Chương 1-2
“Oa — oa — oa –” Tiếng khóc của tiểu hài tử mới sinh vang vọng trong ngọa thất đẹp đẽ, người hầu gái tiếp nhận bảo bảo trên tay bà mụ, nhanh nhẹn tắm cho bé, mặc quần áo.
“Chúc mừng Vương phi, là tiểu tử trắng tròn mập mạp a.” Quan nhân trong cung vui mừng ôm bé cho mẫu thân nhìn. Vương phi tóc vàng xinh đẹp – Thúy Tư – trên trán vẫn còn đẫm mồ hôi, từ trên giường nhẹ nhàng ngồi dậy. Nàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, lòng tràn đầy vui mừng.
Quan nhân ngoài cửa thông báo, “Đại vương đến –”
Kim hồ vương cao lớn khôi ngô tiến vào nội thất, khi con mắt màu lam của hắn quét đến mình, Thúy Tư thẹn thùng cúi thấp đầu, cười yếu ớt, “Đại vương…”
Khóe miệng Kim Lân nở một nụ cười lạnh. Quan nhân còn chưa kịp mang tiểu hài tử đến cho hắn nhìn, hắn đã bất ngờ vọt đến bên giường, kéo tóc Thúy Tư lên, cho nàng một cái bạt tai. Thúy Tư bị đánh đến sây sẩm mặt mày, đầu đυ.ng vào cây cột trên thành giường.
“Đại vương…?” Thúy Tư che khuôn mặt sưng đỏ, run giọng mở miệng.
“Ngươi là tiện nhân!” Kim Lân nghiến răng nghiến lợi lên án, “Ngươi gả cho ta vẫn chưa tới mười một tháng mà hài tử này đã sinh ra rồi! Nói mau, nó là dã chủng của ai?”
Thúy Tưvàquan nhân sợ hết hồn. Mọi người đều biết, thời gian yêu hồ mang thai đến một năm, mà thời gian Thúy Tư sinh hài tử này lại không đến một năm.
“Đại vương… Ta là…” Thúy Tưkhông thể giải thích một lời nào. Trước khi bị Kim Lân thu vào hậu cung, nàngvốn là vũ nương nổi danh trong thành, vô số ân khách đã quỳ gối trước váy nàng, nàng căn bản không thể biết mình đã hoài thai hài tử của ai. Hơn nữa nàng vẫn cho rằng chính mình đã hoài thai cốt nhục của Kim Lân a!
“Đại vương…” Quan nhân giao hảo với Thúy Tưcả gan nói giúp nàng, “Bào thai cũng chưa chắc là một năm sau mới ra đời… Vương phi chẳng qua chỉ là sinh sớm một tháng, cũng không thể nói hài tử này là dã chủng a…”
Kim Lân nhìn nhìn ngoại hình của hài tử kia, cười càng thêm lãnh khốc, “Ngươi nói không sai, nhưng tóc hài tử này xanh nhạt, còn ta vẫn chưa bao giờ thấy qua tộc yêu hồ nào có mái tóc xanh biếc như nó.”
Quan nhân cúi đầu nhìn, đúng là hài tử này có mái tóc xanh bóng, đây là màu sắc không thể nào có trên người yêu hồ.
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nó là yêu quái…?” Quan nhân bỗng nhiên sinh ra nỗi sợ hãi đối với hài tử đang ôm trong ngực.
Thúy Tư lại càng không thể bào chữa. Nàng cũng biết giờ không thể thoát tội, chỉ có thể bày ra tư thế cầu xin tha thứ. “Đại vương… Ta biết sai lầm rồi… Xin Đại vương tha cho ta!”
Kim Lâncũng có thể coi như thâm tình vớiThúy Tư, nếu không năm ấy cũng không để nàng vào hậu cung của mình. Cuối cùng hắn quyết định, “Thúy Tư, ta niệm tình nghĩa của ta và ngươi lúc trước, tha cho ngươi một mạng…”
“Tạ ơn Đại vương khai ân!” Thúy Tư mừng rỡ, nhưng lời Kim Lâncòn chưa nói hết, “Về phần nghiệt chủng này, mau vứt nó xuống sâm lâm (rừng rậm), để nó tự sinh tự diệt.”
“Đại vương!” Thúy Tưvàquan nhân đều sợ choáng váng. Đứa nhỏ này vừa mới sinh ra, Đại vương hà tất phải nhẫn tâm như thế?
Thúy Tư quỳ xuống luôn miệng khẩn cầu, “Đại vương! Nó vô tội mà, là do ta không tốt! Van cầu ngài lưu lại cho nó một mạng! Xin Đại vương khai ân a!” Hài tử dù sao cũng là do nàng mang thai một năm cực khổ sinh hạ. Nàng xuất thân thấp hèn, vốn tưởng rằng có thể dựa vào hài tử mà lấy được bảo tọa vương hậu; nay mơ ước ấy đã không thành, nhưng dù sao nàng cũng không thể nhẫn tâm thấy cốt nhục của chính mình bị gϊếŧ a…
“Ngươi còn dám nói!” Kim Lân một cước đem nàng đá văng, quay đầu hạ lệnh, “Đem dã chủng này ném vào sâm lâm!”
