Chương 4
Tướng lĩnh vứt bỏ khí giáp chạy trốn, thủ phủ của Kim hồ tộc thất thủ chỉ trong một đêm. Đại quân ngân hồ phá tan cổng thành kiên cố. Trong lúc đó, Kim Lân còn đang ôm vương hậu tuyệt sắc của hắn ngủ say như chết.
Ánh lửangoài phòng hừng hực, tiếng gào thét khóc rống vang lên bên tai không dứt. Bích Dương từ trong ngực hắn đứng lên, ngỡ ngàng nhìn chăm chú vào quang mang huyết sắcphía ngoài.
Đi kèm với một tiếng vang thật lớn, một đạo bạch quang đánh nátđại môntẩm cung. Kim Lânthức tỉnh từ trong mộng đẹp, tiếng cười càn rỡ của tộc Bạch hồ vang dội cả tòa thành.
Mấy bóng đen nhanh chóng đi vào, mà ngay cả khi lực để bò dậyKim Lâncũng không có. Hắn mới vừa hô một câu, “Người đâu…”
Lưỡi dao kim sắc loáng qua, xuất ra một đạo kiếm quang lạnh như băng. Hai mắt Kim Lân trợn trừng, đầu và thân thể hoàn toàn tách lìa. Bích Dương kinh hoàng núp trong góc, nhìn thân thể không đầu mà nó đã ôm vô số lần ngã xuống giường, máu tươi tuôn ra như suối, trong chốc lát đã nhiễm đỏ sàng đan.
Đầu Kim Lânlăn xuống. Mặc dù yêu hồ có vô số cách có thể sống lại, nhưng phần đầu là mệnh môn của họ; chỉ cần mất đầu thì yêu hồ đó chắc chắn sẽ chết. Hai mắt Kim Lâncòn có thể lay động. Ánh mắt đỏ ngầu của hắn và địch nhân ngoài cửa nhìn chằm chằm vào nhau. Bạch hồ tà mị vừa vung kiếm giẫm một cước lên đầu hắn, giơ kiếm lên, nhắm vào đúng mi tâm hắn, đâm vào —
Cái đầu không còn thân thể phát ra tiếng kêu thê lương. Thanh âm kia vô cùng kinh khủng, Bích Dươngcuộn người lại, ôm đầu không dám đối mặt.
Miệng Kim Lân phun ra một búng máu, xương sọ rắc một tiếng, vỡ vụn.
“Chết?” Nam nhân hạ sát hắn ý do vị tẫn (còn chưa thỏa mãn) đá hắn thêm mấy cái nữa, đôi tròng mắt màu xám tro bắn ra quang mang lạnh như băng.
Đây là lần thứ ba Bích Dương chính mắt nhìn thấy người chết. Tính đến thời điểm này, đã có ba người chết trước mặt nó. Nó thất thần nhìn thi thể của Kim Lân, trong lòng cũng không còn cảm giác quá lớn nữa.
Mấy thân ảnh mạnh mẽ nhào tới, Bích Dương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền bị mấy Bạch hồ áp đảo. Bọn chúng sắc mị mị (chỉ cái nhìn chứa đầy sắc dục) nhìn gương mặt Bích Dương, như muốn cởi sạch bạc bào (áo mỏng) duy nhất trên người nó.
“Cút xa cho ta một chút.” Thanh âm lạnh lùng vang lên từ phía sau bọn chúng vang lên, những Bạch hồ vừa rồi khinh thị Bích Dương đã kêu thảm, lập tức văng về phía sau.
“Ta muốn ngoạn nó, các ngươi mau tránh ra.” Tên Bạch hồ cầm đầu không chút thương tiếc mà đá văng đồng bọn ra.
“Tiêu Kỳ, vậy ngươi nhanh lên một chút a…” Bọn chúng thúc giục.
Tiêu Kỳkia làm ngơ, chậm chạp đưa tay nâng chiếc cằm tinh tế của Bích Dương lên, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nó. Bích Dương hoang mang nhìn gã.Tiêu Kỳ chậm rãi dời tầm mắt xuống, đột nhiên há miệng cắn tiểu quả phấn hồng trước ngực nó.
“A…” Bích Dươngkêu đau. Đối phương quả thực như muốn cắn đứt luôn nhũ tiêm nó!
Tiêu Kỳkhôngchút nào thương hương tiếc ngọc, hàm răng dùng sức cắn xuống, bên kia lại dùng móng tay gẩy gẩy.
“Đau…” Bích Dương kháng cự đẩy gã ra.Tiêu Kỳ lại bỗng nhiên dùng sức áp đảo nó, lần này là cắn môi dưới của nó.
Lần đầu tiên Bích Dương bị đối xử thô bạo như thế này, nó dùng cả tay lẫn chân mà đẩy đối phương ra.
