Chương 2: Trọng Sinh: Con Gái Thừa Tướng Trở Về

Tào Tâm vội vàng bước đi, vì sợ sẽ đυ.ng phải Thụy Vương Ôn Minh đang trên đường tới phủ thừa tướng.

Mãi cho đến khi hoà vào đám đông trên đường, cô mới dần đi chậm lại.

Đường phố nhộn nhịp với những người mặc trang phục cổ đại đi lại trên đường và nhiều người bán hàng rong rao bán nhiều loại đồ ăn trên đường phố.

" Không tệ, cảm giác khá thực tế."

Sự chú ý của Tào Tâm nhanh chóng bị thu hút bởi con phố nhộn nhịp này, nhìn qua không nghĩ rằng nó chỉ là thế giới trò chơi.

Vừa đi vừa nhìn, cô vô tình đυ.ng phải thứ gì đó.

Tào Tâm chưa kịp nhìn lên, một chiếc hộp đã xuất hiện trước mắt cô, trong đó có dòng chữ:

Bạn vô tình đυ.ng phải Hoàng đế đang cải trang vi hành trên đường, sự lựa chọn của bạn là:

Tùy chọn 1: Chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của hắn

Lựa chọn 2: Không làm gì cả, lập tức rời khỏi.

Tùy chọn ba: Lịch sự xin lỗi, sau đó rời đi.

Giờ phút này, thời gian như đứng yên, bên tai Tào Tâm không có một tiếng động, Ôn Kỳ bị cô đυ.ng phải vẫn đứng im bất động.

Tào Tâm cẩn thận nhìn lên, cuối cùng xác nhận đây không phải ảo giác mà thời gian thực sự đã dừng lại.

Cô nhân cơ hội này cẩn thận nhìn Ôn Kỳ, hắn có đôi mày tiêu chuẩn, đôi mắt như sao, làn da không quá trắng cũng không quá đen, tuổi ước chừng tầm 30 tuổi, mặc quần áo lụa bình thường, phía sau chỉ có một người trông giống như vệ sĩ đi theo. Nếu không có lời nhắc của hệ thống, Tào Tâm thật sự không nghĩ rằng người này là hoàng đế.

[Xin hãy đưa ra lựa chọn của mình càng sớm càng tốt, nếu không đưa ra lựa chọn, dòng chảy thời gian sẽ không trôi đi]

Trong lúc Tào Tâm đang thầm suy nghĩ thì giọng nói của tiểu thất đột nhiên vang lên.

“Nhiệm vụ trước tôi còn chưa làm xong, cậu lại giao cho tôi một nhiệm vụ khác, việc này thật sự ổn chứ.” Tào Tâm không khỏi phàn nàn.

[Nhiệm vụ phụ được kích hoạt ngẫu nhiên đều rất đơn giản, bạn chỉ cần thực hiện một cách ngẫu nhiên]

"Được rồi."

Tào Tâm miễn cưỡng đồng ý, bắt đầu xem nhiệm vụ mình đã ngẫu nhiên kích hoạt. Cô nhanh chóng xem các tùy chọn

"Người bình thường khi gặp phải tình huống này sẽ bị dung mạo này làm rung động phải không? Nếu cứ trực tiếp rời đi thì rất không lịch sự ..."

Suy nghĩ một lúc, Tào Tâm quyết đoán lựa chọn phương án thứ ba. Sau khi nhấp vào tùy chọn thứ ba, thời gian bắt đầu trôi ngay lập tức

"Xin lỗi, vừa rồi ta không chú ý có người tới" Tào Tâm cúi đầu nói xong liền bước đi

"Bệ hạ, ngài cứ để cô ta đi như vậy sao?"



Thị vệ cầm kiếm đứng sau lưng Ôn Kỳ rất bất bình với hành động ‘ xúc phạm’ của Tào Tâm đối với chủ nhân hắn.

"Người không biết không có tội."

Ôn Kỳ không tức giận mà nhìn Tào Tâm lần nữa.

Anh luôn cảm thấy cô gái này nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, nhưng trên đời này người giống người rất nhiều, cũng không có gì ngạc nhiên, nên anh cũng không để trong lòng.

Ôn kỳ tiếp tục đi, trong khi đó Tào Tâm đã đến một khách điếm nhỏ.

Cô thản nhiên gọi hai món đặc sắc của quán, dùng bữa, học theo những người định ở trọ, đặt 1 phòng trên lầu rồi xách hành lý đi lên.

"Phòng 2 của khách quan."

Tào Tâm dựa vào biển hiệu treo trên cửa để tìm phòng rồi vào trong nghỉ ngơi.

“ Xem ra đây quả thực chỉ là một thế giới trò chơi”

Những ký tự mà Tào Tâm nhìn thấy cho đến nay đều là những ký tự tiếng Trung giản thể, điều này hoàn toàn thuyết phục cô rằng đây chỉ là một thế giới trong game.

"Nữ chính không phải là nữ nhi do chính thất sinh của thừa tướng sao? Dù mẹ ruột không còn nữa, cũng không thể không được yêu thương đến mức này phải không? Ngay cả nhà hoàn hay người hầu cũng không có, nơi này quá tồi tàn”

Tào Tâm đang định hỏi Tiểu Thất về tình hình ở Phủ Thừa tướng thì đột nhiên, giữa không trung xuất hiện một dòng chữ nhảy ra.