Quan nhân không dám không nghe lệnh, khó xử thở dài, nhìn Thúy Tư lệ rơi đầy mặt, cuối cùng vẫn phải ôm hài tử đi…
“Không — van cầu ngài — đừng gϊếŧ nó –!” Thúy Tưkêu gào xông tới, nhưng lại bị thị vệ ngoài cửa chặn lại.
Tiểu anh nhi tựa hồ cảm thấy tình cảnh khác lạ, sợ hãi khóc lớn lên. “Ô oa — ô oa –”
Quan nhân lắc đầu, thấp giọng an ủi nó, chán nản rời khỏi ngọa thất, đi sâu vào sâm lâm.
Một gã tiểu tư canh giữ bên ngoài lén lút rời khỏi, chạy vào tiểu lương đình cách đó không xa. Một nam tử diễm lệ sớm đã chờ sẵn ở đó. Tiểu tư ghé sát vào tai người nọ, thấp giọng hồi báo tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Sau khi nam tử nghe xong, hài lòng gật đầu một cái. Trong mắt hắn lộ ra quang mang thỏa mãn, sau đó đắc ý hất mái tóc đang xõa trước ngực, dẫn tiểu tư rời đi.
***********************
Nó tên làBích Dương, cái tên này là do mẫu thân nó lấy khi nó mười sáu tuổi.
Nókhông có khái niệm thời gian, chỉ biết là sắc trời bên ngoài dần sáng dần tối, mà bản thân nó chỉ có thể vĩnh viễn ngồi trên lầu hai của tiểu lộ thai, nhìn sự biến hóa của bầu trời.
Từ khi nó hiểu chuyện tới nay, nó vẫn luôn ở trong tiểu trúc lâu đơn sơ này. Nókhông có thân nhân, cũng không có bằng hữu, chỉ có một ách phụ(người phụ nữ bị câm) ở bên cạnh.
Mồm miệng nókhông lanh lợi, không có chuyện gì thì cũng sẽ không nói; bởi ách phụ không cách nào nói chuyện với nó nên bình thường cũng không có ai nói chuyện phiếm với nó. Mẫu thân của nó sẽ đến thăm nó hai tháng một lần, đây cũng là người ngoài duy nhất mà nóđược tiếp xúc.
“Bích Dương, ngươi thật đẹp…”
Mỗi một lần mụ mụ đến thăm nó, luôn nói một câu đó.
Nó không biết cái gì gọi là “thật đẹp”; bởi trong mắt nó, nó chỉ thấy nét mặt già nua của ách phụ và khuôn mặt kiều diễm của mẫu thân.
Mẫu thân thích nâng khuôn mặt nó lên, nhìn lại nhìn, sờ lại sờ. Đầu tiên là tán thán(ca ngợi, ca tụng), tiếp theo lại khóc, luôn miệng nói nàng thật xin lỗi nó, cuối cùng lại là hoang mang hoảng hốt bỏ đi.
Mànó chỉ có thể nhìn nàng cưỡi bạch mã ở trước cửa, dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu mà rời đo. Lúc này, trong lòng Bích Dươngnhư có một tảng đá đè nặng, rất thống khổ, rất khó chịu, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nó không biết mình xảy ra chuyện gì, bởi trong thế giới đơn giản của mình, nókhông hiểu phiền não của chính mình. Nó luôn cảm thấy rất mệt mỏi, làm gì cũng không thể có nổi hứng thú. Mà nó cũng không muốn suy nghĩ, không muốn hoạt động; trừ việc ngồi trên ghế trúc hóng gió, không có bất cứ chuyện gì có thể dậy nổi hứng thú của nó. Dáng người nó đã trưởng thành, nhưng tâm trí nó vẫn u mê như một hài tử.
Ngày qua ngày, năm lại qua năm, cây cối ngoài trúc ốc đã thay lá bao lần, mà Bích Dương vẫn ngồi trên tiểu lộ thai lầu hai, nhìn về chân trời phía xa xa.
Ban đêm, gió lạnh cuồn cuộn nổi lên, ánh sao trên trời cũng bị tầng tầng lớp lớp mây đen bao trùm. Tiếng mưa rơi rả rích, rừng cây đen ngòm bị bao vây trong màn mưa kim sắc (màu vàng) kì lạ.
Ách phụ ở lầu dưới đã sớm ngủ say, chỉ còn mình nó đangbuồn chán ngồi trên giường, trong ánh nến leo lét đang lắc lắc cái bát lãng cổ (trống bỏi) mà mẫu thân cho nó.
Cắc cắc cắc cắc… Tí tách… Cắc cắc cắc cắc… Tí tách… Tiếng gõ của bát lãng cổ vang lên thanh thúy, hòa cùng với tiếng mưa rơi ngoài kia thành một thể.
Từng giọt mưa bên ngoài dần biến thành quang châu chói mắt, ngay cả ánh nến cũng như thất sắc.
Bích Dương để tiểu cổ xuống, ngạc nhiên nhìn quang huy (ánh sáng) xuyên qua cửa sổ kia. Cửa sổvốn đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, cuồng phong lẫn nước mưa hắt vào phòng. Tóc và áo bào Bích Dương cũng bị ướt nhẹp, nó đưa tay che lại nước mưa và cường quang trước mặt.
