Chương 15: Trọng Sinh: Con Gái Thừa Tướng Trở Về

Tào Tâm trực tiếp nắm lấy tay hắn kéo xuống, buộc hắn phải nghiêng người áp mặt cô vào một bên mặt anh.

Khuôn mặt Thanh Phong chạm vào, đúng như nàng tưởng tượng thanh tú mịn màng, Tào Tâm hài lòng nheo mắt lại thở dài: "Da thật tốt."

Lúc này Thanh Phong cảm giác một bên mặt như bốc cháy, nhiệt độ trên mặt đột nhiên tăng vọt, rõ ràng là đã đỏ bừng.

So với Tào Tâm vẫn còn có chút lý trí, lúc này hắn giống như đang say rượu, không chỉ mặt đỏ bừng mà tai cũng đỏ, tim đập như sấm hoàn toàn hoảng loạn không biết phản ứng như thế nào.

Tào Tâm dính sát vào hắn, ý thức dần dần mơ hồ hoàn toàn, nghiêng người ngã vào lòng Thanh Phong.

Thanh Phong cuối cùng cũng tỉnh táo lại đưa tay đỡ cô.

"Haizzz……"

Nhìn Tào Tâm say khướt, Thanh Phong bất lực thở dài.

Chắc chắn kiếp trước hắn đã mắc nợ cô điều gì đó, nếu không thì tại sao ông trời lại phái cô đến tra tấn hắn?

“Vì nàng không còn thích nam nhân khác nữa nên lần này ta sẽ giúp nàng.”

Thanh Phong bế Tào Tâm đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên.

“Hãy canh cửa đừng cho ai vào.”

Sau khi đi ra ngoài, Thanh Phong dặn dò tên nhóc canh cửa, sau đó đi vào phòng bếp phía sau tầng một nấu một bát canh giải rượu.

……

Cùng lúc đó, Phủ Thừa tướng.

“Không ngờ hoàng đế lại tốt bụng như vậy, không những không trách Tâm Lan, còn cảm thấy đó là lỗi của Thuỵ Vương, muốn bồi thường cho Tâm Lan, để con bé chọn chồng… Nhanh lên để Tâm Lan xem coi có thích ai không.”

Tào Giang Lâm hưng phấn bước tới sân nhỏ với danh sách nam nhân độc thân chất lượng cao mà Ôn Kỳ đưa cho hắn.

Cửa sân nhỏ mở ra, nhưng cửa phòng chính bên trong lại khóa chặt, cũng không thấy "Tào Tâm Lan".

“Con bé này đi đâu rồi?”

Tào Giang Lâm tìm kiếm khắp sân nhưng không tìm thấy "Tào Tâm Lan", cuối cùng xác định rằng cô thực sự không có ở đó.

Vì vậy, ông đi đến sảnh nhìn thấy Liễu Kim Chi và Tào Thuỷ Nhu đang đợi ông đến dùng bữa.

“ Bà có thấy Tâm Lan không?”



Tào Giang Lâm đi thẳng vào vấn đề.

“Tâm Lan nhất định đã đi ra ngoài, có người hầu nói nhìn thấy Tâm Lan lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau.”

Liễu Kim Chi mỉm cười trả lời, che giấu cảm xúc thực sự trong mắt.

"Nó ra ngoài khi nào vậy?"

Tào Giang Lâm hơi nhíu mày.

"Lúc đó chàng vừa mới vào triều. Có lẽ ra ngoài được khoảng một tiếng rưỡi rồi."

Liễu Kim Chi đặc biệt nhấn mạnh rằng "Tào Tâm Lan" đã ra ngoài từ lâu.

"Sao tỷ ấy vẫn chưa về? Gần đến giờ cơm rồi."

Tào Thuỷ Nhu bày tỏ sự “quan tâm” đúng lúc dành cho “Tào Tâm Lan”.

"Tướng gia, ngài nghĩ có phải là Tâm Lan lại đi gặp nam nhân ngày hôm qua không?"

Liễu Kim Chi ngầm hiểu liền nhân cơ hội đem đề tài “Tào Tâm Lan” đi ra ngoài tìm nam nhân.

"Cha, nam nhân hôm qua là ai? Con cảm thấy tỷ tỷ và hắn ta rất thân thiết. Thực ra hôm qua con không nói rõ, không phải nam nhân đó chủ động kéo tỷ tỷ con, mà là tỷ tỷ đã chủ động nắm tay hắn. Vốn dĩ con tưởng mình đã cố gắng thuyết phục tỷ ấy, nhưng tỷ ấy lại..."

"được rồi!"

Tào Thuỷ Nhu đang định đổ thêm dầu vào lửa thì Tào Giang Lâm tức giận ngắt lời.

Tào Giang Lâm nhìn hai nữ nhân đạo đức giả này, sắc mặt tái nhợt nói: "Ta rõ tình huống thực sự là thế nào, các ngươi không cần phải ở đây gây náo loạn."

Ôn Kỳ thậm chí còn không cho rằng đó là lỗi của "Tào Tâm Lan" mà muốn bồi thường cho cô, làm cha như ông ta mà vẫn không hiểu thì chẳng phải là quá ngu ngốc sao?