“Thông minh một chút cho ta.” Tiêu Kỳ tát nó một cái, gã thích nhất là dùng cách thô bạo như thế này. Nhìn hốc mắt Bích Dương đỏ lên, có vẻ như ủy khuất lắm, tim gã bất ngờ đập thình thịch. Gã động thủ đẩy hai chân nó ra, móc phân thân của mình ra muốn tiến vào thân thể nó.
Đồng bọn của gã đứng nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, hạ phúc cũng bắt đầu sưng trướng nóng lên.
Vèo! Một quang mang mãnh liệt nhanh chóng bắn vào, không nghiêng lệch đánh trùng vào mặt Tiêu Kỳ. Gã hô to một tiếng, ngã xuống khỏi người Bích Dương.
Tất cả những người ở đó đều bị diễn biến bất ngờ này dọa sợ đến ngây người. Máu tươi từ má trái Tiêu Kỳchảy xuống. Gã che bên mặt bị thương, không tin nhìn chằm chằm vào chỗ cánh cửa.
“Các ngươi đang làm gì?” Âm thanh còn rét lạnh hơn cả giá rét mùa đông bay tới. Chẳng qua chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại làm biểu tình hung hăng càn quấy, tàn ác hống hách trên mặt đám ngân hồ ở đó lập tức biến mất.
Thanh niên tuấn mỹ cầm roi da trên tay, bước từng bước như vương giả đi đến. Dáng người to lớn, toàn thân y tản ra khí phách nhϊếp nhân. Bích Dương nhìn cặp mắt màu vàng không mang theo chút tình cảm nào; khí tức trên người đối phương làm nó khócó thể hô hấp.
“Đại vương…” Bạch hồ kiêu ngạo vừa rồi quỳ xuống chân y.
Y cũng là ‘đại vương’?Bích Dương tò mò quan sát y. So với Kim Lân cũng là ‘đại vương’ thì rõ ràng y trẻ hơn hắn rất nhiều. Xem ra đối phương và mình cũng gần tuổi nhau, nhưng ánh mắt của y còn thâm trầm thâm thúy hơn rất nhiều người mà nó đã từng gặp qua.
Ấp Thần cũng không thèm nhìn tới Bích Dương đang nằm trên giường, trực tiếp đi tớitrước mặtTiêu Kỳ.
“Ta cho ngươi tới làm gì?” Câu hỏi của y không mang theo chút ngữ điệu.
Tiêu Kỳ vừa rồi còn hung hăng càn quấy, giờ phút này sợ hãi đến lắp bắp, “Lấy… Lấy thủ cấp của Kim hồ vương…”
“Trí nhớ của ngươi cũng không tệ lắm.” Ấp Thần nói còn chưa dứt lời, roi da trên tay đã như chớp hạ xuống
Rầm! Tiêu Kỳ bị roi đánh bay, đυ.ng vào vách tường. Trên ngực gã đã vẽ ra một vết thương kinh người, nhất thời máu chảy như trút. Gã chịu đựng đau đớn, khó khăn bò dậy.
“Sau này đừng bao giờ xem lời ta như gió thoảng qua tai.” Khẩu khí của Ấp Thần vẫn lạnh như băng,“Mangvương hậu đi, không cho ai chạm vào nó. Phái một tiểu đội ở lại trông chừng, tất cả những người khác rút khỏi thành.”
Y ra lệnh xong lập tức quay đầu rời khỏi, ánh mắt cơ hồ cũng không thèm dừng lại trên người Bích Dương.
Tiêu Kỳ lưu luyến nhìn Bích Dương một cái, kéo thân thể bị thương lảo đảo rời đi. Kết cục của gã đã bày ra trước mắt, những tên Bạch hồ khác cũng không dám vượt quá, cung kính đưaBích Dương ra ngoài.
Bích Dương bị dẫn tới trên xe ngựa. Nó vui mừng phát hiện ách phụ cũng ở đây. Bà chẳng những giữ được một mạng mà còn đượcẤp Thầncho phép ở lại bên cạnh Bích Dương.
Đoàn xe theo phương hướng xa lạ mà đi. Bích Dương không biết chính mình bị dẫn đến đâu. Nó chỉ có thể chống cằm lên bàn tay, mê mẩn nhìn cảnh cảnh sắc hai bên đường qua khung cửa sổ nhỏ hẹp.
Trước đoàn xe là binh lính, giữa đoàn là đội phụ trách lương thảo, cuối đoàn là tù binh và tài vật cướp được. Tiếng ngựa hí từ phía sau bỗng truyền đến, tiếng vó ngực lộc cộc từ từ gần hơn, Bích Dương quay đầu nhìn lại. Ấp Thần cưỡi một tuấn mã màu xám tro đón gió mà đến. Mái tóc màu bạc của y lóe ra quang mang chói mắt, như thần ma vờn bay trong gió.
Ấp Thầnnhư một trận cuồng phong, lướt qua bên ngườiBích Dương. Ánh mắt Bích Dương đuổi theo thân ảnh của y, nhìn y lẫn vào đoàn xe phía trước.