Một thân ảnh thon dài như ẩn như hiện trong tia sáng, rồi bóng người dần dần rõ ràng hơn. Cái miệng nhỏ nhắn của Bích Dươngcũng do giật mình mà mở to ra.
‘Kẹt!’ một tiếng, hai cánh cửa sổ bất ngờ khép lại, lưu lại trong phòng một bãi nước đọng và một nam tử tuấn mĩ, toàn thân phát sáng.
Bích Dương lui vào trong giường, nhìn nam nhân đang đến gần mình. Tia sáng trên người nam nhân kia dần biến mất, làm cho Bích Dươngcó thể thấy rõ ngoại hình của gã. Nam tử có một mái tóc dài màu đen, gương mặt tuấn dật, thân thể thon dài cứng cỏi được bao trong sa y phiêu dật…
Nam tử cúi người, khẽ nâng sợi tóc xanh nhạt của nó lên hôn, hai mắt yêu mị khóa trên người Bích Dương đang sợ hãi.
“Quả nhiên là mỹ nhân… Lần này đúng là không tồi, hợp ý ta a…” Nam tử nở nụ cười mị hoặc, nói những lời mà Bích Dương không thể hiểu nổi. Gã đưa tay phủ lên cái cổ trắng nõn của Bích Dương, làm nó run rẩy không dứt…
Gã là ai? Gã tới đây làm gì? Trong đầu Bích Dươngđầy nghi ngờ và sợ hãi, nhưng nó cũng không cách nào biểu hiện ra.
“Tiểu mỹ nhân, yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi thấy thoải mái.” Nam tử nói xong liền ôn nhu đèBích Dươngxuống.
Bích Dương cảm thấy taygã chính vuốt ve trên dưới toàn thân mình, lập tức căng cứng người. Nam tử vén vạt dưới của nó, cúi người vùi đầu vào giữa hai chân nó, hấp duyệt (liếʍ mυ"ŧ) tính khí nó.
“Ô…” Chưa bao giờ trải qua du͙© vọиɠ, giờ đột nhiên bị khoang miệng âm áp bao phủ, Bích Dương hít sâu một hơi, căng thẳng nắm chặt lấy sàng đan (khăn trải giường).
Theo cái lưỡi linh hoạt của nam nhân liếʍ lộng, Bích Dương chỉ cảm thấy vài luồng nhiệt từ bụng nhỏ hạ xuống, toàn bộ hội tụ dưới phân thân. Vật nho nhỏ kia nhanh chóng biến vừa lớn vừa cứng. Nam nhân hài lòng, không ngừng xoa nắn tiểu nhục cầu bên dưới, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ dọc theo căn bộ (lông mao) đi lên, rồi lại ngậm phần đỉnh hút mạnh một cái, làm Bích Dươngthở gấp không thôi. Gã ngậm hoàn toàn phân thân vào miệng, thuần thục sáo lộng(ngậm vào đùa giỡn).
“A…” Bích Dương không chịu nổi những kí©h thí©ɧ đó, rất nhanh liền cong thân mình, tiết ra trong miệng nam tử. Nam tử nồng nhiệt nuốt vào sơ tinh của nó, hơn nữa phần còn sót lại ở bên trong cũng bị gã tham lam hút ra ngoài.
“Ngươi thật đúng là tao lãng(lẳиɠ ɭơ)…” Gã mỉm cười lấy tay lau ái dịch nhũ bạch bên miệng, lại bỏ vào miệng mυ"ŧ.
Bích Dương nằm thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Nam nhân cởi bỏ y phục, xích͙ ɭõa cưỡi lên ngực nó, đưa tính khí vẫn còn mềm nhũn của mình đến bên môi Bích Dương.
“Hảo hảo liếʍ đi, giống như ta vừa làm với ngươi ấy…”
Bích Dươngnhư người bị khống chế, vô thức hé miệng, mặc cho vật thể kia xâm nhập vào miệng mình. Nam nhân xoay xoay cái mông rắn chắc, bừa bãi chạy nước rút trong miệng nó.
“Ân… Ân…” Bích Dương bị gã mãnh liệtđâm vào rút ra, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn; mà cự vật trong vào miệng nó kia, giờ cũng dính đầy thóa dịch của nó; tiền bưng của cự vật rỉ ra *** thủy, xen lẫn với thóa dịch của nó, làm nókhông kịp nuốt vào; chất lỏng theo khóe miệng nó chảy tràn xuống, tạo nên hình ảnh vô cùng *** mỹ.
Nam nhân vừa vào miệng nó đã mãnh liệt luật động, vừa liếʍ ướt ngón tay mình. Bích Dươngmυ"ŧ cự vật làm gã thoải mái kêu lên. Bỗng gã rút phân thân đang muốn bộc phát ra, dùng ngón tay đã ướt nhẹp trừu sáp trong u huyệt Bích Dương. Bích Dương là Bích Động yêu hồ, vốn có thiên tính yêu thích chuyện phòng the, bị gã trừu sáp vài cái đã có thể đón nhận sự xâm lấn của ngoại vật, tiểu huyệt tham lam nhanh chóng siết chặt, hấp trụ (hút) ngoại vật không muốn thả ra.
