... Chắc họ nghĩ mình là "quỷ"?

Đầu óc Khương Lê bắt đầu hỗn loạn đến vặn vẹo, thậm chí bắt đầu hận bản thân đã đưa ra quyết định nhắc nhở mọi người.

Nếu không phải vì bản thân tự cho là đúng, có lẽ đã không trở thành mục tiêu của "quỷ" ...

Bây giờ, tất cả những gì Khương Lê có thể làm là cầu nguyện rằng "nó" sẽ không đến đây, "nó" sẽ không mở cửa phòng kho.

"Đừng... đừng mở cửa... làm ơn, đừng mở cửa..."

Tiếng cầu xin của Khương Lê đột ngột kết thúc, hai mắt mở to vì sợ hãi.

Bởi vì tiếng bước chân từ trong thang máy vang lên.

"Cộp, cộp, cộp..."

Nó đang đến gần, nó đang ở gần hơn, "nó" đang ở gần hơn!

Làm gì đây, mẹ kiếp, mình phải làm sao đây!

Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt, Khương Lê che miệng, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng!

“Tạch, cạch.”

Tiếng bước chân dừng lại.

Khương Lê nhìn thấy bóng đen mơ hồ qua khe cửa.

"Hắn " dường như đang nhìn mình một cách hằn học.

Kết thúc rồi...

Tâm trí Khương Lê lặng lẽ sụp đổ, ánh mắt thất thần tuyệt vọng...