Chỉ thấy, ít nhất mười họng súng trường, lập tức nhắm ngay vị quản lí Hi Nhĩ Đốn này, sau đó tiếng đạn vang lên.
Nằm xuống! Nằm xuống!
Quỳ xuống!
Hai tay giơ trên đầu!
Để tay ở chỗ chúng ta có thể nhìn thấy!
Vị quản lý Hi Nhĩ Đốn đáng thương này, sắc mặt lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh che kín trên mặt hơi béo, hai chân bắt đầu phát run, run rẩy nói:
Ta không phải...
Câm miệng!
Nằm xuống!
Quỳ xuống!
Không đợi hắn nói chuyện, lập tức hai binh sĩ tiến lên, đánh hắn một quyền, sau đó đè xuống đất, sau đó họng súng trường để trên đầu của hắn.
Không nên nổ súng! Không nên nổ súng! Ta không phải côn đồ! Ta là quản lí khách sạn Hi Nhĩ Đốn! Hoắc Lâm tiên sinh của ngân hàng Mỹ Lâm gọi điện cho ta!
Vị quản lý Hi Nhĩ Đốn này, lập tức khóc rống lên, nước mắt giàn giụa, quỳ rạp trên đất nói, đầu của hắn bị binh sĩ áp sát đất, dính đầy bụi đất.
Hoắc Lâm nhìn bộ dạng này, bất giác kêu một tiếng thống khổ, lấy tay giữ đầu mình, sau đó đi qua nói với binh sĩ:
Đây là hiểu lầm, hắn là quản lí Hi Nhĩ Đốn, chúng ta từng gọi điện...
Không nên qua! Chết đấy! Hắn có thể có dấu bom trên người, ta hoài nghi hắn là bom thịt người!
Một đầu lĩnh binh sĩ ngăn Hoắc Lâm nói.
Hoắc Lâm nghe xong, bĩu môi, mấp máy vài cái, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói được, chỉ quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Bằng.
Tô Bằng thấy cảnh như vậy, cũng không khỏi lắc đầu, cảm thấy đây dường như có hơi quá.
Thả hắn ra.
Tô Bằng nói với binh sĩ, nghe được mệnh lệnh của Tô Bằng, mấy binh sĩ kia, mới không cam lòng thả quản lí hơi béo kia, lúc thả hắn ra vẫn không quên lục soát một lần ở trên người hắn, xem có 'Bom' hay không.
Tô Bằng thấy quản lý Hi Nhĩ Đốn còn quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, không nhịn được nức nở, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, không có cách gì, đội ngũ bảo an quá nhạy cảm.
Tô Bằng lắc đầu nói, sau đó đi qua vỗ vỗ bả vai người kia nói:
Thật sự xin lỗi, thủ hạ quá mẫn cảm, ngươi không sao chứ?
Không có việc gì... Không có việc gì... tiên sinh tôn quý, hoan nghênh quang lâm khách sạn Hi Nhĩ Đốn...
Đáng thương quản lý Hi Nhĩ Đốn, còn chưa quên nghiệp vụ của hắn, ân cần thăm hỏi Tô Bằng.
Ngài là một nhân viên tốt, khách sạn Hi Nhĩ Đốn cần nhân tài như ngài.
Tô Bằng vỗ vỗ bả vai hắn an ủi, sau đó quay đầu lại nói với Hoắc Lâm:
Hoắc Lâm, thay ta nói lời xin lỗi, nếu cần, bồi thường hắn một số phí tổn thất tinh thần.
Hoắc Lâm gật đầu, Tô Bằng khẽ gật đầu, tiếp tục đi vào khách sạn.
Dụ..... Khách sạn quản lí vô thức nói...
...