Từ trước đến nay, Ấp Thầnlà người duy nhất không nhìn Bích Dương; mà châm chọc chính là, y cũng là người duy nhất khiến Bích Dương nhìn đến không chớp mắt. Khí chất điên cuồng cao ngạo trên người y, đối với Bích Dương mà nói, có thể coi như là một thứ lực hấp dẫn trí mạng.
***********************
Hai ngày sau, Bích Dương bị đưa vào một tòa thành hoa lệ. Nhưng nơi này cũng không phải là thủ đô của Ngân hồ, mà chỉ là một trong những hành cung của Ấp Thần. Nó cũng không hề bị đối đãi như tù binh, màđược sắp xếp vào ở trong một tiểu viện u nhã, mà người hầu bên cạnh nó cũng chỉ có ách phụ kia. Ngoại trừ bà, Ấp Thần cũng chỉ phái thêm năm thị vệ canh giữnó.
Ấp Thầnkhông muốn nó, thậm chí còn chưa từng tới nhìn qua nó một chút. Tựa hồ đối với người có diễm danh ‘Đệ nhất mỹ nhân Phù U giới’ như nó, y không có chút hứng thú nào; nhưng y lại để đối phương ở trong hành cung của mình, hưởng sự đãi ngộ như thượng khách. Những người biết chuyện này đều không hiểu vị đế vương trẻ tuổi này nghĩ cái gì, đương nhiên người có suy nghĩ đơn giản như Bích Dươnglại càng không rõ.
Nhưng nó cũng không phải không hiểu thân phận tù binh hiện giờ của mình. Đối với thế giới bên ngoài, sự hiểu biết của nó là rất nông cạn. Nó chỉ biết mẫu thân mình đã chết, nam nhân mà mình có cũng đã chết. Hôm nay nó lại nằm trong tay Ấp Thần, đối phương đối đãi ra sao với nó, nó căn bản đều không quan tâm.
Không nói lời nào, không tranh giành, không phản kháng; đây chính là ý niệm sinh tồn củaBích Dương. Trên cơ bản, nó không mấy khác biệt với một con búp bêxinh đẹp không có linh hồn.
Trong khoảng thời gian bị giam cầm này, Bích Dương không cách nào lấy được tinh khí để bổ sung cho chính mình; làm nó lại như biến thành tượng gỗ, ngăn cách với thế giới bên ngoài như hồi còn ở trong sâm lâm. Cả ngày nó chỉ ngồi với bộ dáng uể oải, ngắm những đám mây thiên biến vạn hóa trên bầu trời đến ngẩn người. Không biết từ khi nào, mỗi khi phía chân trời đen kịt treo lên vầng trăng tròn thương lãnh (ánh xanh lạnh lẽo), nó sẽ bắt đầu nhớ tới con ngươi kim sắc lãnh đạm như ánh trăng kia.
Cặp mắt kia cho tới bây giờ chưa từng liếc nó lấy một lần, hình ảnh của nó dường như chưa bao giờ lưu lại trong mắt người kia, dù chỉ là trong chốc lát. Nếu người đó có liếc mắt nhìn nó một cái, thật là… tốt biết bao.
Trong lòng nó nảy sinh một thứ cảm giác kì lạ – cảm giác đó như có tên là khát vọng. Mặc dù đây không chỉ là ý niệm nhanh chóng biến mất, nhưng đây thực sự là khát khao đầu tiên của nó trong cuộc đời này.
Nhưng nó cũng chỉ có thể dựa vào tay vịn bạch ngọc, hành động không chút nào thay đổi.
Ách phụ đưa bữa trưa từ thiện phòng (phòng bếp) đến. Hôm nay trù tử làm việc chậm chạp, làm trễ không ít thời gian. Bà bưng thức ăn, vội vội vàng vàng đi vào tiểu viện. Khi đi qua tiểu hoa viên, bà lơ đãng phát hiện một bóng người đang đứng nghiêm trang dưới tàng cây.
Là Ấp Thần?
Ách phụ không hiểu vì sao y lại xuất hiện ở đây, rồi nhanh chóng bà phát hiện ra rằng đối phương đang si ngốc nhìn phía trước. Theo tầm mắt y nhìn lại, bà phát hiện bên cạnh tay vịn bạch ngọc trổ hoa trên lầu hai có một mỹ nhân lục phát (mái tóc màu xanh lục) đang chống tay lên má, nhìn con chim nhỏ trên bầu trời mà hơi mỉm cười.
Ấp Thần mê mẩn nìn nó, dường như cả đời này vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Trong lòng ách phụ knh ngạc đến không nới nên lời. Bà cũng giống như những người khác, vẫn cho rằng Ấp Thần căn bản không thèm để Bích Dương vào mắt. Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, bà mới hiểu được – Thì ra Ấp Thần đã sớm si mê Bích Dương rồi! Nhưng y lại có thể nhẫn nại, không đυ.ng tới đối phương một chút, điều đó làm bà cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Nhưng nếu Ấp Thần không muốn thừa nhận mình thích Bích Dương thì bà cũng không thể mạo hiểm phơi bày.