"Đây có phải là bình luận của người đọc không?"

Đôi mắt của Tào Tâm sáng lên khi nhìn thấy nó.

[Đúng, cô có thể trả lời nếu cô muốn]

"Làm thế nào để trả lời?"

Tào Tâm không ngờ mình còn có thể trả lời, trong lòng không khỏi có chút phấn khích.

[Chỉ cần dùng tay ấn giữ bình luận rồi nói chuyện trực tiếp ]

"Để tôi thử."

Tào Tâm vẫn chưa suy nghĩ ra mình sẽ nói gì đã nóng lòng muốn thử, dùng tay ấn giữ bình luận trên không trung.

Giường như có một thực thể nào đó trước mặt như rào cản, cô có giữ chặt trong tay.

Tào Tâm suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “ Đừng nói là nha hoàn hay tiểu hầu tử. Mặc dù nguyên chủ có sân viện riêng nhưng ngoài cô ra thì trong sân không có ai, những nơi khác cũng không có nhiều người, tôi đoán có lẽ là do người sản xuất trò chơi này lười biếng hoặc là tác giả quên viết rồi”

Cô vừa buông tay ra, nội dung giọng nói đã chuyển thành văn bản gửi lên.

"Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy, ngươi là tác giả?"



Không lâu sau, một dòng bình luận mới xuất hiện.

"Tôi không phải là tác giả, tôi là ..."

[Chú ý, mặc dù người chơi có thể trả lời độc giả, nhưng không thể tiết lộ danh tính thực sự của mình]

Tào Tâm chưa kịp nói xong, tiểu thất đã đưa ra lời cảnh báo, rồi thu hồi tin nhắn vừa ghi âm.

"Vậy tôi nên nói gì đây?" Tào Tâm tức giận rút tay lại

[Cô có thể bịa ra bất cứ điều gì cô muốn, miễn là không tiết lộ danh tính thực sự của mình là được]

Câu trả lời của tiểu thất có vẻ rất bình thường

Tào Tâm không muốn nói chuyện, nhưng bây giờ bão bình luận vẫn còn đó, cô thản nhiên nói: "Tôi không phải là một tác giả, tôi chỉ là một độc giả tìm thấy cuốn tiểu thuyết này đầu tiên."

“ Có lẽ tôi đã không chú ý đến những chi tiết trước đó, tôi sẽ xem lại”

Bình luận mới nhanh chóng xuất hiện, Tào Tâm trả lời ngay: “ Được” và sau đó không có động tĩnh gì.

"Người kia thực sự nhìn lại hay là đã loại bỏ cuốn sách này rồi?"

Tào Tâm chờ hồi lâu cũng không thấy comment nào nữa, trong lòng bất an khiến cô có chút chán nản.

Có phải cốt truyện mà cô đang trải qua bây giờ thực sự nhàm chán?

"Quên đi, vạn sự khởi đầu nan. mình chắc chắn sẽ có những độc giả khác trong tương lai."

Tào Tâm cố gắng hết sức để an ủi bản thân và vui lên trở lại.

[Chú ý, Tào Thuỷ Nhu đã phát hiện bạn mất tích và đã báo cho Liễu Kim Chi biết, Liễu Kim Chi đã bí mật cử người ra ngoài tìm bạn, nhưng vẫn chưa nói chuyện này với Tào Giang Lâm]

Tào Tâm vừa bình tĩnh lại, tiểu thất đã đưa ra nhắc nhở khẩn cấp hơn.

"Còn Ôn Minh thì sao?" Tào Tâm càng muốn biết hắn đang làm gì.

Anh ta đang giúp che đậy và ngăn cản Tào Giang Lâm biết bạn đã rời khỏi nhà.

"Ôn Minh vẫn chưa hoàn toàn chia tay Tào Tâm Lan, đúng là không biết xấu hổ” Cô không ngờ rằng, Ôn Minh sẽ giúp mẹ con họ che đậy chuyện này.

[Đúng vây, họ đã có hôn ước với nhau, còn chưa bị hủy bỏ]

"Nói cho Tào Giang Lâm biết ta rời khỏi phủ thừa tướng không phải sẽ thích hợp hơn sao?"

Tào Tâm vừa nghe được cách sắp đặt cốt truyện này, liền nghĩ tới một kich bản cũ rích ngàn năm không đổi. Trong trường hợp này, chỉ cần nữ chính vô cớ biến mất trong một khoảng thời gian, nữ nhân vật phụ độc ác sẽ tung tin đồn nữ chính cùng một dã nam nhân bỏ trốn, bất kể ở giữa xảy ra chuyện gì thì danh tiếng của nữ chính nhất định sẽ mất đi. Mà chỉ cần nữ chính danh dự bị hủy hoại, người khác sẽ cảm thấy nữ chính không xứng đáng là hôn phu của Ôn Minh, tự nhiên có thể hủy hôn ước mà không bị ai dị nghị.

[Tào Thuỷ Nhu và Liễu Kim Chi vốn là dự định việc này, nhưng Ôn Minh vô tình biết được tin tức Ôn Kỳ hôm nay sẽ có chuyến Vi hành ở hoàng thành, nếu hắn làm lớn chuyện tìm người, Ôn Kỳ sẽ phát hiện ra. 】 Tiểu thất thông báo .