“Rất tốt… Thân thể của ngươi đúng là rất thành thật.” Nam nhân mỉm cười, rút ngón tay ra, đổi lại là một vật gì đó vô cùng lớn cường ngạnh đi vào.
“A –!” Bích Dương đau đến hét ầm lên. Nam nhân chôn sâu trong cơ thể nónhẹ nhừng trừu tống (đưa đẩy), hôn môi nó, dụ dỗ, “Tiểu mỹ nhân, buông lỏng một chút… Thân thể của ngươi trời sinh là để hầu hạ nam nhân, ta đảm bảo ngươi sẽ nhanh chóng thích loại cảm giác này…”
Bích Dương nức nở ôm chặt gã, móng tay cào mấy vết vào sau lưng gã. Nam tử đung đưa mông đâm vào nó, dần dần tăng nhanh lực độ. Bích Dươngrêи ɾỉ theo từng cử động của gã, chỉ cảm thấy nửa người dưới như bị nhiệt độ nóng bỏng hòa tan. Nhục huyệt của nókhông tự chủ được mà thít chặt lại, hút chặt hung khí cực đại kia.
“Rất tốt, rất tốt… Hô…” Nam nhân tán thán, lại tăng nhanh hơn lực trừu sáp, “Lại kẹp chặt một chút… Đến, động theo ta…”
Bích Dươngkhẽ ngâm, thắt lưng cố gắng phối hợp với những lần tiến nhập của gã, để cho gã đi vào chỗ sâu nhất, nóng nhất trong thân thể mình. Nam nhân đỡ lấy nó, để nó ngồi lên người mình; hai người mặt đối mặt, tiếp tục cuộc giao hoan.
“Động đi… Kẹp chặt ta… Hảo hảo mà động… Dùng thân thể này mà nhớ kĩ những gì ta dạy ngươi…” Nam nhân thoải mái thở dốc, bóp chặt lấy eo Bích Dương, để nómạnh mẽ lay động thân mình.
Chỗ kín vốn đau đớn lúc đầu, giờ đã sớm được từng cơn kɧoáı ©ảʍ thay thế. Bích Dương đắm chìm và cuộc hoan du, nhắm mắt lại hưởng thụ sự sung sướиɠ khi bị xỏ xuyên.
“A… A… A…”
Nó mở bắp đùi ra, ngồi giữa khố gian của nam tử mà đung đưa, làm tính khí của chính nó cũng lay động không dứt. Nam nhân nắm lấy căn bộ của nó, thành thạo bộ lộng, rốt cuộc làm nó lại tiết ra lần nữa. Nam tử cũng gầm lên, bắn ra trong u huyệt chật hẹp của nó. Khi chất lỏng nóng rực phun vào cơ thể Bích Dương, nó cảm nhận được một luồng năng lượng to lớn vô cùng lan ra từ nửa thân dưới, thân thể vốn không còn chút sức lực nào lại một lần nữa bị ngọn lửa đốt lên.
“A –” Bích Dương kêu to lên, tinh khổng toàn thân mở ra, bạch quang chói lọi bắn ra. Tinh khí nam nhân như nguồn năng lượng cuồn cuộn, khôngngừng truyền vào thân thể Bích Dương. Nó ép chặt tiểu huyệt, tham lam hút lấy tất cả.
Nam nhân phía dưới thống khổ cau mày, trong miệng mắng, “Đáng chết! Ta cũng biết sẽ như vậy… A… Nhưng đúng là thật thoải mái…”
Bởi tinh khí của nam nhân xuyên qua du͙© vọиɠ tiến vào cơ Bích Dương, vàngười hoan giao với Bích Động yêu hồ tất nhiên sẽ bị hút đi tinh khí, nhưng gãcũng không ngờ yêu hồ chưa bao giờ trải việc đời này sẽ hút tất cả tinh khí của gã như vậy, làm gã có cảm giác như mình bị vỡ thành từng mảnh vụn…
Trong cơ thể Bích Dương, năng lượng đã tích tụ đến mức cao nhất, ánh sáng trong người nó cũng rạng rỡ nhất, con mắt nó dần biến trắng, gần như bất tỉnh; bên trong phòng bị ánh sáng chiếu đến sáng như ban ngày; tia sáng chiếu qua cả nóc trúc lâu, rọi đến tận phía chân trời…
***************************
Ngoài sâm lâm, trong cung điện, những quan nhân còn chưa ngủ đều thấy rõ ràng tia sáng truyền đến từ nơi xa.
Tia sáng chiếu vào cửa sổ,Kim Lân đột nhiên từ trên giường đứng lên, đi tới lộ thai bên ngoài.
“Đại vương?” Thúy Tư đang ngủ bên cạnh hắn vội vàng khé vội vàng khép lại vạt áo đang mở rộng, nghi hoặc theo sát hắn.
Kim Lân không nói lời nào, chỉ nhìn vào quang mang trong sâm lâm, như đang nghĩ đến cái gì đó.