Rốt cuộc, Tô Bằng vào ở phòng của khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Lục quân Úc mà công ty Lôi Đốn huấn luyện thay, đều đã chạy tới, ngoại trừ sáu mươi nhân viên bảo an ngoài khách sạn, trong khách sạn, có 240 nhân viên bảo an, mỗi tầng tám mươi người, kiểm tra an toàn tầng trệt.
Tô Bằng thì ở tầng giữa trong ba tầng khách sạn mình bao.
Sở dĩ bao cả ba tầng, chính là vì Tô Bằng sợ người ám sát mình, lại sử dụng bom, cách một tầng khách sạn, ở tầng trên hoặc là tầng dưới trực tiếp nổ phòng mình.
Bao trọn ba tầng, cộng thêm nhiều bảo an lục quân như vậy, đối phương rốt cuộc không thể nào biết mình ở gian phòng nào, trừ phi đối phương cho nổ cả khách sạn, nếu không trận nổ uy hϊếp không lớn với Tô Bằng.
Sau khi xác định bản thân bây giờ cơ bản an toàn, Tô Bằng bảo nhân viên bảo an tìm giấy bút, sau đó hơi nhắm mắt, sau đó mở ra, bắt đầu kí hoạ.
Không bao lâu, hai bức phác hoạ đã hoàn thành.
Tô Bằng đem hai bức phác hoạ cho Hoắc Lâm, Hoắc Lâm quan sát, chỉ thấy một bức vẽ một thợ ống nước, một bức là một chiếc ô tô Toyota.
Người trong bức tranh là người da trắng, cao đại khái chừng một mét tám, hẳn là đầu trọc, xe hơi là xe Toyota, mẫu năm 02, biển số xe có thể đã từng đổi, nếu không tra ra biển số xe, thì tra hệ xe Toyota năm 02, chiếc xe này rất có thể là xe thường dùng của đối phương, mới có thể tra ra một số manh mối, nhiệm vụ của ngươi, chính là mau điều tra ra người này.
Tô Bằng nói với Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm gật đầu, hắn đang lo không có manh mối, bây giờ có hai bức phác hoạ, áp lực của hắn thoáng cái giảm bớt không ít.
Như vậy người cục cảnh sát, có cần báo cho bọn họ không...
Hoắc Lâm lại hỏi Tô Bằng.
Báo cho bọn họ làm gì?
Tô Bằng trừng Hoắc Lâm một cái, nói:
Đừng quên thân phận của ta bây giờ, dù nói thế nào ta nhập cổ phần cũng là công ty vũ khí, khi thương nhân vũ khí gặp ám sát, ngươi cảm thấy nên dựa vào cảnh sát để giải quyết vấn đề sao?
Hoắc Lâm lập tức cảm giác vấn đề mình hỏi có phần ngu xuẩn, nhẹ gật đầu, nói:
Người này cho dù sống hay chết, nhất định phải mau tìm ra hắn.
Khoan hãy đi, còn có một chuyện muốn ngươi làm.
Tô Bằng nói, hắn suy nghĩ một lát, tựa hồ đang đánh giá mức tin cậy của Hoắc Lâm, suy nghĩ một lát cảm thấy không có vấn đề gì, Tô Bằng nói:
Chờ tí nữa cảnh trưởng Thụy Ân hẳn sẽ điện thoại cho ngươi, nếu sắp xếp bạo đội kiểm tra an toàn của biệt thự, liền đi tới gian phòng thứ hai bên trái tầng 2 của biệt thự ta, ở trong giường của ta có một cửa ngầm, bên trong là một quỹ bảo hiểm, mật mã là xxxx, bên trong có một túi du lịch, còn có ít tiền mặt cùng hoàng kim, đều thu hồi giúp ta.
Hiểu rõ!
Nghe xong nhiệm vụ này, tinh thần Hoắc Lâm chấn động, ông chủ không ngờ muốn mình đi giấu thứ trong tủ bảo hiểm giúp hắn... Như vậy xem ra, tựa hồ mình còn chưa mất đi tín nhiệm của ông chủ...