Chương 9: Trọng Sinh: Con Gái Thừa Tướng Trở Về

"Được, con sẽ tìm cơ hội hỏi huynh ấy." Tào Tâm thực sự không thể đánh bại người cha cứng đầu này đành phải nhượng bộ.

"Nhưng người không thể đi theo con hoặc phái người đi theo, nếu không con sẽ không đi." Trước khi Tào Giang Lâm kịp trả lời, Tào Tâm đã bổ sung thêm điều kiện tiên quyết.

"Ta không đáng tin cậy đến thế à?"

Nụ cười vui vẻ mà Tào Giang Lâm vừa mới thể hiện lập tức biến mất.

“Không phải là con không tin tưởng người, chỉ là con nghĩ cha không cần hạn chế quá nhiều quyền tự do của con, con đã trưởng thành và có phán đoán của riêng mình,nếu đối phương không phải là quân tử thì làm sao con có thể kết giao.Ý con là kết bạn với huynh ấy ?”

"Con đến gặp huynh ấy không cần ai đi theo, dù là nha hoàn hay tùy tùng cũng không thể."

Tào Tâm nói rất khéo léo.

"Ta thì sao? Với tư cách là cha của con, con không thể cho ta đi cùng và mời bạn bè của con đến làm khách được sao?" Tào Giang Lâm vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Ông rõ ràng không nói sẽ phái người theo dõi con bé, vậy thì "Tâm Lan" làm sao có thể nghĩ rằng ông sẽ cử người theo dõi cô?

"Không phải không có khả năng, người dù sao cũng là thừa tướng, ta sợ người sẽ hù dọa hắn."

Tào Tâm kiên nhẫn giải thích.

"Ta cũng đâu có đưa binh lính đến để bắt hắn phải chịu trách nhiệm, vậy cũng gọi là hù doạ hắn sao?" Tào Giang Lâm không khỏi nhíu mày.

Mặc dù khi tức giận trông ông có vẻ nghiêm khắc và hung dữ nhưng thực ra trong thâm tâm ông là một người già dễ mến được chứ?

"Con không thể giải thích rõ ràng với người” Tào Tâm muốn từ bỏ việc cố gắng lý luận với anh ta.

"Ta không phải là người vô lý. Nếu con nhất quyết không để ta đi thì ta sẽ không đi." Tào Giang Lâm lấy lui làm tiến.

"Thật sự?"

Tào Tâm nghi ngờ.

“Ta nói dối khi nào?” Sắc mặt Tào Giang Lâm không khỏi tối sầm lại.

"Vậy ngày mai con sẽ đi tìm huynh ấy, nhưng nếu con phát hiện ra có người theo dõi mình, con sẽ về nhà và không bao giờ tìm huynh ấy nữa." Tào Tâm chân thực nói từng chữ.

“Con vẫn không tin tưởng ta sao?”

Tào Giang Lâm cuối cùng biết thế nào là “bị tổn thương sâu sắc”.

“Nếu cha cứ nghĩ như vậy thì con chẳng còn cách nào.”

Tào Tâm thực sự không muốn nói chuyện với ông ấy nữa nên cô không còn cách nào khác đành phải nói cho có lệ.

"Ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình sao?" Tào Giang Lâm lập tức từ tổn thương chuyển sang tức giận.

Đây là cách con gái nói chuyện với cha mình sao? Tại sao con gái ông ngày càng thiếu giáo dưỡng?

"Người có thể đừng nói chuyện như vậy được không? Con đã đồng ý đi tìm huynh ấy nhưng người vẫn cố chấp. Người muốn con nói cho người thực ra con và huynh ấy cũng không phải bạn bè, chúng ta chỉ là khách hàng và ông chủ thôi. Huynh ấy không muốn tiếp xúc với con chút nào, thậm chí không muốn gặp lại con, cha hài lòng chưa?"



Tào Tâm cười đáp lại.

"Tên Thương nhân nào mà ngu dốt như vậy? Không biết con là con gái Tào Giang Lâm ta sao? Tại sao còn không muốn gặp con?"

Khi Tào Giang Lâm nghe nói đối phương không muốn gặp con gái của một vị thừa tướng,sự tức giận của hắn đã chuyển sang tên thương nhân chưa gặp kia.

“Không phải hắn không muốn gặp con, mà là hắn biết thân phận của con, cho nên hắn muốn tránh nghi ngờ.”

Tào Tâm không nói nên lời trước ông cha hời này, người luôn cáu kỉnh mỗi khi tức giận.

"Đầu óc hắn ta có vấn đề sao? Trong số những thương nhân đó có ai không muốn nịnh nọt ta? Làm sao lại có một thương nhân cố tình xa cách con dù biết con là con gái ta?"

Tào Giang Lâm thực sự nghi ngờ liệu người đó có phải đầu óc mình có vấn đề gì không.

"Huynh ấy la một thanh lưu." Tào Tâm nở một nụ cười không tự nhiên.

Nếu là một thương nhân bình thường chắc sẽ không muốn tránh nghi ngờ, nhưng Thanh Phong lại là chủ một cửa hàng nhỏ, trong mắt người khác, anh ta đang mua bán da thịt, nếu Tào Giang Lâm lầm tưởng rằng cô là đi tới Ngọc Thư Các làm chuyện đó, sẽ không mang toàn bộ Ngọc Thư Các dẹp đi sao?