Ách phụ cơ trí (thông minh) xoay người, lựa chọn một con đường khác mà trở về. Trở lại viện tử của Bích Dương, ách phụ đem cơm trưa đưa đến lầu hai.Bích Dương mặt ủ mày chau nhận lấy, đem bàn cơm để trên tay vịn, một miếng một miếng cố sức ăn.
Ách phụ bên cạnh hầu hạ nó dùng cơm, vừa lặng lẽ quan sát Ấp Thần đang ẩn mình trong trong bụi cây xa xa. Ấp Thần nhất định là mỗi ngày đều chạy đến đây nhìn lén Bích Dương a… Bà suy đoán.
Cặp mắt kim sắc của Ấp Thầnvốn đang chăm chú nhìn Bích Dương, đột nhiên lại nhìm chằm chằm vào bà. Trong lòng ách phụ cả kinh, nhìn Ấp Thần hất đầu rời đi.
Sắc mặt Ấp Thần âm trầm trở lại trong thư phòng. Kỳ thực ngay từ lúc ách phụ núp ở phía sau hoa viên, y đã phát hiện sự tồn tại của đối phương. Nếu không phải tham làm nhìn kiều nhan của Bích Dương, y thật muốn gϊếŧ bà diệt khẩu ngay lúc đó.
Ấp Thầnphiền muộn siết chặt bàn tay. Khát vọng của y đối với Bích Dương tuyệt đối không thể để cho ngoại nhân biết. Mỹ mạo của Bích Dương có thể dễ dàng đưa tới một cuộc chiến tranh, những tộc trưởng khác đều biết y bắt bắt vương hậu của Kim hồ tộc làm tù binh, đã bắt đầu rục rịch muốn phái binh đến đây để cướp đoạt. Đại nghiệp thống nhất còn chưa hoàn thành, y phải loại bỏ tư tình, quyết không thể để cho Bích Dương trở thành chướng ngại của y!
GiữBích Dươnglại bên người chỉ có thể rước lấy phân tranh không cần thiết; mà biện pháp giải quyết chỉ có một… Ấp Thần nắm lấy cây bút trên bàn, nhanh chóng viết xong một phong thư.
“Người đâu!”
“Có.”
“Thỉnh Tả tướng quân tới gặp ta, Bích Dương công tử ngày mai ra khỏi thành, để cho phó nhân chuẩn bị một chút. Ngoài ra, đem phong thư này đưa đến thủ phủ Hôi hồ tộc. Nhanh lên.”
“Vâng.”
Tiểu binh lĩnh thư lui xuống, đúng lúc có một nam tử tà khí vào cửa. Hắn tên Địch Phiên, là biểu huynh của Ấp Thần, cũng là trợ thủ đắc lực của y. Hắn nghe đượcnửa câu sau củaẤp Thần liền nắm đượckế hoạch của đối phương.
“Đại vương, ngài tính đem Bích Dương công tử đưa cho Hôi hồ tộc sao?” Địch Phiên híp nửa đôi mắt phượng, tự tiếu phi tiếu.
“Đúng thì sao?” Vẻ mặt Ấp Thần lạnh lùngkhông khác lúc trước.
“Ân… Đại vương anh danh(tài giỏi, sáng suốt), cái này đúng là biện pháp tuyệt diệu.” Địch Phiên nghênh ngang ngồi xuống ghế bát tiên, cười tà phân tích, “Hôi hồ mới quy hàng chúng ta, ngài lại đem đệ nhất mỹ nhân của yêu hồ tộc chúng ta tặng cho bọn họ; thứ nhất có thể lôi kéo nhân tâm, bày tỏ thành ý; thứ hai… Tất cả tộc trưởng đều mơ ước Bích Dương công tử, ngài đem nó giữ lại chỉ tổ dẫn đến tranh chấp. Nhưng hôm nay ngài khách khí tặng nó đi, Hôi hồ coi như không muốn cũng phải nhận lấy. Vừa có thể hất củ khoai nóng bỏng tay này đi, vừa có thể tạo uy tín. Biện pháp này quả là nhất cử lưỡng tiện. Tuyệt diệu a tuyệt diệu…”
Hắn hi hi ha ha nói xong, lại thấy vẻ mặt Ấp Thầnvẫn như khúc gỗ (ý chỉ không có biểu tình gì), nhìn như không quan tâm đến chuyện này. Nhưng Địch Phiên hắn là ai? Hắn và với Ấp Thầnđã luôn ở chung với nhau từ nhỏ, tính tình đối phương hắn cũng nhất thanh nhị sở(hiểu rõ như lòng bàn tay), sao có thể không nhìn ra đáy mắt y đang chấn động không nhỏ chứ?
“Bất quá, Đại vương a… Chẳng lẽ ngài không cảm thấy có chút đáng tiếc sao?”
“Đáng tiếc cái gì?” Ấp Thần cố ý dùng khẩu khí lãnh đạm hỏi ngược lại.