Thúy Tư thấy hướng tia sáng kia truyền đến – đó đúng là chỗBích Dươngở! Toàn thân nàng thoáng lạnh lẽo, trong lòng dâng lên dự cảm không rõ.
***************************
Lúc Bích Dươngmở mắt lần nữa đã là buổi sáng hôm sau, mưa bên ngoài đã ngừng, mà nam nhân thần bí cũng giống như bão táp tối qua, đã biến mất không còn chút vết tích nào.
Bích Dương ngơ ngác ngồi trên giường, hậu đình truyền đến cơn đau như bị xé rách làm nó biết, tất cả những chuyện tối qua không phải là một giấc mộng. Nó nhéo nhéo tay mình, kinh ngạc phát hiện mình dường như mạnh hơn hẳn lúc đầu.
Trước kia nó luôn có cảm giác mình không có chút sức lực nào, tinh thần luôn uể oải không phấn chấn; nhưng khi trải qua cơn hoan ái kịch liệt đêm qua, cánh tay nó giờ đây lại tràn đầy năng lượng sao? Nó thử vận khí trong cơ thể, nhanh chóng cảm nhận được một luồng nhiệt trong máu như chực trào ra, mà cơn đau chỗ hậu huyệt cũng dần biến mất.
Tại sao lại như vậy? Bích Dương thân là Bích Động yêu hồ nhưng hoàn toàn không hiểu được tập tính của bản thân. Nhưng dù sao nó cũng vô cùng thỏa mãn với biến hóa bây giờ của mình.
Tinh lực mười phần, nhảy xuống giường, nó chạy vội xuống dưới lầu. Ách phụ thấy nó xuống, cười cười, đưa cho nó một bát cháo. Dường như bà cũng phát hiện dị động đêm qua trong phòng Bích Dương, nhưng vẫn không can thiệp đến.
Bích Dương đang muốn ngồi xuống, ngoài phòng chợt truyền đến tiếng hí của ngựa, tiếp theo đó là tiếng vó ngựa hỗn loạn, nghe như có ít nhất năm, sáu con ngựa. Ách phụ vàBích Dương đều kinh ngạc nhìn nhau. Thúy Tư mỗi lần đến đây đều chỉ đến một mình. Người tới không phải là nàng sao?
Ách phụ đẩy Bích Dương, đểnó lên lầu, chính bà ra ngoài ứng phó.
Bích Dương núp ở cửa thang lầu nghe lén, chỉ nghe thấy tiếng hỏi bén nhọn của nam tử, “Ngươi là người nào? Sao lại ở đây?”
Ách phụ y y nha nha kêu mấy tiếng; thanh âm kia lại hỏi, “Nơi này là lãnh địa của hoàng gia, ngươi không biết bình dân thông thường không được phép vào sao? Nói, ngươi ở đây đã bao lâu rồi?”
Ách phụ chỉ có thể đưa tay ra hiệu.
Một người khác trong những người đến nói, “Đại vương, xem ra bà ta là người câm a…”
Một giọng nữ quen thuộc vang lên, “Đại vương, nơi này không có gì đặc biệt… Không bằng chúng ta trở về đi thôi…”
Đây là thanh âm của mẫu thân! Bích Dương vui sướиɠ muốn đi xuống thang lầu.
Bỗng nhiên một giọng nam trầm thấp uy nghiêm truyền đến, “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Nơi này là không phải có bí mật gì của ngươi đấy chứ?”
“Không có…”
“Đi vào nhìn một chút.”
“Đại vương — này…”
Một đống người cứ như vậy xông vào, Bích Dương không kịp tránh, cứ như vậy đứng giữa tiểu thính, đối mặt với những người khác.
Những người xông vào nhìn thấy Bích Dương, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.
Giữa mái tóc dài màu lục có sắc vàng, con ngươi đẹp đẽ xanh thẳm như biển như có thể câu dẫn linh hồn con người ra ngoài, da thịt như tuyết và đôi môi anh sắc được phối hợp hoàn hảo với nhau, tạo ra mỹ cảm (cảm giác về cái đẹp) huyết lệ (rực rỡ) nhất.ngũ quan quan xảo đoạt thiên công (vô cùng khéo léo, ý chỉ khuôn mặt đẹp như được tạc ra) kia, dáng người tinh tế xinh đẹp kia… Vẻ đẹp thoát trần của thiếu niên đã vượt qua cảnh giới mà yêu hồ có thể đạt tới.
“Ngươi…” Kim Lân bất khả tư nghị(khó tin) nhìn chằm chằm thiếu niên tuyệt sắc trước mắt, cơ hồ quên hô hấp như thế nào.
Tại lãnh địa của hắn còn có một tuyệt sắc giai nhân như thế? Hắn không đè nén nổi sự điên cuồng trong ***g ngực, không tự chủ được đi đến phía nó. Bích Dương lui lại mấy bước, bối rối nhìn vào ách phụ và mẫu thân mà mình biết, tựa hồ đang cầu cứu bọn họ.
Ách phụ bị thị vệ củaKim Lânngăn cản, không thể tới gần; mà Thúy Tư tự biết đại nạn trước mắt, lại càng không dám nhận rằng nàng quen biết nó.
