Có quá nhiều câu đố, nhưng may mắn thay, vẫn còn đủ thời gian.
Bạch Nghiên Lương nhớ rõ rằng thời hạn cho nhiệm vụ này là bảy ngày.
Bảy ngày sau, cho dù tất cả bí ẩn đều không giải quyết được, chỉ cần hắn còn sống thì vẫn có thể trở về Vô Kỵ bình an.
"Chắc chắn chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thông tin quan trọng. Ăn trưa xong, thừa dịp trời còn sáng chúng ta chia nhau đi." Hứa Trí An nhéo sống mũi, có chút mệt mỏi nói.
"Chờ đã, còn một chuyện tôi chưa nói." Phùng Hưng Hán nhìn vào sổ ghi chép của mình, nói nhanh.
"Theo Nhật Báo Ứng Thành, Trương Văn cũng đã nhờ đăng một mẩu tin nhắn, yêu cầu phát hành nó vào ngày mai. Tôi đã sử dụng một số biện pháp để lấy tin tức trước.”
Phùng Hưng Hán không nói cụ thể bản thân dùng cách nào để moi ra tin tức này, chỉ nói: "Trương Xảo. "
Ông nhìn bốn người rồi, gấp lại quyển sổ nhỏ: "Bên nhật báo nói rằng Trương Văn yêu cầu đăng thông tin về người phụ nữ tên Trương Xảo vào ngày mai, đây cũng là tin tức báo người mất tích."
" Trương Xảo? Cô ta là ai?”
Lí Duyệt Quân vô cùng nghi hoặc.
Không chỉ cô ta mà những người còn lại cũng như vậy.
Bạch Nghiên Lương suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không giấu chuyện này nữa.
Vì vậy, hắn giơ tay ra hiệu: “Tôi biết.”
“Anh?”
Mọi người nhìn anh ta.
Bạch Nghiên Lương gật đầu xác nhận và nói lại: "Tôi biết Trương Xảo. Cô ta là em dâu của Đinh Lỗi. Cô ta đã đến Ứng Thành để hưởng tuần trăng mật với chồng vài ngày trước, rồi ... chết ở đây."
“Đã chết?!" Hứa Chí An trợn to hai mắt, khàn khàn kêu lên trong cổ họng.
"Làm sao anh biết cô ta đã chết? Chẳng lẽ anh tận mắt chứng kiến..." Lí Duyệt Quân vừa muốn nói tiếp, lại phát hiện Bạch Nghiên Lương đang nhìn cô.
"Còn nhớ con quỷ cô đã thấy không?"
Giọng điệu của Bạch Nghiên Lương rất bình thản, thái độ cũng khá ôn hòa, nhưng Lí Duyệt Quân lại cảm thấy hơi khó chịu như bị áp bức, bèn gật đầu theo bản năng.
"Cái quái gì thế?" Ba người còn lại cảm thấy bối rối về cuộc đối thoại giữa Bạch Nghiên Lương và Lí Duyệt Quân. Theo những gì hai người nói, có vẻ như còn một con quỷ khác đang ngụ trong khách sạn này?
"Trương Xảo, cô ta nằm dưới giường của tôi."
Bạch Nghiên Lương lại ném thêm một quả bom, hầu như tất cả mọi người đều choáng váng, gần như không thở nổi.
"Cậu. . . Cậu nói cái gì?!"
Bạch Nghiêm Lương không trả lời câu hỏi vô nghĩa này, kể lại:
"Lúc nãy, tôi trở lại căn phòng khi tôi vừa tỉnh dậy, muốn nhìn kỹ mặt mũi con ma nữ đó. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô ta, tôi đã vẽ nó dưới dạng một bản phác thảo, đi xung quanh khách sạn hỏi chuyện. Một người phục vụ nói với tôi rằng cô ấy tên là Trương Xảo, là em dâu của Đinh Lỗi."
“Khoan, khoan, ý anh là...dưới giường của anh có một con quỷ ?" Phùng Hưng Hán là đàn ông khỏe mạnh mà không nhịn được run run, lúc hỏi ra câu này còn cảm thấy sống lưng ớn lạnh một trận.
"Chà, cô Lý cũng đã nhìn thấy nó." Bạch Nghiên Lương gật đầu xác nhận, rồi nhìn Lí Duyệt Quân.
Ai biết lúc này, Lí Duyệt Quân cũng đang nhìn chăm chăm hắn, vẻ mặt hoang mang không thể tin nổi.
"Anh. . . anh trở về tìm con ma nữ kia? Chỉ vì muốn nhìn rõ mặt cô ta?" Lí Duyệt Quân không thể nào tưởng tượng tìm quỷ dưới gầm giường là loại trải nghiệm gì, hắn điên rồi sao?
Bạch Nghiên Lương khẽ gật đầu, sau đó dời tầm mắt đi, nhìn về phía Khương Lê và những người khác: "Những điều này không quan trọng, quan trọng là thân phận của cô ta, cô ta là Trương Xảo, và ... hiện tại cô ta đã chết, thậm chí còn trở thành quỷ trốn dưới gầm giường tôi. Còn nữa ... mục đích của Trương Văn trong việc công bố thông tin người mất tích là gì? Cô ta có quan hệ gì với người chết Trương Xảo? Và ... Trương Văn liên quan gì đến hai vụ mất tích... không, chính xác hơn cô ta đóng vai trò gì trong vụ án gϊếŧ người của Trương Xảo và vụ án mất tích của Lý Ngọc Hoa?"