“Ta chưa từng thấy đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết à nha. Ngài nhốt nó cũng thật kín kẽ chu đáo a… Nhưng ta nghe nói, tất cả những người thấy qua mỹ mạo của nó đều bị mê… Có thật không?”
“Thật thì thế nào?” Khóe miệng Ấp Thầnrõ ràng hơi chút giật giật.
“Ta thấy thật xúc động a! Chẳng lẽ Đại vương đối với nó một chút cũng không động tâm? Có thể coi là ngài không động tâm… Khó có dịpthu được vào tay một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, đυ.ng cũng không đυ.ngđược một chút đã phải chắp tay tặng cho người ta, không phải rất đáng tiếc sao?”
Ấp Thần biết hắn muốn thử dò xétmình, nếu như lúc này y tức giận thì đã đúng như ý nguyện của hắn rồi. Địch Phiên ngoài mặt trung tâm(trung thành), nhưng ai biết trong lòng hắn có tâm tư nào khác hay không? Thân là đế vương thì không thể lộ tâm sự với bất kì kẻ nào, dù là người thân cận nhất cũng phải cẩn thận đề phòng.
Ấp Thần vẫn tiếp tục duy trì khuôn mặt lạnh như băng, không chậm không giận mà trả lời “Biểu huynh, ngươi quá lo lắng rồi. Ta một chút cũng không cảm thấy đáng tiếc.”
“Nga…” Địch Phiên có hơi thất vọng, nhẹ nhàng nhún vai, từ trên ghế đứng lên, nói, “Đại vương, dù sao ngày mai ngài cũng đem tặng nó rồi, không biết bây giờ có thể cho ta cơ hội được gặp nó một lần không? Ta quả thực muốn biết một chút về phong thái của đệ nhất mỹ nhân…”
“Không được.” Ấp Thầnlập tức cự tuyệt.
“Ách… Tại sao?” Địch Phiên cố làm ra vẻ hoang mang nghi hoặc.
Ấp Thần nguy hiểm híp mắt lại, lạnh lùng uy hϊếp, “Không được là không được, mệnh lệnh của ta không cần lý do.”
“Vâng, vi thần biết tội.” Địch Phiên biết mình chọc giận y, vội vàng chủ động nhận tội. Vừa vặn lúc này Tả tướng quân được Ấp Thần gọi đã đến;Địch Phiên thấy Ấp Thần cũng không muốn mình ở lại đây nữa, biết điều mà rời khỏi.
**************************************
Binh lính phụng lệnh đưa tin vừa tới đến cửa thành, liền bị Tiêu Kỳ nghe được phong thanh gì đó chặn lại.
“Đại vương có phải muốn đưa vương hậu của Kim hồ vương đi không?” Gã lo lắng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Đưa đi nơi nào?”
“Ta nào biết… Đại khái là đếnHôi hồ tộc.” Tiểu binh kia nhìn thần sắc lo âu của Tiêu Kỳ, thở dài nói, “Ngươi nên chết tâm đi, người đó không phải là người mà ngươi có thể đυ.ng.”
Các đồng liêu cũng biết, Tiêu Kỳ đã bị Bích Dương mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Kể từ lần thất thủ đó, gã như người mất hồn, cả ngày chỉ nghĩ cách thu nó vào tay.
Tiêu Kỳ không nói lời nào, chỉ không cam lòng mà nắm chặt tay lại. Tiểu binh lại muốn an ủi gã, “Người mà có bộ dạng như thiên tiên đó, tồn tại chỉ là rước lấy tai họa mà thôi. Nó không phải là người mà chúng ta có thể đến gần; ngươi thừa dịp này mà sớm quên nó đi. Ân?”
Tiêu Kỳ vẫn không lên tiếng, tiểu binh vỗ vỗ bờ vai gã, tự ý bỏ đi.Tiêu Kỳbóp tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.
Gã sẽ tuyệt đối không chết tâm(mất hi vọng)!
**************************************
Đêm đã khuya, ách phụ thổi tắt ngọn nến trên bàn, chuẩn bị về phòng ngủ. Đại môn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, Tiêu Kỳvẻ mặt bạo lệ (hung ác, tàn nhẫn) xông vào. Ách phụ đang muốn kêu lên liền bị một chưởng đánh ngã. Bàkhép mắt, ngất xỉu ngay lập tức.
Tiêu Kỳ sải bước xông lên lầu hai. Bích Dươngỉu xìu nằm lỳ trên giường, thấy gã tiến vào cũng không có khí lực mà trốn. Tiêu Kỳrống lên một tiếng, bổ nhào vào xé rách quần áo của nó, điên cuồng gặm cắn cần cổ trắng nõn của nó.
Bích Dương rêи ɾỉ, nắm đấm không có chút khí lực liên tục bổ lên ngực gã. Tiêu Kỳ bị tiếng kêu thống khổ ẩn ẩn dục tình của nó trêu chọc, càng thêm kích động. Gã không thèm quan tâm đến cái gì nữa, nhanh chóng cởi y phục của mình ra, đem du͙© vọиɠ nóng hổi nhét vào cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm của đối phương.