Bích Dương không thể lui được nữa, Kim Lânbức nó đến trước bàn cơm, thân thể to lớn cản trở đường lui của nó. Dường như hắn muốn xác nhận đối phương là sự thực, nhanh chóng đưa tay xoa lên khuôn mặt trơn nhẵn của nó.
Bích Dương sợ hãi, rụt đầu tránh khỏi bàn tay hắn. Kim Lân lập tức thương tiếc, dụ dỗ nói, “Đừng sợ… Ta sẽ không thương tổn ngươi …”
Bích Dương thả lỏng một chút, hơi e dè nhìn hắn. Sự kinh hoảng trong mắt nó làm Kim Lân đau lòng. Đối mặt với người tuyệt mỹ như vậy, hắn tình nguyện đào tim mình ra để nhận lấy sự tin tưởng của người kia.
“Ngươi đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi…” Hắn lấy giọng ôn nhu chưa từng có trước đây để nói; ngay cả tần phi được hắn sủng ái nhất cũng không có phúc được nghe nhuyễn thanh tế ngữ (lời nói nhỏ nhẹ, giọng điệu nhu hòa) như vậy.
Thúy Tưđứng phía sau, vừa nhìn thái độ của hắn cũng biết đại sự không ổn. Chẳng lẽ dự cảm của nàng sẽ thành sự thật? Mỗi lần nàng nhìn thấy gương mặt diễm lệ củaBích Dương, nàng liền có dự cảm, bất kỳ nam nhân nào thấy nó cũng sẽ bị nó mê hoặc đến choáng váng,đều nguyện ý vì nó xông vào nước sôi lửa bỏng. Ngay cả Kim Lân cũng không ngoại lệ!
Nàng giấuBích Dương ở chỗ này, ban đầu là vì muốn bảo vệ nó, nhưng dần dần nàng biết, nếu như Kim Lân thấy nó, cũng sẽ tuyệt đối không đành lòng gϊếŧ nó.
“Đại vương…” Nàng thử mở miệng, nhưng trong mắt Kim Lânlúc này chỉ có Bích Dương tuyệt sắc vô song, sự vật bên ngoài hoàn toàn không cách nào thu hút được sự chú ý của hắn nữa.
Hắn thân mật ôm bả vai Bích Dương, càng thêm ôn nhu hỏi, “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi tên gì?”
Bích Dương luống cuống lắc đầu, không ngừng nhìn mẫu thân của mình.Kim Lân lúc này mới theo ánh mắt của nó nhìn về phíaThúy Tư.
“Ngươi biết nó?” Hắn hỏi, Thúy Tưkhàn giọng trả lời, “Đúng vậy…”
Kim Lânnhìn lại dung mạo Bích Dương một lần nữa, tim liền đập nhanh liên hồi. Hắn dần nhớ lại hai trăm năm trước, có một hài nhi bị chính mình sai người ném tới đây.
“Kia… Ngươi và nó là quan hệ gì?”
“Đại vương… Ngài nên đoán được mới phải. Nếu như ngài còn nhớ màu tóc của nó…”
“Chẳng lẽ nó chính là…” Kim Lân kinh ngạc, quay đầu nhìn chằm chằm Bích Dương,“Tại sao nó lại ở chỗ này?”
Thúy Tưnói rõ, “Đại vương, ách phụ này và trượng phu của bà ta đã canh giữ sâm lâm này từ trước khi triều đại của ngài bắt đầu. Sau đó khi trượng phu của bà ấy qua đời, cung nhân cũng quên luôn sự tồn tại của bà, nhưng bà vẫn luôn ở đây…”
“Vậy thì thế nào?” Kim Lân không kiên nhẫn cắt đứt lời nàng.
Thúy Tư nói, “Ngài sai người némBích Dươngở đây, nàng cứu nó một mạng… Một ngày, ta ôm hi vọng, lén đến đây tìm, mới biết được nhi tử của ta vẫn còn sống…”
“Ngươi luôn luôn gạt ta?”
“Xin lỗi, Đại vương…” Thúy Tư biết giải thích là vô dụng, chỉ có cách thành thật nhận lỗi.
Tâm tình của Kim Lân lúc này cũng vô cùng phức tạp. Hắn nên gϊếŧ yêu nghiệt này ngay tại chỗ? Nhưng… Hắn lại nhìn Bích Dương mà si mê. Mỹ nhân như thế, ai nhẫn tâm làm đau nó? Hắn trầm mặc hồi lâu, trong lòng đắn đo không quyết.
Thúy Tư chờ đợi hồi lâu, không nhịn được hỏi, “Đại vương… Ngài tính xử trí nó thế nào?”
Sắc mặt Kim Lânhơi trầm xuống, quyết định giữ ý muốn khi nhìn thấy Bích Dương lần đầu tiên.
“Ta muốn dẫn nó trở về.”
********************************
Kim Lân mang Bích Dươngvề hậu cung của mình
; để quan nhân thay trang phục, trang điểm cho Bích Dương. Nóđượcmặc cẩm bào trắng như tuyết, mái tóc xanh kì lạ của nó được búi thành búi rất đẹp, được cố định phát trâm bích ngọc, một tiểu cung nữ khéo tay còn đang thoa một lớp son mỏng lên môi nó, giữa mi tâm trắng ngần còn vẽ thêm một đóa hoa mai tinh tế.