"Như vậy không được, ngày mai hắn nếu không dám tới, có đào 3 tấc ta cũng phải tìm cho ra hắn."

Trước khi rời khỏi sân nhỏ, Tào Giang Lâm đã nói những lời gay gắt.

"Giữ thể diện như vậy?"

Tào Tâm càng ngày càng cảm thấy tính cách của Tào Giang Lâm thật đáng hổ thẹn.

Bề ngoài, ông có vẻ như đang đấu tranh cho sự bất công của con gái mình nhưng thực chất ông chỉ đang cố gắng giữ thể diện mà thôi.

"Quên đi, ngày mai chúng ta tới đó."

Tào Tâm biết Tào Giang Lâm chưa nhìn thấy Thanh Phong sẽ không bỏ cuộc, thay vì để hắn điều động quân lực gây náo loạn trong thành, thà trực tiếp mời Thanh Phong tới sẽ tốt hơn.

……

Ngày hôm sau.

Ăn sáng xong, Tào Tâm khởi hành.

Cô nhờ Tiểu Thất giúp cô để mắt tới những gì đang diễn ra sau lưng, một khi phát hiện có người theo dõi mình, cô cũng sẽ quay lại như vậy.

Ngọc Thụ Các cách Phủ thừa tướng không xa, chỉ mất nửa giờ đi bộ.

Tiểu Thất nhìn khắp nơi không thấy ai theo dõi mình, Tào Tâm thuận lợi đến Ngọc Thư Các.

"Sao cô ấy lại đến đây nữa?"

Thanh Phong tình cờ đang tuần tra tầng một nhìn thấy "Tào Tâm Lan" ngang nhiên từ cửa bước vào, mí mắt giật nảy.

"Phong!"

Tào Tâm vừa nhìn thấy Thanh Phong, cô đã nồng nhiệt chào đón anh.



"Lần này Tào tiểu thư bị sao vậy?" Thanh Phong vẻ mặt ủ rũ, giọng điệu lãnh đạm nói.

"Có chuyện rất quan trọng cần nói với ngươi, chúng ta lên trên nói chuyện đi."

Tào Tâm chủ động lên lầu và nhờ Thanh Phong đưa cô về phòng nói chuyện.

Tào Tâm ngắn gọn nói cho hắn biết Tào Giang Lâm muốn gặp hắn, bưng trà trên bàn nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “ Đại khái là như vậy, cha ta thật sự quá cố chấp. Nếu như ngươi không đến có thể ông ấy sẽ cử người đi tìm ngươi, điều đó thực sự rất rắc rối.”

"Không phải trước đây ngươi đã nói sẽ không cho ông ấy biết ngươi ở nhà ta sao?" Thanh Phong lập tức cảm thấy mình bị lừa.

"Ta không thất hứa, ta nói rất qua loa, thậm chí còn không nói cho ông ấy biết tên của ngươi, ông ấy chỉ biết ngươi là một nam nhân làm thương nhân."

Tào Tâm cảm thấy lẽ ra mình không nên tiết lộ những thông tin hữu ích.

“Vậy tại sao ngươi không tìm người đối phó với ông ta?”

Thanh Phong chỉ thở phào nhẹ nhõm.

"Bên ngoài ta không quen biết ai ngoại trừ huynh, ta còn có thể tìm ai?"

Không phải Tào Tâm chưa từng nghĩ đến việc tìm người lừa gạt cha mình, nhưng Tào Giang Lâm đã là thừa tướng, sao có người dám cầm tiền lừa ông ấy chứ?

"Không phải là ngươi không biết thân phận đặc biệt của ta, ngươi cảm thấy ta thích hợp gặp mặt cha ngươi sao?"

Thanh Phong hoàn toàn không muốn lội vào vũng bùn này.

"Ta biết điều này không phù hợp, nhưng ít nhất ngươi không phải là người hèn nhát, cũng không phải người đã có gia đình. Ngươi vẫn còn trẻ như vậy, chắc có thể đánh lừa mọi người bằng cách bịa ra bất kỳ danh tính nào khác."

Thanh Phong có lẽ khoảng hai mươi tuổi nếu nhìn bằng mắt thường, dáng vẻ thanh tú và dịu dàng, cho dù anh ta có nói dối rằng mình là thư sinh, người khác cũng sẽ không nghi ngờ anh ta.

"Cô quên rằng trước đây cô đã nói với cha cô rằng ta là một thương nhân à?"

Thanh Phong gần như không thể dùng lời nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

"Vậy ngươi cũng có thể nói ngươi là một ông chủ của quán trọ, không nói cho hắn biết thân phận thật của mình cũng không được sao?"

Tào Tâm không chút do dự nói.

"Cô quá ngây thơ."

Sắc mặt Thanh Phong trong nháy mắt trở nên vô cảm.

"Không thể được à?"

Tào Tâm cảm thấy Tào Giang Lâm sẽ không đủ rảnh để thực sự điều tra anh ta.

“Với tính cách của cha ngươi, không thể không điều tra được.”

Thanh Phong hiểu rõ Tào Giang Lâm hơn cô.

Tào Giang Lâm đã có thể làm thừa tướng, sao có thể phạm sai lầm bất cẩn?