Bích Dươngđã lâu chưa được nếm mỹ vị này, cái miệng lập tức như khát khao mà hấp duyện (mυ"ŧ) nó.
“Nga… Ngươi đúng là tao hóa!” Tiêu Kỳ bị hấp đến không thể khống chế, không nhịn được buột miệng mắng to, “Đáng chết! Tao hóa! Ta sẽ chết trên người ngươi!”
Gã nhanh chóng rút ra tính khí đã ướt nhẹp, đẩy ngã Bích Dương, nắm bắp đùi trắng nõn thon dài của nó, gác một bên lên vai, lập tức bài khai tiểu huyệt kiều nộn (mềm mại) của nó ra, động thân đi vào.
“Ô… ô…” Bích Dươngkêu lên vui sướиɠ, cái cảm giác được lấp đầy này thật sự quá tuyệt vời. Nó liều chết cố sức thít chặt nhục huyệt, tham lam hấp trụ cự vật nóng bỏng kia.
Tiêu Kỳ liều mạng đẩy mông. Cảm nhận được gã cuồng sáp (điên cuồng cắm rút) trong cơ thể, Bích Dương sung sướиɠ lãng khiếu (kêu một cách *** đãng), hậu đình phối hợp với gã mà lúc buông lúc chặt, lúc đóng lúc mở.Tiêu Kỳ bị nó hấp đến thiếu chút nữa là phun ra. Gã nhịn xuống kɧoáı ©ảʍkinh khủng kia, càng thêm thô bạo ra vào trong cơ thể nó.
“A, a, a, a ân…” Bích Dươngkêu đến mất hồn, chủ động nâng eo cao hơn để gã xuyên vào sâu hơn.
“Tiện nhân! Ta thao chết ngươi! Tiện nhân!” Tiêu Kỳvừa mắng vừa xoay mông,“Nói! Ta thao ngươi có thoải mái không?”
“Thoải… Thoải mái… A…” Bích Dươnghưng phấn kêu.Tiêu Kỳ mệt đến đầu đầy mồ hôi, đành phải buông bắp đùi nó xuống. Bích Dương lui người về sau, ngồi đối diện với gã, hai chân mở ra. Một tay Tiêu Kì nắm tính khí của mình, tiếp tục thẳng lưng, đâm nhẹ vào cơ thể Bích Dương.
Bích Dươngvô cùng bất mãn với kí©h thí©ɧ yếu ớt như vậy. Hai tay nắm nam căn của đối phương, xê dịch cái mông nhỏ, cầm vật thể to lớn kia chọc vào chính cơ thể mình.
“Nga… Ngươi đúng là tao hóa *** đãng!” Tiêu Kỳ ngoài miệng mắng, phân thân cũng không tự chủ được mà chôn trong nhục huyệt nhỏ hẹp nóng bỏng của nó, không chịu ra ngoài. Bích Dương thở hào hển, vịn vào bả vai rắn chắc của gã, chủ động ngoifi trên đùi gã, lay động mông.
Tiêu Kỳbị nó kí©h thí©ɧ đến muốn điên lên, hai tay nắm lấy cái eo thon nhỏ của Bích Dương, để nó hút chặt nam căn của mình, thỏa sức lắc lư lay động; ngoài miệng gã vẫn mắng nó không ngừng, “Tiện nhân chết tiệt! Tao hóa! Nga… Lão tử thao chết ngươi!”
Mỗi lần mắng một tiếng gã liền thẳng lưng một lần, đâm vào càng thêm sâu. Bích Dương nhắm hai mắt. Nó cảm giác như mình đang cưỡi trên lưng ngựa, thân thể nóng hừng hực bên dưới không ngừng chuyển động; nơi kết hợp dưới hạ thể vừa nóng vừa thoải mái, từ từ được lấp đầy… Thật thoải mái…Nó đưa ra một tay bộ lộng tính khí của mình, để hạ thân càng thêm nóng bỏng. Trong lòng nó muốn đối phương nhanh chóng bắn ái dịchvào cơ thể mình, vì vậy càng ra sức lay động, thần trí mơ hồ kêu lên, “Thoải mái… Thật thoải mái… Cho ta… A…”
Hạ phúc của Tiêu Kỳco rút liên tục, rốt cục không chịu được nữa mà phun ra ngoài. Bích Dươngliều chết co chặt hậu đình, hút ngọc lộ của gã đến không chừa một giọt, tinh khí đã mất rốt cuộc cũng trở lại trong cơ thể nó.
***********************
Ách phụ khó khăn tỉnh lại, nghe được nhiều tiếng lãng ngâm truyền đến từ trên lầu hai. Bà biết Tiêu Kỳ đã xâm phạm Bích Dương rồi. Bà lo lắng bò dậy, vọt ra ngoài cửa.