Quan nhân dẫn Bích Dương đã thay trang phục mới đến trước mặt Kim Lân. Ánh mắtKim Lânkhông có cách nào dời khỏi nó nữa. Hắn ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của Bích Dương, toàn thân như nổi lên lửa nóng, chỉ cảm thấy hạ thể trướng đến phát đau, hận không thể lập tức đặt nó dưới thân, tận lực đoạt lấy thân thể nó.
“Bích Dương… Tới…” Kim Lân đè nén du͙© vọиɠ, dắt bàn tay nhỏ bé của nó dẫn vào tiểu thính hoa mỹ.
Trong tiểu thính, ngoài Thúy Tư đang chờ ra còn có một mỹ nam tử tuấn tú tóc vàng. Hai người này đều là người được Kim Lân sủng ái nhất. Nam tử tên là Thước Lan, là vương hậu của Kim hồ tộc. Hai trăm năm trước, gã tranh đoạt ngôi vị vương hậu với Thúy Tư. Thúy Tư vốn có ưu thế của nữ tử, muốn dùng cách mang thai sinh con để chiến thắng. Nhưng sau đó nàng lại sinh ra Bích Dương – hài tử lớn lên hoàn toàn không giống với người trong Kim hồ tộc. Mặc dù coi như may mắn khi nàng không bị biếm vào lãnh cung, nhưng sau đó cũng mất đi tư cách làm vương hậu, vĩnh viễn chỉ có thể làm bại tướng dưới tay Thước Lan.
Kim hồ tộc bọn họ đều công nhận hai người kia là mỹ nhân đẹp nhất; một người đại diện cho nam nhân một người đại diện cho nữ nhân; tất cả những người trong tộc đều vô cùng hâm mộ ước ao diễm phúc vô biên của Kim Lân. Nhưng hôm nay, khi Bích Dương đứngtrước mặt hai người, lập tức làm hai người như thất sắc; hai người xinh đẹp bọn họ còn chưa bằng một nửa của nó nữa.
Kim Lân càng cảm thấy tất cả giai lệ (người đẹp) trong hậu cung của hắn cũng không thể so được với mình Bích Dương. Có mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên thế này, hắn còn muốn những dong chi tục phấn kia làm gì nữa! Không đúng, dù có là thiên tiên đi nữa cũng không bì kịp cái đẹp của Bích Dương.Kim Lân ôm nó, say mê nghĩ.
Bộ dáng mê luyến của hắn đối với Bích Dươngthể hiện rõ ràng, làm sao Thúy TưvàThước Lankhông cảm giác được? Thước Lan ngoài mặt cười hì hì, thỉnh Kim Lân giới thiệu nó, nhưng trong lòng đã hận không thể phá hủy dung nhan như hoa củaBích Dương kia. Gã vốn là diễm quan của Kim hồ tộc, chưa có nam tử nào qua được danh tiếng gã, nay thấy Bích Dươngxuất hiện, đương nhiên làm gã ghen ghét không thôi.
Thúy Tư cũng là trăm mối cảm xúc đan xen. Nàng không thể thừa nhận sự đố kị với nhi tử, cũng không có cách nào bày ra bộ mặt giả tạo như Thước Lan, chỉ có thể không ngừng mâu thuẫn xoắn tay vào nhau, yêu lặng đứng một bên.
Kim Lân kéo Bích Dương ngồi ở chủ vị(vị trí của chủ nhân – chỗ quan trọng nhất), giới thiệu với nó, “Bích Dương, người này là vương hậu của ta –Thước Lan; về phần người kia, ta nghĩ ta không cần phải nhiều lời nữa…”
Thước Lan khiêu mi, lặng lẽ liếc Thúy Tư một cái. Gã đã nghe nhãn tuyến (cơ sở ngầm, ý chỉ những người được cài vào bên cạnh vua để cho những phi tần biết tin tức) nói cho biết thân phận thực sự của Bích Dương. Đối phương vàThúy Tưcó quan hệ mẫu tử, làm gã cảm thấy vô cùng uy hϊếp; như gã thấy, sự gia nhập của Bích Dương này không thể nghi ngờ chính là mẫu tử hai người kia muốn liên hợp, tuyên chiến với gã. Lúc trước gã luôn cho rằng Thúy Tư muốn lợi dụng nhi tử xinh đẹp của nàng ta tới tranh thủ sự sủng ái của Kim Lân; nào ngờThúy Tưcũng không muốn Bích Dương nhập chủ hậu cung(vào hậu cung làm chủ).
Bích Dương luống cuống nhìn bọn họ, không hiểu tại sao mẫu thân lại cúi đầu không nhìn đến nó. Nó vẫn không hiểu mình bị mang đến nơi này làm gì, lại càng không hiểu nam nhân đang ôm nó lại là trượng phu của mẫu thân; mà đáng thương nhất là ngay cả khả năng hỏi thăm gì đó, nó cũng không có, chỉ có thể mặc cho họ định đoạt.