"Không phải vậy đâu lão gia, Thủy Nhu và tôi cũng quan tâm đến Tâm Lan."

Liễu Kim Chi không ngờ rằng thái độ của Tào Giang Lâm đối với "Tào Tâm Lan" lại thay đổi nhiều như vậy, trù tính thất bại nên bà phải tìm cách khắc phục.

"Đúng thế, cha, con chỉ nói vậy vì con quan tâm đến tỷ tỷ con thôi. Con không phải nói xấu tỷ ấy đâu."

Tào Thuỷ Nhu vắt ra hai giọt nước mắt, đáng thương nói.

Nhìn thấy bọn họ vẫn giữ nguyên vẻ mặt đạo đức giả, sắc mặt Tào Giang Lâm càng đen hơn.

"Ngươi cho rằng ta thực sự không biết ngươi đối xử với Tâm Lan thế nào sao?"

Anh ta cười giận dữ, nhìn Tào Thuỷ Nhu bằng ánh mắt lạnh lùng và nói:



"Dù thế nào đi nữa, Tâm Lan vẫn là con gái lớn của, là đại tỷ của con, chỉ là ngươi không tôn trọng tỷ tỷ mình lại dám trắng trợn cướp vị hôn phu của nàng, ngươi thật sự cho rằng người khác mù hết rồi sao?"

Sau khi mắng Tào Thuỷ Nhu, Tào Giang Lâm lại nhìn Liễu Kim Chi, không chút thương tiếc nói: “Còn ngươi, tuy không phải mẹ ruột của Tâm Lan nhưng dù sao cũng đã chứng kiến con bé lớn lên. Ngươi không coi nó như nữ nhi thì thôi còn tước đoạt cơm ăn áo mặc của con bé, lại để Thủy Nhu ức hϊếp nàng, cướp hôn phu của nàng, ngươi thật sự cho rằng dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để cho nữ nhi mình gả cho Thuỵ Vương tử sẽ khiến ngươi đẹp mặt sao?”

"KHÔNG……"

Thấy Liễu Kim Chi còn muốn lảng tránh, Tào Giang Lâm trực tiếp ngắt lời cô, nghiêm nghị nói: “ Liễu Kim Chi, nếu không phải cha mẹ ngươi đối với ta hảo tâm, ta đã cùng ngươi hòa li từ lâu rồi. Sau này ngươi và Tào Thuỷ Nhu tốt nhất nên kiềm chế lại, nếu dám bắt nạt Tâm Lan lần nữa, hãy về nhà cha mẹ ngươi đi."

Nói xong, Tào Giang Lâm phủi tay áo bước đi.

Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao Tào Tâm Lan lại không muốn ăn cùng bọn họ, ăn cùng những người như vậy quả thực rất ghê tởm, có thể ăn được mới là lạ.

Sau khi giận dữ bỏ đi khỏi đám người Liễu Kim Chi, Tào Giang Lâm mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì.

"Quên đi, vào bếp ăn đi, dù sao cũng sẽ không tệ hơn được nữa."

Ông không nhìn lại mà dứt khoát đi thẳng vào bếp.

Người trong bếp thấy chủ nhân tới dùng bữa, liền nhanh chóng cất đi những món ăn chưa đưa ra tiền sảnh, bày bàn ăn trong bếp.

“ Các ngươi có thường đối xử với Tâm Lan như vậy không?”

Tào Giang Lâm vô cảm nhìn xung quanh, không biểu lộ cảm xúc rõ ràng.

“Thưa ngài, mặc dù chúng nô tài không có chuẩn bị bữa ăn giống hệt cho tiểu thư, nhưng mỗi khi đại tiểu thư đến ăn, chúng tôi sẽ chuẩn bị thêm hai món thịt, một món rau và một món canh cho người. Chúng tôi chưa hề đối xử tệ với tiểu thư.” ."

Quản gia Lưu Trung Liên cung kính nói.

Trong bếp mọi người đều cúi đầu, không dám thở một hơi.

"Như vậy còn chưa đủ, ngươi nên gửi đồ ăn qua thay vì để Tâm Lan tới ăn. Hơn nữa, Tâm Lan là đại tiểu thư, chi phí ăn uống của con bé không thể kém hơn Thủy Nhu. Sau này ngươi phải tuân theo những tiêu chuẩn cao hơn. Chuẩn bị bữa ăn cho Tâm Lan, đồng thời chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trái cây cho con bé.”

Dù sao Tào Giang Lâm vẫn cảm thấy mình nợ Tào Tâm Lan, từ nay về sau sẽ bồi thường đầy đủ cho cô.

"Dạ vâng, nô tài nhất định sẽ nghe theo lời dặn của chủ nhân, phục vụ đại tiểu thư càng tận tình hơn."

Lưu Trung Liên nhíu mày gật đầu.

Những người khác vẫn cúi đầu không nói gì, tránh vô tình nói sai, chọc giận Tào Giang Lâm.

"Các ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi thì có thể ăn cơm."

Tào Giang Lâm biết rằng bọn họ cũng không dễ dàng gì nên ông bắt đầu ăn sau khi nói điều này mà không gây quá nhiều áp lực cho họ.