Năm thị vệ ngã ngoài sân, xem ra đều bịTiêu Kỳhạ độc thủ. Ách phụ che vết thương trên ngực do Tiêu Kỳgây ra, liều mạng chạy trốn, rốt cục gặp một thị vệ tuần tra…
************************
Bích Dươngđã lâu chưa được tinh khí bồi bổ, hôm nay gặp được Tiêu Kỳ sao có thể không tận tình hút cho đủ? Cái miệng nhỏ nhắn tham lam phía dưới của nó cố sức hút tinh lộ củaTiêu Kỳ, làm gã gần như ngất đi.
“Hô… Hô… Hô…” Tiêu Kỳ thở hổn hển. Gã đã kiệt sức, ngay cả khí lực để mắng chửi cũng không còn, nhưng gẫ vẫn còn đủ tỉnh táo để biết mình không thể ở lại. Run rẩy từ giường đứng lên, gã cố gắng lấy y phục khoác lên người. Bích Dương ngồi ở trên giường, khuôn mặt ngỡ ngàng nhìn gã. Dần dần, Tiêu Kỳbình ổn được hơi thở, chậm chạp quay đầu lại nhìn Bích Dương, vẻ mặt mâu thuẫn.
Nóđúng là người mà gã không thể có được; chính mình hôm nay lại đυ.ng đến nó, đã chắc chắn là tử lộ. Trong mắt Tiêu Kỳ hiện lên quang mang tàn độc. Nếu gã không thể có được Bích Dương thì người khác cũng đừng hòng có được!
Tay gã hiện ra yêu khí màu tím, móng tay bén nhọn biến dài trong nháy mắt. Bích Dương ngạc nhiên nhìn cảnh tượng kỳ dị này. Đáy mắtTiêu Kỳhiện lên sát ý khiến nó nổi lên bản năng đề phòng.
“Mỹ nhân của ta…Cùng chết với ta đi!” Tiêu Kỳ đột nhiên vung tay về phía nó. Bích Dương sợ hãi kêu một tiếng lui về phía sau, tránh được móng vuốt sắc bén của gã.
Tiêu Kỳđỏ mắt đuổi theo. Bích Dương bọc chăn chạy ra lộ thai. Tiêu Kỳ âm hiểm cười, đi tới chỗ nó. Bích Dươngngoảnh đầu, nhìn phía dưới lầu hai, lại quay lại hoảng sợ nhìn Tiêu Kỳ.
“Tiểu mỹ nhân… Thay vì để Đại vương đem ngươi đưa cho tao lão đầu của Hôi hồ tộc kia, không bằng cùng ta chết ngay bây giờ đi…” Tiêu Kỳ điên cuồng cười nói. Sau lưngBích Dươnglà tay vịn, không thể lui lại được nữa. Móng trên hai bàn tay Tiêu Kỳ đã biến dài ra, chuẩn bị nhào tới.
Sau lưng Bích Dươngbỗng nổi lên một trận gió cuồn cuộn, vèo một tiếng, một bóng đen cao lớn từ dưới nhảy vọt lên, rơi vào phía sau nó. Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Kỳ biến mất trong nháy mắt, hai mắt trừng lớn.
Một cánh tay cường kiện vòng trước ngựcBích Dương. Nó ngạc nhiên quay đầu nhìn – là Ấp Thần!
Ấp Thần nhìn thẳng Tiêu Kỳ trước mặt, đánh ra một chưởng. Tiêu Kỳ kêu thảm một tiếng, bị chưởng phong đánh bay vào phòng trong, thậm chí phá cả cửa, lăn xuống thang lầu. Mấy tên thị vệ đã ở dưới chờ sẵn gã. Mặt không chút biểu tình, bọn họ giơ đại đao lên, đồng loạt chém xuống…
“A –!!”
Tiếng thét cực kỳ bi thảm chói tai truyền đến từ lầu dưới. Bích Dương nghe được mà mao cốt tủng nhiên(sợ đến nổi da gà), toàn thân run lên. Ấp Thần từ sau ôm lấy nó, thân thể ấm áp vây lấy nó. Bích Dươngchôn trong ngực y, cảm thấy sự an tâm mà trước nay chưa từng có.
Ấp Thầnôm chặt lấy nó, từ lầu hai nhảy xuống. Bọn thị vệ kéo thi thể bị chém đến đầy máu từ trong phòng ra ngoài.
“Đem gã đi xử lý, phòng cũng sửa sang lại một chút.” Ấp Thần phân phó xong, ôm Bích Dương bước nhanh đi ra ngoài, lướt qua ách phụ đang canh giữ ngoài sân.
Cả khuôn mặt Bích Dươngvùi vào trước ngực y, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn y. Ánh mắt Ấp Thần vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, không thèm đem mắt đặt trên người nó. Bích Dương thất vọng, cúi đầu xuống.