Bốn người mang bốn tâm tư khác nhau cùng uống rượu, lan man trò chuyện. Bỗng nhiênThước Lannhư có dụng ý khác mà hỏi, “Đại vương, Bích Dương mê người như vậy, để nó làm nam phi bình thường quá ủy khuất rồi.”
“Nga? Ngươi có đề nghị gì hay?”
“Ta xem a, ít nhất phải cho nó một danh phận chính thức, như là quý phi mới được a.Thúy Tư muội muội, ngươi nói có đúng không?” Thước Lan giả dối cười hỏi.
Thúy Tư ngập ngừng trả lời, “Thần thϊếp không biết, Đại vương và nương nương làm chủ là được…”
“Ai nha, ngươi nói như vậy cũng không đúng. Bích Dương là thân sinh nhi tử của ngươi a, ngươi đương nhiên phải là chỗ dựa cho nó mới đúng chứ.”Thước Lan cố ý nhắc tới đề tài nhạy cảm.
Kim Lân hiển nhiên cũng không thích đối mặt với vấn đề này, cố ý ho khan một tiếng.
Thước Lancó thân phận là vương hậu, lại hoàn toàn không quan tâm hắn đang có ý lảng tránh, vẫn truy đến cùng, “Đúng rồi, Đại vương lấy được mỹ nhân tuyệt sắc nhưBích Dương, nhất định phải chiêu cáo thiên hạ mới được. Ta thấy với sắc đẹp toàn vẹn của Bích Dương, toàn Phù U giới cũng không mấy người so được với nó đâu. Những tộc trưởng kia nhất định hâm mộ đến chết với đại vương mất.”
Thước Lan biết Kim Lân tuyệt đối không dám công khai thừa nhận bản thân hắn thu hài tử của phi tử vào hậu cung, hơn nữa năm đó chính hắn lại ném hài tử đó vào sâm lâm; gã nói những điều này cốt chỉ để Kim Lân cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên mặt Kim Lânlúc trắng lúc xanh. Hắn thẹn quá hóa giận gầm nhẹ “Ta muốn làm sao cũng không cần ngươi lắm mồm!”
May mà Thước Lancũng biết một vừa hai phải, vuốt râu hổ cũng phải có chừng mực. Gã vội vàng khom người xin lỗi,“Thϊếp thân sai lầm rồi, xin Đại vương bớt giận.”
Kim Lân cũng không muốn dây dưa với gã; bởi bây giờ hắn chỉ muốn nhìn thật kỹ tân sủng, thân thân nó, ôm nó ôn tồn một phen. Hắn phất tay một cái, nói, “Được rồi, thời gian cũng không sớm, các ngươi đều đi xuống đi.”
Thước Lan nghe lời rời đi, Thúy Tư lại ngơ ngác đứng ở ngoài cửa.
“Ngươi làm sao vậy?” Kim Lân không nhịn được hỏi.
“Đại vương…” Thúy Tư khϊếp sợ mở miệng, “Có thể cho ta nói mấy câu với Bích Dươngkhông?”
Kim Lân nhìn nhìn sắc mặt của nàng, lại nhìn nhìnBích Dương ngây thơ, nghĩ thầm nàng có lẽ là muốn nói thiên ti vạn lũ những gút mắc của bọn họ cho Bích Dương. Hắn tuyệt đối không muốn Bích Dươngvì những thứ đó mà từ chối mình,vì vậy liền cắt đứt ý muốn của nàng, “Không, có lời gì ngày mai rồi hãy nói, chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Thúy Tư nghe được trong lòng đau xót, nàng làm saokhông hiểu lời hắn nói ‘nghỉ ngơi’ là thế nào.
Một là nhi tử của nàng, một là trượng phu của nàng, có nằm mơ nàng cũng không bao giờ tưởng tượngđược bọn họ sẽ đồng giường cộng chẩm! Nàng run giọng yêu cầu, “Đại vương, ta van cầu ngài… Để cho ta vàBích Dương nói mấy câu thôi… Ta bảo đảm nói xong ta sẽ đi.”
Bích Dương tuy có ngây thơ nhưng cũng nhìn ra được dường như mẫu thân sắp khóc. Nó gọi một tiếng, muốn chạy đến bên cạnh mẫu thân. Kim Lân lập tức vươn tay giữ lấy hông nó, ôm nó trở về.
“A!” Bích Dương phản kháng trong ngực hắn.Kim Lân vội vàng ghé vào lỗ tai nó giải thích, “Bích Dương, ta không phải muốn ức hϊếp nương của ngươi, ngươi ngoan ngoãn …”
Bích Dương càng thêm kháng cựđẩy đẩy ***g ngực của hắn. Kim Lân ôm nó, không còn cách nào khác, đành phải đem hỏa khí phát tác trên người Thúy Tư, quát“Ngươi có lời gì phải nói thì nói nhanh lên!”
Khuôn mặt Thúy Tư đau thương, lui về phía sau một bước, thừa dịp trước khi nước mắt kịp rơi xuống, run giọng nói, “Bích Dương, nương không có cách nào bảo vệ con… Xin con phải hảo hảo hầu hạ đại vương…” Nói xong, nàng xoay người chạy nhanh đi.
Bích Dương ngây ngốc nhìn cái cửa lung lay, trong đầu trống rỗng.