Phải nói rằng phân tích của Bạch Nghiên Lương rất hợp lý, nhưng điều này không ngăn cản ảnh mắt mọi người nhìn anh ta ngày càng cổ quái.
Bạch Nghiên Lương đang chìm trong suy nghĩ hiển nhiên không chú ý đến điều này, mà cho dù có phát hiện ra thì hắn cũng không quan tâm.
"Được, nếu đã như vậy, chúng ta tiếp tục chia ra, buổi chiều sáu giờ gặp nhau ở đây. Về phần cơm trưa, cứ tùy tiện giải quyết, thời gian mới là điều cốt yếu." Phùng Hưng Hán vô thức nhìn Bạch Nghiên Lương trong khi nói chuyện, thấy anh không có ý kiến
gì, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói với mọi người:
"Ông chủ Đinh Lỗi đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Theo lời người phục vụ, hôm nay là chủ nhật, ngày mai Đinh Lỗi mới đi làm, hắn nhất định đang giấu giếm bí mật trong người”
Mọi người gật đầu, cuối cùng cũng bình tĩnh sau khi trải nghiệm loại cảm xúc kỳ dị mà Bạch Nghiên Lương mang đến.
Thấy mọi người dần dần giải tán, Bạch Nghiên Lương đột nhiên ngăn Lí Duyệt Quân lại.
"Cô Lý, xin chờ một chút!"
Lí Duyệt Quân kinh ngạc nhìn lại hắn, cùng lúc đó, Khương Lê đang chuẩn bị rời đi cùng cô cũng nhìn về phía Bạch Nghiên Lương.
"Nếu có thể, buổi chiều hôm nay cô có thể đi tìm manh mối với tôi được không? Tôi là người mới, có một số việc không hiểu rõ lắm, lỡ như đυ.ng phải cái gì cấm kỵ. . . " Bạch Nghiên Lương tựa hồ có chút ngượng ngùng, không dám nhìn vào mắt hai người phụ nữ khi nói ra câu này.
Lí Duyệt Quân không nói nên lời.
Sợ đυ.ng chạm phải điều cấm kỵ? Ngay cả quỷ mà cũng dám mò xuống nhìn mặt, nói câu này không thấy ngượng mồm sao?
Nhưng lời của Bạch Nghiên Lương thực sự có lý.
Mặc dù Lí Duyệt Quân là người phụ nữ ăn nói khó nghe, tính tình ngang ngược nhưng bản chất không xấu. Sau khi nghe những lời của Bạch Nghiên Lương, Lí Duyệt Quân bỗng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Khương Lê là nữ, nàng cũng là nữ, hai người cùng nhau hành động cũng coi như ăn ý.
Bây giờ tách khỏi Khương Lê rồi đi với Bạch Nghiên Lương sao? Lí Duyệt Quân có chút phân vân.
"Cô Khương, tôi có thể không?"
Khi Lí Duyệt Quân vẫn còn do dự, Bạch Nghiên Lương đã chuyển ánh mắt sang Khương Lê, điều mà Lí Duyệt Quân không ngờ tới.
Hơn nữa, điều này hiển nhiên cũng nằm ngoài dự liệu của Khương Lê.
Chỉ thấy cô ấy quay đầu rời đi mà không nói lời nào, bóng lưng có chút không được tự nhiên...
Bạch Nghiên Lương nhìn Khương Lê trầm mặc đi xa, cuối cùng mỉm cười với Lí Duyệt Quân: "Cô Lí, chúng ta đi.”
Lí Duyệt Quân cũng không ngu, vào lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Bạch Nghiên Lương.
Cô gật đầu, vừa cảm thấy kỳ lạ vừa tò mò, đang định hỏi gì đó thì Bạch Nghiên Lương lại mở lời trước.
"Cô Lý, cô và cô Khương có luôn đi chung với nhau không? Trên đường không tách ra lần nào chứ?"
Lí Duyệt Quân sửng sốt, cô theo câu hỏi của Bạch Nghiên Lương rồi nhớ lại cẩn thận. Hình như... đúng là họ đã thực sự hành động cùng nhau .
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, Bạch Nghiên Lương đột nhiên mỉm cười: "Nhớ lại cũng thấy buồn cười, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô Khương, tôi đã nghĩ cô ấy là đàn ông cơ. Nhưng lần này thì không như vậy, bất kể là hành vi ứng xử hay cách nói chuyện, cô ấy chẳng giống một người đàn ông chút nào, ngược lại thì trông như một cô bé vô tư lự hơn."
Vẻ mặt của Lí Duyệt Quân thay đổi khi nghe những lời đó, mồ hôi chảy đầy trán, cô dừng lại, nhìn sâu vào Bạch Nghiên Lương: "Tôi nhớ, khi chúng tôi đang đợi thang máy ở tầng sáu, cô ấy nói đi vệ sinh, sẽ quay lại sớm."