Ấp Thầnđưa nó đến một gian phòng, đặt nó trên sàng phô (đệm giường) mềm mại rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi. Bích Dương vô ý thức kéo tay y. Trong lòng Ấp Thần chấn động, thân hình cứng đờ. Bích Dương lập tức phát hiện chính mình đã làm một hành động quá phận, vội vàng buông tay, khϊếp đảm cúi đầu.
Ấp Thần cảm giác bàn tay nhỏ bé mềm mại kia đã buông tay mình ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỗ sâu trong lòng lại nảy lên chút mất mát nho nhỏ. Y rất muốn nhấc chân rời đi, nhưng không biết sao hai chân y lại như thiết khối, không chịu nghe lời. Qua hồi lâu, y rốt cục xoay người, lần đầu cùngBích Dương mặt đối mặt. Bích Dươngxoắn xoắn tay mình, ngẩng đầu nhìn y.
Ấp Thần ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nó; chỉ có chính y mới biết, ***g ngực mình kích động đến mức mơ hồ đau đớn. Bích Dươnghơi hé môi, dùng ánh mắt e lệ và lấy lòng nhìn y. Đối mặt với nó trong khoảng cách gần như vậy làm Ấp Thần một lần nữa cảm nhận sâu sắc rằng nó đúng là mỹ lệ đến mức làm người ta như muốn nghẹn thở.
Cho tới bây giờ y chưa từng nhìn thấy một đôi mắt trong veo đến thế. Thiếu niên này đã bị nam nhân ôm qua, vì sao còn có thể giữ được ánh mắt thanh thuần đến vậy? Ấp Thần bị đôi mắt xanh thẳm như biển trời, lại trong veo thấu suốt như dòng suối của nó làm mê hoặc. Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phấn nộn của nó. Ngón tay y mơn trớn môi nó; đôi môi phấn hồng đang mím chặt dần buông lỏng. Ấp Thần say mê nhướng người lên, ngậm lấy đôi môi hé mở như đang mời gọi.
Ngọt quá… Thơm quá…Ấp Thần tham lam hôn sâu hơn, đem đầu lưỡi dò xét trong miệng nó, mυ"ŧ vào mật dịch trong miệng đối phương.
Nụ hôn của y mang theo chút gì đó như ý muốn xâm chiếm, rồi lại vô cùng ôn nhu, cơ hồ không mang theo chút du͙© vọиɠ nào. Y ôm vai Bích Dương, bàn tay vuốt ve lên mái tóc lục sắc của nó. Bích Dương đã yêu cảm giác được sủng nịch được che chở này. Nó ôm chặt đối phương, khép chặt môi, cùng y chơi đùa hôn môi.
Hai người không ngừng thay đổi góc độ hôn, dường như muốn nếm hết tất cảmùi vị trong miệng đối phương.
Chăn đang đắp trên người Bích Dươngbỗng trượt xuống. Nó bị *** câu dẫn, lập tức đem thân thể mềm dẻo xích͙ ɭõa của mình tiến vào ***g ngực y, hai điểm đứng thẳng đói khát trước ngực nó cách một lớp y phục cọ sát vào người đối phương.
Ấp Thần cảm giác hạ phúc của mình dấy lên nhiệt độ không bình thường, lập tức sợ hãi đẩy nó ra. Ấm áp bao quanh mình bỗng rời xa, Bích Dương như bị dội một gáo nước lạnh, kinh ngạc thở hổn hển nhìn y.
Ấp Thần không ngừng cảnh cáo bản thân – không thể đυ.ng vào nó! Tuyệt đối không thể đυ.ng vào hắn! Thân thể Bích Dương sẽ làm y nghiện, sẽ làm y mê muội; một khi ôm nó, chính mình sẽ vạn kiếp bất phục! Lý tưởng của y còn chưa được thực hiện. Y muốn thống nhất Phù U giới! Mà Bích Dương là quân cờ trọng yếu nhất của y, y không thể để con cờ này làm tảng đã ngáng chân mình!
Bây giờ tuyệt đối không phải lúc đoạt lấy nó! Vì giang sơn, vì sự nghiệp, y thà buông mỹ nhân duy nhất có thể làm y hồn khiên mộng nhiễu (thần trí điên đảo) này!
Ấp Thần không nhìn lại nó thêm lần nữa. Y đứng lên, bước nhanh rời đi.
Bích Dương ngồi yên trong gian phòng trống rỗng, nhìn nơi Ấp Thần biến mất, trong lòng nổi lên từng cơn khổ sở, cổ họng cũng như mắc phải một thứ gì đó cứng rắn không sao nuốt xuống được. Loại cảm giác này vì sao nó lại quen thuộc đến vậy? Từ khi nào mà nó đã cảm thấy như vậy?
Đúng rồi…Thời điểm trong sâm lâm, khi mẫu thân đến thăm nó. Khi nàng rời đi, bản thân nó sẽ cảm thấy thật khó chịu, thật thống khổ…
Trừ mẫu thân ra, Ấp Thần là người duy nhất có thể làm nó sinh ra loại cảm giác này.
Điều này nghĩa là gì? Nó cũng không rõ ràng…